Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dương tiên sinh mua một căn biệt thự khác ở đây? Bà không biết sao?" giám đốc Lưu có chút kỳ quái.

"Biệt thự?" Vương Quế Phân nhíu mày, sao Dương Minh lại mua biệt thự ở đây? Mua cho ai?

"Đúng thế. Dương tiên sinh và bạn gái đến mau. Mua căn biệt thự xa hoa nhất ở đây" giám đốc Lưu không rõ nên không giấu gì hết.

Dương Minh trước đó không nghĩ tới giám đốc Lưu sẽ nhắc đến việc này. Nếu biết thì sẽ không vì chút tiền mà gọi điện.

Bạn gái? Vương Quế Phân ngẩn ra một chút. trực giác nhạy cảm của phụ nữ làm bà biết bạn gái này nhất định không phải con gái mình. Vậy là ai?

Thấy Dương Minh bỏ tiền ra như vậy mua biệt thự xa hoa nhất. Vậy tình cảm với cô gái kia nhất định rất tốt? Vậy con gái mình thì sao?

Chẳng qua cũng may Vương Quế Phân đã đến 40 tuổi, tuy hám lợi nhưng bình thường sống dưới tầng chót xã hội nên biết học cách giả dối. Vương Quế Phân nói: "Ồ, tôi biết, đó là một cô bé rất xinh đẹp"

Giám đốc Lưu đâu biết Vương Quế Phân đang thử dò xét. Còn tưởng Vương Quế Phân biết Trần Mộng Nghiên. Vì thế nói theo ý Vương Quế Phân: "Đúng thế, Trần tiểu thư và Dương tiên sinh đúng là trai tài gái sắc"

Trần tiểu thư. tim Vương Quế Phân thắt lại. Quả nhiên không phải Triệu tiểu thư. Vậy thì nên làm như thế nào? Bây giờ xem ra bên ngoài Dương Minh còn có phụ nữ. điều này làm Vương Quế Phân đau đầu.

Nếu là người khác biết bạn trai của con gái có bạn gái khác, vậy nhất định bắt con gái mình chia tay. Nhưng Vương Quế Phân không muốn làm như vậy. Hôm nay oai như vậy đã hoàn toàn cho Vương Quế Phân biết tác dụng của tiền. mọi người ai cũng cung kính với mình, điều này làm Vương Quế Phân rất si mê.

Cuộc sống này Vương Quế Phân không muốn mất đi. Tiêu tiền như nước, ra cửa lái xe xịn thật quá sung sướng. Vương Quế Phân không muốn về cuộc sống trước kia nữa.

Vương Quế Phân cố gắng ép mình cười, không có tâm trạng ở lại mà nói với giám đốc Lưu: "Vậy được, tôi còn có việc phải đi trước, mọi chuyện làm phiền anh"

"Bà Vương yên tâm, làm xong tôi gọi điện cho Dương tiên sinh" giám đốc Lưu vội vàng nói.

Ra ngoài Vương Quế Phân rất buồn bực. Vương Quế Phân biết tính cách Triệu Oánh, đây là cô gái không chủ động. đối phó với đám con trai bình thường thì còn có chút mới mẻ và bí ẩn. Nhưng đối với Dương Minh thì không có tác dụng rồi. Cô không chủ động, rất nhiều cô gái khác chủ động hơn cô. Đến lúc đó người ta đoạt trước thì đâu còn vị trí của cô.

Vương Quế Phân quyết định nói chuyện với Triệu Oánh, không thể tiếp tục như vậy.

Chuyện mà Dương Minh nhờ Trương Đức Quân làm về tuyên truyền đã xong. Trong băng quảng cáo không nhắc đến chuyện trước kia, nhưng cả đoạn phim làm người ta có cảm giác bài viết trên mạng kia chỉ là trò đùa.

Về phần vận động hậu kỳ và phát trên đài truyền hình, truyenfull.vn, toàn bộ do Trương Đức Quân đi làm. Ít nhất trong tỉnh thì Trương Đức Quân làm ăn rất khá.

Ngày mai là đêm diễn của Thư Nhã. Hầu Chấn Hám rất bận rộn, công tác chuẩn bị đã đến giai đoạn cuối cùng. Vấn đề thuê sân vận động đã xong. Thực ra không cần bàn gì mấy. Tùng Giang không phải tỉnh thành, có thể có siêu sao quốc tế đến biểu diễn làm cho thành phố có tiếng vang không nhỏ trong cả nước. lãnh đạo chủ quản của thành phố rất chú ý việc này. Dù sao đêm diễn thành công hay không cũng sẽ đại biểu trình độ phát triển kinh tế của thành phố.

Các thiết bị âm thanh đều do nhân viên của Thư Nhã vận chuyển từ Hồng Công tới. Lắp đặt có người chuyên môn phụ trách. Chẳng qua mặc dù như vậy nhưng các công tác khác vẫn khiến công ty giải trí Danh Dương bận rộn mấy ngày mấy đêm.

Tối hôm qua Dương Minh không ngủ được, hắn thức trắng đêm. Hắn thật sự không nghĩ ra nếu đối phương không phải Triệu Oánh thì trên thế giới có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Chỉ có một điều là đối phương không chịu gặp mặt. Nói cách khác không thể xách định. Dương Minh đáp ứng hết yêu cầu của Vương Quế Phân, đây là cho Triệu Oánh mặt mũi.

Cho dù Vương Quế Phân muốn nữa cũng không hết bao tiền mà.

"Đại Minh, ngày mai là đêm diễn của Thư Nhã, con không đến công ty xem sao?" Dương phụ nghỉ ở nhà hôm nay.

"Con không đi, không có chuyện gì mà" mấy hôm nay nhiều chuyện nên Dương Minh muốn ở nhà nghỉ.

Đầu tiên là Trần Mộng Nghiên biết quan hệ của mình với Lâm Chỉ Vận. Sau đó lại có Triệu Oánh nữa. điều này làm Dương Minh không biết làm gì.

"Đại Minh, con có tâm sự sao?" Dương phụ thấy Dương Minh nhíu mày liền hỏi.

"Không có gì đâu bố" Dương Minh cười nói: "Bố đi làm đi"

"Được. Con đã lớn, bố không nhiều lời" Dương phụ gật đầu nói: "Chẳng qua con đừng quá phiền lòng vì chuyện bên mình. Cuộc sống bây giờ của chúng ta tuy không nói là giàu có, nhưng cũng được. Sống vui vẻ tốt hơn tất cả"

Dương Minh không ngờ Dương phụ lại nghĩ được như vậy, cười nói: "Bố, con không có việc gì đâu. Chỉ là gần đây con hơi bận"

Dương phụ nghe xong liền xuống bếp. Dương mẫu đã chuẩn bị món ăn xong, ăn vài miếng rồi chạy đến công ty. Mặc dù nói là thứ 7 chẳng qua cũng phải đến xem.

Dương Minh gọi điện cho Mộng Nghiên hỏi nàng ở đâu. Không ngờ nàng đang đi dạo phố. Điều này làm Dương Minh có chút ngạc nhiên. Trần thúc đang nằm bệnh viện, bây giờ mới có hai ngày mà Mộng Nghiên đã đi dạo phố sao?

Mộng Nghiên dường như nghe được Dương Minh đang ngạc nhiên, biết ngay Dương Minh sao nghĩ như vậy. Mộng Nghiên nói: "Em bị bố đuổi ra. Em định cùng mẹ đi bệnh viện, không ngờ bố đang đánh cờ vua với đồng nghiệp. Thấy em và mẹ tới liền đuổi ra, nói bố không có việc gì. Em và mẹ liền đến nhà ngoại nhưng không có việc gì nên em đi dạo"

Dương Minh ngẩn ra. Tính cách của Trần Phi thì hắn hiểu, đó là người hào sảng. Trần Phi đúng là bị chút thương ở chân mà thôi còn đâu không có vấn đề gì khác, tự nhiên không muốn người nhà ở bệnh viện với mình. Như vậy làm Trần Phi không thoải mái. chẳng qua Dương Minh vốn tưởng Trần Mộng Nghiên đi dạo phố cùng mẹ, sau này nghe thấy không phải liền có chút kỳ quái mà nói: "Em đi một mình sao?"

"Đương nhiên không phải. Em định tìm anh nhưng anh không phải đi gặp người nhà Oánh tỷ sao. Em sợ anh đang bận nên không gọi cho anh. Vừa lúc sáng nay Lâm muội muội gọi cho em, em thuận tiện gọi cô ấy ra ngoài" Trần Mộng Nghiên cười nói.

Lâm muội muội? Lâm Chỉ Vận sao? Dương Minh giật mình, hai người này sao đi cùng nhau? Còn là Lâm Chỉ Vận gọi cho Trần Mộng Nghiên chứ.

Thấy Dương Minh không nói gì, Trần Mộng Nghiên biết Dương Minh đang kinh ngạc. chẳng qua mấy hôm nay gặp nhiều chuyện như vậy, Trần Mộng Nghiên cũng bớt nghĩ đến chuyện của Lâm Chỉ Vận.

Bố gặp tai nạn xe làm cho Mộng Nghiên rất rung động. Lúc ấy cảm giác khẩn trương chiếm hết tâm trí, người ở trong đó mới có thể nhận ra. Sau khi thấy bố không có vấn đề gì, Mộng Nghiên mới thật sự cảm nhận được có người thân ở bên cạnh là tốt nhất.

Nếu Dương Minh yêu mình, thương mình, thì cho dù có Lâm Chỉ Vận thì cũng không bớt yêu đi mà. Vậy mình còn so đo làm gì?

Lâm Chỉ Vận tồn tại không phải là thay đổi mình. So sánh với đấu đến Lưỡng bại câu thương thì không bằng sống chung. Chẳng những thể hiện mình rộng lượng, cũng có thể làm cho Dương Minh áy náy với mình.

"Hai người đi dạo phố cơ ư?" Dương Minh nói.

"Sao, anh không muốn bọn em ở bên nhau?" Mộng Nghiên hỏi lại.

"Vậy không phải, hai người tiếp tục" Dương Minh sợ mình nói nhiều sẽ làm hiểu lầm, vội vàng dập máy.

Thực ra hai người đi dạo phố cũng không phải là do hẹn từ trước.

Chuyện là như thế này, Lâm Chỉ Vận từ chỗ Dương Minh biết bố Mộng Nghiên xảy ra chuyện. Lâm Chỉ Vận nghĩ mãi liền quyết định gọi điện hỏi Mộng Nghiên.

Dù sao thân phận của mình đã được Mộng Nghiên đồng ý, không thể giống trước kia. Phải dung nhập cảm giác ba người.

Mộng Nghiên cũng rất kinh ngạc vì Lâm Chỉ Vận gọi điện tới hỏi thăm. Chẳng qua cũng rất vui, điều này chứng minh Lâm Chỉ Vận cũng không phải trong mắt không người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK