Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Dương Minh, Hạ Tuyết xuống xe đi chứ? Từ nơi này đi vào là có thể lên thẳng máy bay.

Bàn tử dừng xe xong nhìn Dương Minh với Hạ Tuyết nói.

Dương Minh và Hạ Tuyết gật đầu, hai người cùng xuống xe, bàn tử cũng không mang theo hành lý, hắn và Hạ Tuyết như nhau trong tay đều cầm một túi hồ sơ, hiển nhiên là trong đó chứa các loại văn kiện để chứng minh thân phận

Mà Dương Minh thì đi tay không, hắn là thành viên ngoài biên chế, nên không cần thư giới thiệu gì cả, lúc này Dương Minh đã từ nhân viên ngoại biên chế thành nòng cốt nên càng không cần mang gì.

Hạ Băng Bạc trực tiếp để Dương Minh làm đội trưởng, có thể nói là trực tiếp đặt Dương Minh lên lò lửa.

Dương Minh và Hạ Tuyết còn có Bàn tử ba người đi vào máy bay, sau đó đi thẳng lên khoang hạng nhất, tất cả thủ tục đều hoàn thành một cách nhanh chóng, đối với người của cục điều tra thần bí, thì không cần phải kiểm tra tỉ mỉ. 

-Người anh em, dựa theo ý tứ của cậu, tôi đã nói với công ty hàng không, khoang hạng nhất này chỉ có ba người chúng ta mà thôi.

Bàn tử vỗ vai Dương Minh, thâm ý nói.

-A

Dương Minh chỉ hơi kinh ngạc, khoang hạng nhất chỉ có ba người, dù sao cũng không có vấn đề gì, vì thân phận của ba người bọn họ khá đặc thù, hơn nữa dọc đường đi sẽ nói chuyện có thể dính đến một ít chuyện cơ mật, bởi vậy khoang hạng nhất không cho người thường vào là chuyện bình thường.

Thế nhưng bàn tử nói dựa theo ý tứ của Dương Minh, làm cho Dương Minh có chút buồn bực, từ lúc nào mà mình kêu hắn đặt nguyên cả khoang hạng nhất a? Nếu như không biết còn tưởng Dương Minh khoe khoang sự giàu có của mình

Tuy rằng hiện tại Dương Minh là tỷ phú, thế nhưng cũng không có thói quen khi đi xa phải thuê cả chiếc máy bay a. 

Mà Hạ Tuyết cũng nhìn Dương Minh với ánh mắt kỳ quái:

-Anh để cho hắn thuê cả khoang hạng nhất à? Thật là lãng phí.

-Tôi.?

Dương Minh chỉ vào mình, nghi hoặc nhìn bàn tử.

-Thuê nguyên cả khoang hạng nhất là ý của Hạ Băng Bạc, hơn nữa cũng không tốn nhiều tiền vì chúng ta là người của cục điều tra thần bí.

Bàn tử cười nói:

-Lúc nãy ông nói dựa theo ý của tôi là có ý gì?

Dương Minh thấy bàn tử nói như vậy, càng nghi ngờ nhìn bàn tử. 

-Hắc hắc, việc này cậu sẽ lập tức hiểu thôi.

Bàn tử cười ha hả nói

Hoàng Nhạc Nhạc ngày hôm qua nhận được một thông báo của cấp trên, hôm nay nàng phải làm phục vụ cho khoang hạng nhất, mà chỉ có một mình nàng

Để nàng làm phục vụ ở khoang hạng nhất thì cũng không có gì kỳ quái, nhưng kỳ quái nhất là chỉ có một mình nàng.

Việc này có chút kì quái, nếu không có chuyện gì đặc biệt, thì tại sao chỉ gọi có một mình nàng.

Hoàng Nhạc Nhạc tuy tư tưởng có chút đơn thuần, thế nhưng nàng cũng đã nghe qua một ít quy tắc ngầm. 

Có một số người làm lớn, coi trọng một tiếp viên hàng nào đó, sẽ chỉ mặt bắt nàng phục vụ riêng cho mình, Hoàng Nhạc Nhạc nghĩ thầm không lẽ mình dính phải những chuyện như vậy? 

Có một số người làm lớn, coi trọng một tiếp viên hàng nào đó, sẽ chỉ mặt bắt nàng phục vụ riêng cho mình, Hoàng Nhạc Nhạc nghĩ thầm không lẽ mình dính phải những chuyện như vậy?

Thế nhưng lúc này đây, phía trên kiên quyết nhất định phải là nàng đi phục vụ. 

Sau đó Hoàng Nhạc Nhạc liền đi tìm lãnh đạo hỏi thăm nguyên nhân, thế nhưng hắn cũng không biết rõ ai muốn Hoàng Nhạc Nhạc phục vụ. 

Nhưng hắn nói cho Hoàng Nhạc Nhạc biết đối phương có bối cảnh thần bí rất sâu, hắn chỉ biết nhiêu đó, còn việc khác hắn cũng bó tay dù sao cũng liên quan đến một ít chuyện cơ mật. 

Hoàng Nhạc Nhạc thấy có hỏi thêm cũng không được cái gì, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lên máy bay.

Nàng biết người gọi nàng tới nhất định có bối cảnh rất sâu, công ty không muốn đắc tội, chí ít bối cảnh phải lớn hơn cả anh của mình.

Thế nhưng Hoàng Nhạc Nhạc cũng không quá lo lắng, dù sao cũng là ở trên máy bay, đối phương không thể ép buộc mình, với lại trên máy bay cũng có nhân viên bảo vệ, Hoàng Nhạc Nhạc thà rằng xích mích với những người đó, bị khai trừ khỏi công ty, chứ không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. 

Nhưng mà Hoàng Nhạc Nhạc vẫn có chút thấp thỏm khi đi vào khoang hạng nhất, dù sao mọi chuyện không thể nói trước được, mình chỉ có một người, đơn thân thế cô khó mà chống lại được.

-Chúc buổi sáng tốt lành các vị hành khách tôn quý, tôi tên là Hoàng Nhạc Nhạc tôi sẽ phục vụ mọi người trên khoang hạng nhất này.

Hoàng Nhạc Nhạc vào khoang hạng nhất, lễ phép chào hỏi, mặc dù đối với lần phục vụ này Hoàng Nhạc Nhạc có chút mâu thuẫn, thế nhưng nàng vẫn sẽ làm tốt nhiệm vụ của một tiếp viên hàng không.

Dương Minh không nghĩ tới Hoàng Nhạc Nhạc lại xuất hiện ở đây, bất quá liên tưởng đến những gì bàn tử nói, thì Dương Minh lập tức hiểu, ý của hắn là sẽ được gặp Hoàng Nhạc Nhạc trên máy bay.

Dương Minh bỗng nhiên nhớ lại, trước kia hắn có nói chuyện này với Hạ Băng Bạc, nhắc qua có một lần thôi, cũng không nghĩ tới hôm nay mình có thể gặp Hoàng Nhạc Nhạc ở trên máy bay, Dương Minh thực sự rất xúc động.

-Tiểu mỹ nhân, qua đây ngồi bên cạnh tôi này.

Dương Minh đưa tay ngoắc ngoắc Hoàng Nhạc Nhạc.

Hoàng Nhạc Nhạc nghe xong lời thô bỉ của Dương Minh, nhất thời có chút không vui.

Dương Minh vừa nói xong, thì Hoàng Nhạc Nhạc đã do dự, đúng như mình nghĩ cô ấy đang khinh bỉ tên khách nào đó không biết an phận.

-Xin lỗi, xin ngài hãy tự trọng...

Hoàng Nhạc Nhạc có chút chán ghét nói, nhưng mà nàng nghe âm thanh này rất quen thuộc đó?

Mà giờ phút này Hạ Tuyết khinh bỉ nhìn Dương Minh, người này lên cơn à? Vừa lên máy bay đã đùa giỡn tiếp viên hàng không? Vô liêm sỉ quá mức? Nếu không phải Dương Minh hiện tại là đồng nghiệp của mình, thì mình có thể đã đánh hắn một trận thành đầu heo.

Dương Minh nghe xong Hoàng Nhạc Nhạc nói nhất thời bật cười haha nói:

-Anh không tự trọng thì thế nào? Ai bảo Nhạc Nhạc nhà chúng ta lại xinh đẹp như vậy? Nhìn thấy em anh không thể kiềm chế được mà nói ra những lời thô tục đó.

Nghe được giọng nói này, Hoàng Nhạc Nhạc rốt cuộc ý thức được người trước mặt là ai, tuy rằng vẫn đưa ngồi quay lưng về phía Hoàng Nhạc Nhạc, thế nhưng Hoàng Nhạc Nhạc xác định trăm phần trăm chủ nhân của giọng nói này chính là Dương Minh

Hoàng Nhạc Nhạc rất vui, thì ra người gọi nàng tới phục vụ lại là Dương Minh làm nàng lo lắng nửa ngày, Dương Minh cũng thật biết cách hại người

Mà quản lí của mình, cũng không nói rõ, nếu như nói rõ là Dương Minh, thì mình cùng đâu cần khẩn trương đến như vậy.

