Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức thu mua được tung ra, trực tiếp đem danh tiếng của khách sạn Douglas đẩy lên tới cực điểm, đồng thời càng đả kích thêm uy tín và danh tiếng nghề nghiệp của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang.

Rất rõ ràng, một cái khách sạn sắp tới bờ vực phá sản đang chờ người khác tới thu mua, còn có thể phục vụ và cung cấp được cái gì tốt chứ? Có khi nguyên liệu thực phẩm bên trong đều là loại phò phạch đã quá hạn sử dụng rồi cũng nên?

Cho dù đập bình phá bát, cũng gần đến lúc bị thu mua rồi, còn có tâm trí đâu mà đi làm cái gì?

Vả lại, sau khi khách sạn bị thu mua, những người phục vụ này đi hay ở lại vẫn còn là câu hỏi, đều phải thất nghiệp rồi, còn người nào muốn phục vụ chăm chỉ? Có khi ga giường người khác đã từng dùng qua, đến cả đổi lại cũng không buồn đổi…Khách sạn kiểu này, có lẽ đã mất đi cái tuyệt vời!

Nếu khách sạn Douglas có năng lực thu mua khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, đã nói lên thực lực thập phần hùng hậu của họ, loại chuỗi khách sạn quốc tế này có lẽ rất có bảo đảm. Vì vậy, khách sạn Douglas lại lần nữa kín người hết chỗ, mà khách sạn Quốc Tế Tùng Giang lại càng trở nên vắng vẻ, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim được*.

(* ý nói sự vắng vẻ)

Trong mắt Quách Kiến Siêu có thể nhận ra được nỗi cấp bách ở trong lòng, nhất là thái độ ám muội của Dương Minh và Bạo Tam Lập, lại càng khiến hắn có phần không biết làm thế nào cho phải, chẳng lẽ, hai người cao tầng bọn họ thực sự muốn bán đi khách sạn Quốc Tế Tùng Giang?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Quách Kiến Siêu càng nghĩ lại càng thấy có khả năng! Khách sạn này vốn là kiếm được từ tay cha con họ Vương, cho nên đối với Dương Minh và Bạo Tam Lập thẳng thắn mà nói, cũng chẳng có bao nhiêu phần tình cảm ở trong đó.

Thế nhưng, đối với Quách Kiến Siêu mà nói, lại không phải như vậy! Từ sau khi hắn tiếp nhận khách sạn này, có thể nói là toàn bộ nhiệt tình cùng tâm huyết của hắn đều đã bỏ vào trong đó, khách sạn Quốc Tế Tùng Giang lúc trước có thể được huy hoàng như vậy, cũng là do sự nỗ lực tận tình của hắn! Cho nên muốn nói đem khách sạn bán đi như thế, từ trong đáy lòng Quách Kiến Siêu thực sự không nỡ.

Có điều, nếu như quyết sách bán khách sạn là quyết định của Dương Minh, vậy hắn cũng không thể nào phản bác, nếu như là quyết định của Bạo Tam Lập may ra nói được chút ít, dù sao hai người đều là thủ hạ của Dương Minh, đứng lên trao đổi với nhau cũng tương đối dễ, tin tưởng Bạo Tam Lập cũng sẽ cho mình cái thể diện.

Dù sao số tiền sau khi bán được khách sạn, đối với tập đoàn Danh Dương hiện nay mà nói, thực sự không tính là cái gì.

Dương Minh cũng thấy được tin tức trên truyenfull.vn, có điều lại cười trừ, đối với loại thủ đoạn thương nghiệp này, Dương Minh đã thấy nhưng không thể trách, trong khoảng thời gian này, khách sạn Douglas hầu như không từ bất cứ thủ đoạn nào, một mực nhằm vào khách sạn Quốc Tế Tùng Giang của mình.

Do bọn họ cũng không có làm ra hành động gì quá phận, Dương Minh vẫn suy nghĩ mặc cho bọn họ phát triển đi, miễn là không đi quá đường, Dương Minh cũng sẽ không đem bọn họ ra làm cái gì cả.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, Dương Minh nhìn thoáng qua tên người gọi trên màn hình có chút bất ngờ, lại có thể là bác cả Dương Đại Sơn.

- A lô, bác cả?

Dương Minh nhấc điện thoại có chút nghi hoặc.

- Dương Minh, khách sạn quốc tế kia của cháu làm sao thế? Bị khách sạn Douglas làm cho vắng tanh vắng ngắt? Ta buổi trưa đi một chuyến, còn nghe nói khách sạn Douglas muốn thu mua của các ngươi?

Dương Đại Sơn biết khách sạn này là của Dương Minh, cho nên khi ông ta nghe được mấy cái tin tức này liền quan tâm gọi điện tới hỏi thăm một chút.

- Vâng, cháu cũng đã thấy tin tức ở trên mạng, ai biết bọn muốn cái gì?

Nhưng thật ra Dương Minh cũng không bất ngờ:

- Bác cả, người có lòng rồi, còn chú ý cả chuyện bên này của cháu.

- Đều là người một nhà cả.

Dương Đại Sơn nói:

- Dương Minh, tài chính của cháu bên kia sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Sao không đánh trả?

- Cám ơn bác cả quan tâm, thật ra tài chính không có vấn đề, chỉ là không muốn cùng bọn chúng tính toán mà thôi, cạnh tranh thương nghiệp bình thường, chỉ cần không làm cái gì quá phận, cháu cũng không muốn đi quản.

Dương Minh nói.

- Cháu đã nói như thế, vậy sẽ không có vấn đề, ta còn tưởng tài chính bên kia của cháu xảy ra vấn đề gì liền gọi điện thoại tới hỏi thăm một câu.

Dương Đại Sơn nói:

- Nhưng mà, nếu có cái gì không tiện nói với bố cháu, thì cứ nói thẳng với bác, bác không ngại làm kẻ ác đâu!

- Ha ha, vâng.

Dương Minh cười cười, bác cả bây giờ cũng trở nên thân thiết rồi, đây là kết quả Dương Minh hài lòng nhìn thấy.

Điện thoại vừa cắt chưa được vài giây, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Dương Minh thử nhìn số người gọi đến, lại có thể là Quách Kiến Siêu, mấy hôm trước hắn vừa mới gọi tới, không nghĩ tới hắn lại gọi đến.

- Alô? Quách Kiến Siêu, chuyện gì?

Dương Minh trong bụng cũng có chút trách mắng, Quách Kiến Siêu gọi đến, có lẽ không ngoài chuyện của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang.

- Dương ca, có một người tên là Trần Trí Nghiệp tới chỗ em, nói là đại diện của khách sạn Douglas tới thảo luận chuyện… thu mua khách sạn chúng ta.

Quách Kiến Siêu cẩn thận nói.

Trước đó, mặc dù hắn rất muốn cùng Dương Minh khơi thông một chút, thế nhưng ngữ khí kiên quyết của Dương Minh lúc đó lại khiến Quách Kiến Siêu thủy chung không dám nói tiếp, lúc này, người của đối phương cũng đã tìm tới cửa, Quách Kiến Siêu không thể không gọi điện báo cáo cho Dương Minh một cái, hắn sợ nhất chính là Dương Minh đã đáp ứng thu mua.

- Cái gì? Trần Trí Nghiệp đi tìm cậu rồi?

Dương Minh sau khi nghe Quách Kiến Siêu nói xong thì sửng sốt! Nguyên bản tưởng rằng, cái gọi là tin tức thu mua mà khách sạn Douglas thả ra chỉ là một loại thủ đoạn tuyên truyền thương nghiệp, cũng sẽ không thực sự đến thu mua khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, thế nhưng lại không nghĩ rằng bọn họ còn muốn đến thật, cái này có chút khinh người quá đáng rồi đây?

Mày tự nói thu mua, liền tới cửa thu mua, cũng quá "càn khôn độc đoán*" rồi đấy? Dương Minh có một loại cảm giác giống như bị người ta dắt mũi, không khỏi nhíu nhíu mày, nguyên bản còn không có suy nghĩ đem đối phương ra làm gì, thế nhưng ngược lại đối phương đã leo tới đầu mình kiêu ngạo rồi.

(*tạm dịch: trong trời đất này bản thân là nhất, chuyên quyền độc đoán, ngạo thị thiên hạ)

- Đúng vậy, hắn hiện tại đã chờ ở trong phòng hội nghị, em không biết phúc đáp với hắn thế nào, trước hết gọi điện thoại đến xin chỉ thị của anh thử xem… Dương ca, có phải chúng ta thực sự muốn đem khách sạn này bán đi không?

Quách Kiến Siêu có chút chần chừ hỏi.

- Bán? Bán cái gì mà bán? Ai nói muốn bán khách sạn?

Dương Minh nghe xong cười gằn một tiếng" Khách sạn này là mình đưa cho Kinh Tiểu Lộ một bộ phận sản nghiệp, há có thể nói bán là bán được?"

Nhất là hiện tại còn có thêm một tầng quan hệ với Kinh Tiểu Lộ, khách sạn này càng không thể bán! Huống hồ, ở khách sạn này mình còn có một kỷ niệm rất đáng nhớ, chính là nơi mình và Lâm Chỉ Vận lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, làm sao có thể bán được?

- A! Nói như vậy, tức là chúng ta không bán?

Quách Kiến Siêu vừa nghe giọng nói của Dương Minh, nhất thời vừa mừng vừa sợ, trong lòng thở dài một hơi, xem ra, Dương Minh đúng là không chủ trương bán đi khách sạn.

- Đương nhiên không bán, cậu bảo cái con bê đang động đực Trần Trí Nghiệp kia xéo đi, có xa bao nhiêu thì xéo xa bấy nhiêu, không cần phải để ý tới mặt mũi, nói cách khác hắn ở chỗ nào chỗ đó liền thối không ngửi được.

Dương Minh nhàn nhạt nói.

- Ha ha!

Quách Kiến Siêu nghe xong Dương Minh nói không lưu tình chút nào, lập tức nở nụ cười:

- Được, Dương ca, em đi nói cái này với hắn.

- Ừ, có tin gì khác, tùy thời liên hệ với tôi nhé.

Dương Minh cắt đứt điện thoại, thầm nghĩ Trần Trí Nghiệp này xem chừng là chưa từ bỏ ý định a, mình ban đầu không muốn phản ứng hắn, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không chịu yên ổn, xem ra mình cần phải gõ bọn họ một chút rồi, còn cái lão nước ngoài Kaike kia, có phải muốn đi tìm chết?

Có Dương Minh trả lời chắc chắn, Quách Kiến Siêu cũng không lo lắng, hắn nghĩ, Dương Minh khẳng định là đã bày mưu nghĩ kế, có biện pháp giải quyết rồi, sinh ý vắng vẻ của khách sạn hiện nay cũng chỉ là tính chất tạm thời, Dương Minh nhất định sẽ có biện pháp giải quyết.

Nghĩ tới đây, Quách Kiến Siêu chân cao khí ngửng* hướng về phía phòng họp Trần Trí Nghiệp đang chờ đi đến.

(*tạm dịch: khí thế dâng cao hừng hực, chân bước nghênh ngang)

Trần Trí Nghiệp hôm nay đến chính là đến sỉ nhục Dương Minh, cũng không biết Dương Minh có ở đây hay không, cho dù không có ở đây, ý tứ của mình cũng sẽ thông qua những người khác truyền đạt đến cho Dương Minh.

Trần Trí Nghiệp hiểu rất rõ tình hình kinh doanh của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang, có thể nói là ế ẩm không gì sánh được, mình hiện tại đến thu mua, cho dù Dương Minh không muốn bán cũng không có khả năng!

Bởi vì trước mắt Dương Minh chỉ có hai con đường xảy ra, hoặc là bán khách sạn, hoặc là phá sản! Đương nhiên, đây là Trần Trí Nghiệp tự mình cho là như vậy.

Nhìn thấy Quách Kiến Siêu đẩy cửa tiến vào, Trần Trí Nghiệp sống lưng thẳng tắp, hai chân bắt chéo vểnh lên hết sức kiêu ngạo, ở hắn nhận thấy, lối thoát duy nhất của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang chính là được thu mua, nếu không thì không còn đường thoát.

- Thế nào rồi? Tìm được đại lão bản của các ngươi chưa?

Trần Trí Nghiệp ngửa mặt lên trời đem lỗ mũi hướng về phía Quách Kiến Siêu, hỏi rất vênh váo.

- À, tìm được rồi.

Quách Kiến Siêu nhìn thoáng qua Trần Trí Nghiệp rất nực cười, nhàn nhạt nói.

- Ở chỗ nào? Hắn có tới không? Thế nào vẫn không xuất hiện? Mẹ kiếp, đừng có ra vẻ mờ mờ ảo ảo, ta là đến để thu mua, là để cứu các ngươi, nếu không các ngươi cứ chờ mà phá sản đi nhé!

Trần Trí Nghiệp liếc mắt nhìn Quách Kiến Siêu, phát hiện hắn vẫn đang vào đây một mình, không thấy bóng dáng Dương Minh, nhất thời có chút mất hứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK