Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng kêu cứu, Dương Minh liền sửng sốt. Dương ca? là gọi mình sao? Dương Minh theo bản năng liền dùng dị năng nhìn vào bên trong thang máy, thấy một người quen thuộc đang bị mấy tên khác vây trong góc.

Thẩm Hoa? Dương Minh nhất thời nhíu mày, đây không phải là bạn gái của Dương Tiểu Ba sao? Tại sao lại đến đây?

"Thẩm Hoa!" Dương Minh kêu tên của Thẩm Hoa, trực tiếp xông vào trong thang máy, mấy tên trong thang máy thấy Dương Minh có quen biết cô gái này, nhất thời kinh hãi, cái tên vừa rồi lên tiếng hâm dọa Kinh Tiểu Lộ liền trực tiếp đánh tới hướng Dương Minh.

"Đừng xen vào chuyện của người khác, không có chuyện của mày!" Tên kia vừa giơ đấm lên vừa nói, muốn hù Dương Minh.

Dương Minh lao vào trong thang máy rất nhanh, thoải mái tránh một đấm này, đi đến bên cạnh Thẩm Hoa, nói: "Có chuyện gì vậy?"

Cái tên đang canh chừng Thẩm Hoa, thấy Dương Minh đột nhiên xông vào, còn tưởng rằng hắn may mắn, cho nên không đợi Thẩm Hoa lên tiếng, liền lạnh lùng nói: "Tiểu tử, không quản đây có phải là chuyện của mày hay không, chuyện này mày không quản được! Cẩn thận đắc tội với người không nên đắc tội, nếu không thì mày chết chắc!"

Dương Minh sửng sốt, cảm thấy được mấy tên bắt Thẩm Hoa này cũng không phải vì bọn chúng, từ trong lời nói của chúng, có vẻ như chúng làm việc cho người!

Dương Minh bây giờ rất muốn dùng dị năng để kiểm tra ý tưởng của mấy người này, chẳng qua, những người này không bị khẩn trương, cho nên hắn cũng không thể dùng được dị năng đó, muốn tạo áp lực tâm lý cho những người này, không phải một chốc là có thể thành công, hơn nữa, thang máy đang ở chổ công chúng, tuy nói rằng Thiên Thượng Nhân Gian là của mình, nhưng hắn rất sợ nhiều người vây xem một hồi là đi báo cảnh sát, chuyện này liền trở nên phiền phức.

Dương Tiểu Ba là em trai hắn, Thẩm Hoa lại là bạn gái của nó, Dương Minh đương nhiên không có khả năng mặc kệ Thẩm Hoa rồi, Dương Minh không chỉ muốn cứu Thẩm Hoa, còn muốn biết là thằng chó nào dám bắt Thẩm Hoa.

"Ba vị đại ca, đây là bạn của tôi, nể mặt một chút, thả nàng ra đi!" Dương Minh nhảy số một hồi, liền mềm mỏng nói.

"Nể mặt? Mày là thằng nào? Mặt của mày đáng giá mấy đồng?" Thằng to con nhất khinh thường nói: "Thức thời thì đứng bắt bọn tao phải ra tay, tránh ra nhanh"

Thấy Dương Minh hèn nhát như vậy, ba thằng này cũng không coi hắn ra gì, còn tưởng rằng thằng này muốn làm anh hùng, ai dè lại hèn nhát như thế, cho nên cũng chẳng thể tức giận vì một thằng hèn nhát được.

"Các vị đại ca, có thể tiết lộ được không, bạn của tôi rốt cục đã đắc tội với đại nhân vật nào?" Dương Minh làm ra vẻ sợ hãi, hỏi.

"Hừ, mày cũng biết là đại nhân vật à?" Tên to con nhất cười to lên, lộ ra cái hàm răng sún của hắn: "hẳng qua, đại nhân vật này không thể nói rõ, chỉ có thể nói rằng bạn của mày xui thôi!"

"Các vị đại ca xem xem, có thể để tôi nói chuyện với ông chủ của các vị được không, có lẽ chuyện này còn có biện pháp giải quyết" Dương Minh lo lắng nói.

"Nói? Nói cái mẹ gì? Chỉ bằng mày?" Thằng này không coi Dương Minh ra gì, cho rằng Dương Minh chỉ là một tên nhát gan sợ phiền phức nhưng lại muốn xen vào chuyện của người khác: "Đừng tưởng ở đây đông người tao không dám động đến mày, chọc tao tức giận là tao đập gãy chân mày!"