-Dương Minh, anh làm em sợ muốn chết.

Hoàng Nhạc Nhạc ủy khuất hướng Dương Minh chạy tới. Hạ Tuyết nhìn vóc người cao gầy lả lướt của Hoàng Nhạc Nhạc, nhíu mày suy nghĩ: 

-Chẳng lẽ tiếp viên hàng không này cũng có quan hệ với Dương Minh? Chẳng lẽ Dương Minh hoa tâm đến nỗi đến đâu cũng lưu tình sao?

Nghĩ tới đây, Hạ Tuyết muốn nổi điên lên.

Nàng vốn còn tưởng rằng trên phi cơ, mình có thể cùng Dương Minh tâm sự, dù sao hai người đều cùng đi chấp hành nhiệm vụ, độ ăn ý rất là quan trọng, thế nhưng Dương Minh lại không biết ở đâu ra một người hồng nhan tri kỷ nữa, điều này làm sao mà Hạ Tuyết chịu nổi đây?

Nhưng ở trước mặt Hoàng Nhạc Nhạc, Hạ Tuyết không thể nổi giận, lỡ để lộ ra nàng hẹp hòi thì sao:

-Lỡ sau này từ Vân Nam chiến thắng trở về thì làm sao? Quan hệ với Hoàng Nhạc Nhạc chẳng phải sẽ rơi vào khó xử sao?

Mặc kệ nói thế nào đi nữa, Hạ Tuyết tức giận, nhưng nàng quyết định trầm mặc, một tiếng cũng không nói ngồi yên tại chỗ, cũng không thèm nhìn tới Dương Minh, vẻ mặt tức giận.

- Ha hả, anh cũng không nghĩ tới, trước đó chỉ là thuận miệng nói, mong là em có thể tới, kết quả bọn họ thật sắp xếp cho em tới rồi.

Dương Minh cười nói. 

- Đúng vậy, có người sắp xếp cho em, nhưng chỉ nói cho em biết em phải phục vụ một vị khách ở khoang hạng nhất, lại không chịu nói cho em biết là ai, chỉ nói là một người rất lợi hại bọn hắn đắc tội không nổi…

Hoàng Nhạc Nhạc thở dài một hơi, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Dương Minh, kéo tay Dương Minh nói.

- Anh sao không nói cho bọn hắn biết là anh tìm em

- Anh cũng không biết thực sự có gặp được em không, anh chỉ nói qua với cấp trên một lần…

Dương Minh cười khổ nói, không nghĩ tới chuyện này còn làm cho Hoàng Nhạc Nhạc hoảng sợ:

- Bọn họ tìm em, đương nhiên sẽ không nhắc tới anh,vì muốn cấp cho chúng ta một niềm vui bất ngờ…

- Hả, cấp trên của anh?

Hoàng Nhạc nhạc sửng sốt, có chút không hiểu: 

-Không biết cấp trên Dương Minh là người ra sao, mà Dương Minh không phải chính là ông chủ sao, sao lại có cấp trên?” 

Trong ấn tượng của Hoàng Nhạc Nhạc, Dương Minh không phải là người dễ dàng cúi mình trước người khác

Cũng chính bởi vì sự bá đạo và kiêu ngạo của Dương Minh ở sòng bạc Nam Thành, làm cho Hoàng Nhạc Nhạc bị hấp dẫn, hiện tại Dương Minh thế nào lại dưới quyền người khác? 

- Ha hả, đúng vậy, đúng lúc anh muốn nói cho em chuyện này.

Dm nghiêm mặt nói với hnn:

- Lúc này đây anh đi Yến kinh, sắp xếp cho em đi cùng máy bay cũng là bởi vì thời gian cấp bách

- Thời gian cấp bách? Có ý gì?

Hoàng Nhạc Nhạc sửng sốt, có chút kỳ lạ.

- Kỳ thực…

Dương Minh do dự một chút, quyết định nói từ đầu:

- Nhạc Nhạc,không gạt em, hai người này, đều là đồng sự của anh, chúng ta đều là đặc công, đang chấp hành một nhiệm rất vụ nguy hiểm.

-Hả? Anh là đặc công?

Hoàng Nhạc Nhạc mở to hai mắt nhìn, có chút không tin nổi nhìn Dương Minh chằm chằm, bất quá, Dương Minh đã nói như vậy thì nàng cũng không hoài nghi gì dù sao Hoàng Nhạc Nhạc đối với Dương Minh là một sự tin tưởng tuyệt đối, hơn nữa, trước đó cấp trên của Hoàng Nhạc Nhạc cũng nói rất rõ ràng, có một cơ quan rất lợi hại, tạo điều kiện cho Hoàng Nhạc Nhạc phục vụ khoang hạng nhất cho chuyến bay này.

Nếu như không phải là cơ quan này rất lợi hại, cấp trên của Hoàng Nhạc Nhạc hoàn toàn không phải tuân lệnh như vậy, liên tưởng tới lúc Dương Minh nói, hắn là một đặc công, vậy cơ quan của hắn rất cường thế và lợi hại cũng là hợp tình hợp lý

-Cái gì đặc công? Người ngoài biên chế mà thôi.

Hạ Tuyết lại hừ một tiếng không cho là đúng.

-Hả

Hoàng Nhạc Nhạc không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Hạ Tuyết, sửng sờ, thầm nghĩ không biết cô gái này có thù thị gì với Dương Minh không mà nói như vậy?

Hạ Tuyết cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng thấy Hoàng Nhạc Nhạc quay đầu nhìn nàng, Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu, làm bộ lời ban nãy không phải do nàng nói ra

-Ha ha…

Dương Minh mắc cười:

- Coi như là người ngoài biên chế đi, bởi vì bình thường anh không tham gia, chỉ khi có việc nguy hiểm, mới phái anh đi ra ngoài.

- A? Bọn họ bắt anh làm con cờ thí? Tại sao lại có thể như vậy chứ?

Hoàng Nhạc Nhạc sửng sốt, hiểu lầm ý của Dương Minh:

- Chuyện nguy hiểm lại để cho một nhân viên ngoài biên chế như anh đi làm chứ?

Dương Minh đổ mồ hôi hột:

- Không phải là chuyện nguy hiểm mới để một người ngoài biên chế như anh đi làm, mà là anh đi mới thích hợp nhất, người ngoài biên chế không nhất định là yếu nhất, mà là có thể mạnh nhất.

-Hừ.

Hạ Tuyết nghe xong rồi lại hừ lạnh một tiếng:

- Mạnh cái gì? Trước đó còn nói sống chết còn chưa biết rõ

Hoàng Nhạc Nhạc nhíu mày, nàng tuy tính tình đơn giản tinh khiết, thế nhưng Hạ Tuyết người này lại đột nhiên xen vào lời, nên có chút khó chịu, dù sao nàng và Dương nói chuyện phiếm, không hy vọng có người ngoài xen vào

Thế nhưng Hạ Tuyết nói sống chết còn chưa rõ; làm cho Hoàng Nhạc Nhạc có chút bận tâm:

- Dương Minh, lời cô ấy là sự thật sao? Sống chết chưa rõ? Rất nguy hiểm sao?

-Ừ, thật sự là như vậy…

Dương Minh gật đầu cũng không giấu diếm:

-Cho nên bây giờ, có thể trở về hay không, anh cũng không rõ, cho nên mới vội vàng gọi em để gặp em lần cuối.

-A.

Hoàng Nhạc Nhạc nghe Dương Minh thừa nhận thoáng trọn tròn mắt, nước mắt không kìm hãm bất giác chảy xuống, khẩn trương cực kỳ, trước đó Dương Minh cũng nói đã chấp hành một nhiệm vụ nguy hiểm, mà Hạ Tuyết cũng đã nói ra, nhiệm vụ lần này sống chết còn không rõ, nhưng dù sao đó cũng chỉ là lời nói của Hạ Tuyết

Thế nhưng lúc này nghe Dương Minh chính miệng thừa nhân, nhất thời không biết nên làm gì.

Hoàng Nhạc Nhạc tâm tư đơn thuần, nghe Dương Minh nói gặp lần cuối, vậy khẳng định là lần cuối, nghĩ tới đây, Hoàng Nhạc Nhạc bật khóc l, dựa vào người Dương Minh, nước mắt cứ như suối chảy xuống.

Hạ Tuyết thấy Hoàng Nhạc Nhạc đột nhiên khóc, nhất thời há miệng, không biết làm sao, cũng áy náy vạn phần, nàng không nghĩ tới Hoàng Nhạc Nhạc lại yếu ớt như vậy, biết sớm như thế, Hạ Tuyết sẽ không bao giờ nói ra.

Tính cách Hạ Tuyết rất kiên cường, cho nên nói chuyện cũng không có che giấu gì cả, thế nhưng hiện tại nghĩ lại, trước đó không lâu, nàng cũng chẳng phải cũng yếu đuối như vậy sao? Nghĩ đến lúc mới bước vào công tác, thời gian ở thực tập ở đọi cảnh sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK