"Nguy hiểm? " Dương Minh nhìn nam nhân trước mặt này, đúng là một thằng nguy hiểm. Một quyền đập bể tầng bảo vệ khóa xe, người bình thường chắc chắn không thể nào làm được.
Đối với việc đột nhiên bị túm cổ, nam nhân nọ hết sức căm tức. Nghe thêm tiếng hét của người phía sau, nhất thời hai mắt hắn rực lửa. không thèm để tâm đến việc đang bị Dương Minh túm cổ, trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ hướng cổ Dương Minh đâm tới.
----------------------
Thanh niên phía sau lờ mờ thấy được động tác của nam nhân, trong lòng nhất thời căng thẳng, đúng là càng sợ cái gì thì càng xảy ra cái đó mà.
Lần này ra nước ngoài, hắn theo một lệnh truy nã tuyệt mật, đuổi bắt cho bằng được nam nhân kia vì đã phạm tội đánh cắp thành quả khoa học kỹ thuật bí mật quốc gia, trốn ra ngoại quốc.
Đuổi tới đuổi lui nhưng thân thủ nam nhân kia hết sức linh hoạt, đã vượt ra khỏi phạm trù bình thường, hơn nữa còn giảo hoạt dị thường. Mấy lần đuổi theo, hắn đều hướng khu náo nhiệt mà chạy. Cứ như vậy khiến mình phải buông xuôi, cũng không dám tùy tiện nổ súng. Nơi này không phải là địa bàn quốc gia, mình lại đang thi hành nhiệm vụ bí mật, nếu để cho cảnh sát địa phương phát giác chắc chắn phải gánh rất nhiều phiền toái.
Tưởng chừng lần này sẽ bắt được nam nhân phía trước. ai ngờ hắn lại nhảy lên một chiếc xe thể thao để chạy trốn, mà tựa hồ chủ xe không ý thức được hắn là thành phần nguy hiểm, còn xông lên túm cổ kéo áo để lý luận!
Nếu nam nhân kia lấy chủ xe làm bia đỡ đạn, mình chỉ có thể bỏ cuộc. Dùng con tin uy hiếp, chắc chắn ở phụ cận sẽ có người báo cảnh sát, mình cũng không thể tùy ý mà hành động.
Nghĩ tới đây, người thanh niên không khỏi thở dài. Nhưng thấy nam tử đang túm cổ tội phạm cũng là người Á Châu, miễn cưõng xem như đồng bào, hắn cũng phải nhắc nhở một chút: "Mau tránh ra đi! Hắn ta rất nguy hiểm!"
----------------------
Bất quá lúc này chủy thủ cũng đã bức tới cổ Dương Minh.
Trong mắt Dương Minh xẹt qua một tia trào phúng. "Đập xe của tao, còn muốn giết tao ư?"
"Mày muốn giết tao, hay là bắt tao làm con tin? " Dương Minh khẽ động, tránh thoát khỏi chủy thủ đang nhanh chóng đâm tới, nhàn nhạt hỏi.
"Hả? " Nam nhân kia vô cùng sửng sốt. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ qua "người này có thể né tránh chủy thủ mình đâm tới". Đối với thân thủ của mình, hắn hoàn toàn tin tưởng. Nếu không thì chẳng trốn thoát nhiều lần như vậy.
----------------------
Trong lòng Lý Lôi Trì không cam lòng, tràn đầy tức giận!
Cục điều tra thần bí chết tiệt! Rách việc thật, cứ thích xen vào việc đâu đâu. Rõ ràng là chuyện này do cục an ninh quản, cuối cùng lại phái cao thủ đuổi giết.
Con mẹ nó! Sao cứ đuổi theo hoài? Biết rõ con chip đã được giao cho người khác, không còn ở trong tay mình nhưng vẫn cứ đuổi giết không buông. Quả thực là "âm hồn bất tán"!
Mà bác sĩ Benjamin ( DG: Ban Kiệt Minh) cũng thật là khốn nạn! Lúc trước rõ ràng đáp ứng cho cao thủ bảo vệ mình trốn đi, mình giao con chip. Nhưng giao chip xong thì cao thủ kia cũng biến theo luôn.
Đen đủi thật! Biết nguy hiểm như vậy, mình cũng không vì mấy chục vạn $ (Dollar) mà liều mạng! Ở quốc nội, làm nhân viên nghiên cứu khoa học dầu gì lương cũng một năm được vài vạn.
----------------------
Nghĩ tới đây, Lý Lôi Trì cực kỳ buồn bực.
Vốn hắn định dùng Dương Minh làm con tin, bức bách người của cục điều tra thần bí phía sau dừng đuổi giết mình. Nhưng trong nháy mắt Lý Lôi Trì đã phát hiện, cái thằng đẹp trai trước mắt này thoạt nhìn thì bình thường nhưng thực ra lại là một thằng rất chi nguy hiểm!
"Mịa nó chứ! Chuyện này gọi là gì a! Sao xui xẻo như vậy chứ! Vốn định ép người làm con tin ngờ đâu con tin lại ép ngược lại mình." Lý Lôi Trì thật muốn mắng to.
Bất quá lúc này không phải là thời điểm để nghĩ ngợi nhiều, chạy trốn quan trọng hơn.
----------------------
Một kích không đạt hiệu quả, Lý Lôi Trì bỏ qua chuyện chém giết Dương Minh.
Đối phó với cao thủ chân chính chủy thủ căn bản chẳng hơn được cái rắm. dùng cũng chả được, chẳng những không thể đả thương đối phương, hơn nữa còn có thể nguy hại cho chính bản thân mình.
Lý Lôi Trì vứt bỏ chủy thủ, nhảy xuống xe muốn chạy trốn. Tuy nhiên hắn chưa phát hiện cổ áo của mình vẫn còn đang bị Dương Minh túm lấy.
Sử dụng toàn bộ sức mạnh nhưng hắn không có cách nào thoát khỏi.
"Này!" Lý Lôi Trì nóng nảy, lấy dao chém tới cổ tay Dương Minh!
Lòng hắn như bị lửa đốt. Mắt thấy người cục điều tra thần bí phía sau đuổi gần tới, mình lại bị tiểu tử này túm không thể chạy!"MK, chuyện gì đây!"
Lý Lôi Trì rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi lấy đá tự đập vào chân mình. đã thiệt binh còn mất phu nhân.
"Phanh!" Đang hung hăng chém vào cổ tay Dương Minh, Lý Lôi Trì hét thảm một tiếng.
Dương Minh nhìn Lý Lôi Trì sợ đến tái mặt, cười lạnh giễu cợt: "Mày đập xe tao, chưa gì mà chạy rồi à?"
Đối với con dao của Lý Lôi Trì, Dương Minh ngay cả né cũng không thèm. Nhớ năm đó mới vừa bị Phương lão đầu chọn trúng. tiếp nhận huấn luyện. Mỗi ngày dùng dược thủy tiến hành ngâm thân thể để cải tạo. Suốt ngày quyền đấm cước đá đại thụ, trực tiếp phá hủy cả ngàn đại thụ nên cổ tay vô cùng cứng rắn. Cao lắm là để lại vết xước ngoài da mà thôi!
"*éo đỡ được!" Lý Lôi Trì ức chế trầm trọng. Thầm mắng:"Xe của mày giá trị bao nhiêu? Tao mượn chạy một lát, nếu không mạng của tao chẳng còn! Thật là muốn tát cho mày một cái cho tóe khói quá. Mẹ nó, sao không biết phân biệt nặng nhẹ chứ?"
Bất quá, Lý Lôi Trì cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi. Muốn hắn nói ra thì miễn đi!"Thử nghĩ xem, mới vừa rồi chém một dao mà nó có xi nhê éo đâu. Mình thì đau tay bà cố! Đây thực sự cổ tay sao? Mẹ ơi! Là xi măng cốt thép thì có."
Trong lòng Lý Lôi Trì thực sự kinh hãi, biết mình không thể dùng sức mạnh nên đổi giọng mềm mỏng khép nép: "Đại ca. Xe ngài khẳng định tôi sẽ bồi thường. Tôi sẽ không quỵt nợ. Trước hết ngài để cho tôi chạy đi, sau đó nhất định bồi thường cho ngài gấp đôi."