"Các vị đại ca, tại sao lại không nói chuyện tình cảm chút nào hết vậy?" Dương Minh làm ra vẻ khó xử nói: "Vậy chỉ có thể báo cảnh sát thôi"

Nghe Dương Minh đòi báo cảnh sát, sắc mặt của tên này cùng với hai thằng kia liền đổi màu, hai tên kia đồng thời gật đầu, tên to con liền nói: "Nếu mày đã không thức thời, vậy đừng trách tao không khách khí!"

Nói xong, liền vung tay lên, cùng với tên hồi nãy đấm Dương Minh kéo vai của Dương Minh vào trong thang máy: "Mày không phải muốn gặp ông chủ của bọn tao sao? Được, chẳng qua mày nhớ kỹ, sau khi nhìn thấy ông chủ của bọn tao xong, muốn đi ra đầy đủ cũng rất khó!"

"Bọn mày làm gì vậy?" Kinh Tiểu Lộ nhìn thấy Dương Minh bị những người này bắt, nhất thời kinh hãi, nhảy vọt vào trong, cầm lấy túi xách đập vào tên to con ấy: "Tao đập chết mày!"

Thấy Dương Minh dễ dàng bị khống chế như vậy, thằng to con này càng không để ý, buông tay ra, để cho thằng còn lại giữ Dương Minh, quay sang đối phó với Kinh Tiểu Lộ: "Con bé này nhìn rất hấp dẫn, bắt lên luôn đi, không chừng ông chủ thích chơi 3P!"

"Ba cái đầu mày!" Kinh Tiểu Lộ giận muốn điên lên, nhưng kỳ quái lại, tại sao Dương Minh lại dễ dàng để cho những người này dễ dàng bắt thế? Nhưng mà nàng ta không nói ra thôi.

Từ nhỏ nàng đã sớm vào đời, gặp không ít chuyện hung hiểm, trường hợp giống như vậy phải nói là như cơm bữa. Lừa tiền kẻ ngốc nhưng không cho hắn chiếm tiện nghị, tên ngốc kia nổi giận lên, liền muốn đánh Kinh Tiểu Lộ.

Chẳng qua, lần nào Kinh Tiểu Lộ cũng hóa hiểm thành lành cả, nếu đã rõ là đánh không lại người ta, vậy thì chạy! Sinh cho mày cặp giò để làm gì? Không phai là dùng để chạy trốn lúc nguy hiểm sao?

Nhưng mà, Kinh Tiểu Lộ có chút kì quái, nàng không chạy, mà lại vọt vào trong thang máy, đối mặt với nguy hiểm! Trước kia, cái này tuyệt đối là không bao giờ xảy ra!

Cuối cùng là vì sao, Kinh Tiểu Lộ cũng không rõ ràng, là lo lắng cho Dương Minh? Hay là mình có một niềm tin mù quáng với hắn, biết đi cùng với hắn, sẽ không có khả năng gặp nguy hiểm?

Kinh Tiểu Lộ thở dài, mình bị ngốc như vậy khi nào? Nhìn thấy nguy hiểm tự nhiên còn không chạy? Haizzz, con gái một khi yêu đều bắt đầu trở nên mù quáng. Trước kia Kinh Tiểu Lộ luôn cười nhạo điều này, nhưng bây giờ, tự nhiên cũng mắc kẹt vào nó.

Đối với sự cường thế của Dương Minh, Kinh Tiểu Lộ rất rõ ràng, là ông chủ phía sau của Bạo Tam Lập, thế mà tại sao có thể để cho mấy tên ngốc này khống chế? Hơn nữa là trong chính khách sạn của mình, cho dù không đánh lại, thì chỉ cần một cú điện thoại thôi, phỏng chừng có mấy chục người đến đè bẹp ba tên ngu này.

Cho nên, Kinh Tiểu Lộ mặc dù không nghĩ ra, nhưng cũng không hỏi Dương Minh, Dương Minh làm như vậy, nhất định là có dụng ý, hoặc là hắn muốn xâm nhập vào hang hổ cũng không chừng.

Nếu Dương Minh đã muốn tìm hiểu, vậy thì mình sẽ phối hợp, vì thế, sau khi bị tên kia chụp tay, liền ngoan ngoãn lại, nhưng ra vẻ hoảng sợ nói: "Mày muốn làm gì?"

"Tao không làm gì cả, nhưng ông chủ của tao muốn làm gì với mày thì không biết" Tên này cười lạnh nói: "Thiên đường có đường mày không đi, địa ngục không lối mày lại vào, mày có thể trách ai?"

Kinh Tiểu Lộ hừ một tiếng, không để ý đến hắn nữa, nàng cũng lời nói chuyện với những thằng ngu này, chỉ muốn nhìn xem rốt cục là Dương Minh muốn làm gì. Chẳng qua, trong lúc Kinh Tiểu Lộ quay đầu lại, nàng nhìn thấy Dương Minh đang trừng mắt nhìn mình, trong lòng nhất thời yên tâm.

Dương Minh thật sự là bó tay với Kinh Tiểu Lộ, thấy nàng ta lao vào thang máy, lại không thể nói gì, sợ cô bé nóng tính này lại hỏng mọi chuyện, chẳng qua bây giờ xem ra, Kinh Tiểu Lộ coi như là thông minh, mình không cần ám chỉ mà nàng ta cũng có thể đoán được ý của mình, nếu không làm sao mà có thề yên phận như vậy.

Cửa thang máy đóng lại, đi lên tầng trên, trên đường có dừng hai lần, chẳng qua đều bị tên chặn cửa khi nãy quát cho một cái, làm cho người ta hoảng sợ, không dám bước vào.

Thang máy dừng lại ở tầng trên cùng, trong này cơ bản đều là phòng VIP, không có mở cho bên ngoài, nói cách khác, người có thể mướn phòng ở đây, đều là người của công ty giải trí Danh Dương, tập đoàn công nghiệp nặng Danh Dương, người có quan hệ với Bất Dạ Thiên hoặc là người của Thiên Thượng Nhân Gian.

Đây cũng là điều làm cho Dương Minh nghi hoặc, nhưng người này đều có quan hệ với mình, bọn họ dám động đến bạn gái của Dương Tiểu Ba, vậy là có ý gì?

Nhìn thấy nét mặt kì quái của Dương Minh, tên to con đắc ý nói: "Bây giờ biết sợ chưa? Nhìn thấy mày cũng là khách quen của Thiên Thượng Nhân Gian, cũng biết phòng ở tầng này chỉ có những người có thân phận mới có thể ở, cho nên mày có hiểu là mày không biết tự lượng sức cỡ nào không?"

"Ông chủ của các vị là người của tập đoàn Danh Dương?" Dương Minh nhíu mày hỏi.

"Tập đoàn Danh Dương?" Mấy tên này sửng sốt, lắc đầu: "Không cần hỏi nhiều, gặp mặt mày sẽ biết"

Thấy phản ứng của mấy tên này như vậy, Dương Minh càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ không đúng? Như vậy là ai? Chẳng lẽ quy định ở đây đã thay đổi, cho người ngoài mướn? Quách Kiện Siêu không thông báo cho mình biết nha!

Cửa thang máy mở ra, mỗi tên đều dẫn một người đi, đi đến tận cùng hành lang, đến cái phòng cuối cùng, tên to con mới giơ tay lên gõ cửa.

"Vào đi!" Bên trong truyền ra một giọng nói.

"Bọn mày coi chừng chúng, không có vấn đề chứ?" Tên to con này quay sang nói với hai thằng kia.

Hai thằng này đều gật đầu, hai cô gái và một thằng hèn nhát, bọn chúng không cảm thấy có vấn đề gì cả. Chẳng qua, thằng to con vẫn cảnh cáo Dương Minh: "Nói cho mày biết, đừng có giỡn mặt, bằng không lão tử đánh rụng hết răng của mày!"

"Đại ca, anh xem, em chỉ đến cầu tình ông chủ của anh thôi, em có thể đánh anh được sao?" Dương Minh vội vàng nói: "Các anh vừa nhìn liền biết là tay đấm chuyện nghiệp, còn em chỉ là sinh viên mà thôi!"

"Hừ, coi như mày chưa mù!" Tên này vừa nghe Dương Minh nói là sinh viên, trong lòng nhất thời thả lỏng, càng không coi hắn ra gì.

Tên to con đẩy cửa bước vào, Dương Minh cũng dùng dị năng nhìn theo vào trong, lúc Dương Minh thấy rõ người bên trong phòng là ai, nhất thời bừng tỉnh, thì ra là tiểu tử này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK