Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A, em không nói cái này" Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh làm tức chết.

"Vậy là cái gì?" Dương Minh hỏi tiếp.

"Anh là đồ ngốc" Trần Mộng Nghiên sắp điên lên rồi.

"A" Dương Minh cười khổ một tiếng. Làm người đứng đắn lại bị coi là đồ ngốc. Xem ra sau này không làm người đứng đắn sẽ tốt hơn.

Nếu Trần Mộng Nghiên mắng mình, vậy nếu không hành động thì là đồ ngu. Dương Minh cười cười lật người Trần Mộng Nghiên lại. Trần Mộng Nghiên kêu lên một tiếng rồi môi bị Dương Minh quấn lấy.

Hai người cũng không phải vội vàng trong tình cảm mà là nước chảy thành sông. Cho nên lúc này Trần Mộng Nghiên cũng bình tĩnh hơn, không còn khẩn trương như trước. nàng nhắm mắt lại tùy ý Dương Minh làm gì thì làm.

Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên không khẩn trương nữa liền to gan hơn. Trần Phi không có ý kiến, điều này làm Trần Mộng Nghiên yên tâm. Lần này cơ hội vừa đến nên nàng liền dành cho Dương Minh.

Lại nói Dương Minh cũng coi như nhiều kinh nghiệm, không hề vội vàng. Thấy Dương Minh thành thạo như vậy, trong lòng Trần Mộng Nghiên mặc dù có chút không hài lòng nhưng lại thấy may mắn. Nếu hai người đều là lần đầu tiên, Dương Minh làm loạn không có kỹ thuật gì thì mình không đau chết sao?

Dương Minh nhẹ nhàng hôn khắp cơ thể Trần Mộng Nghiên, từ trên xuống dưới đến giữa hai chân. Lúc này Trần Mộng Nghiên mới đẩy Dương Minh ra, nhỏ giọng nói: "Đừng mà, ở đó bẩn"

"Bẩn gì chứ, em tắm rồi mà? Lại nói vừa nãy em đã cắn anh, bây giờ đến lượt anh cắn em"

"A" Trần Mộng Nghiên mặc dù muốn nói gì nhưng cả cơ thể bị một cảm giác không nói thành lời xâm chiếm, đầu cũng trở nên mơ hồ.

"Có thể chứ?" Dương Minh mặc dù không nói rõ ràng, nhưng lúc này Trần Mộng Nghiên vẫn nghe ra.

"Phù" Trần Mộng Nghiên thở hổn hển. Vừa nãy bị Dương Minh nghịch làm nàng sướng muốn chết. Trần Mộng Nghiên run lên nói: "Anh nhẹ chút"

Dương Minh gật đầu, có những lời này tức là Trần Mộng Nghiên đã cho phép. Áp lực trong lòng hai người bấy lâu nay, bây giờ đã bộc phát, tất cả đều tự nhiên. Khi Dương Minh rất cẩn thận tiến vào trong cơ thể Trần Mộng Nghiên, trên mặt nàng hiện ra hai giọt nước mắt trong suốt.

"Dương Minh, sau này anh phải trân trọng em" Trần Mộng Nghiên khóc mà nói.

"Anh sẽ như vậy"

"Vậy sau này anh có lấy em không?" Trần Mộng Nghiên giống các cô gái khác, sau khi làm chuyện này liền suy nghĩ nhiều hơn.

Dương Minh lại gật đầu. Đúng thế, mình có nhiều phụ nữ như vậy nhưng chỉ có Trần Mộng Nghiên là mình làm lúc tỉnh táo ở lần đầu tiên. Nhớ lại Lam Lăng, Lâm Chỉ Vận, Tiếu Tình và Tôn Khiết thì đều là lúc mình mơ hồ hoặc đối phương mơ hồ.

"A, cho dù anh gạt em, em cũng vui vẻ" Trần Mộng Nghiên cười thật tươi.

"Anh không gạt em đâu" Dương Minh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của Trần Mộng Nghiên.

"Nếu có một ngày Tô Nhã về thì sao?" Trần Mộng Nghiên tuy nói vậy nhưng giờ phút này chỉ có nàng biết Thư Nhã chính là Tô Nhã.

"Hả?" Dương Minh có chút kinh ngạc, không ngờ vào lúc này Trần Mộng Nghiên lại hỏi như vậy.

"Cho dù anh cưới cô ấy, em cũng không trách anh. Nhưng anh không thể không cần em" Trần Mộng Nghiên nói: "Nếu không em chết cho anh xem.

Dương Minh lắc đầu cười khổ một tiếng nhưng không biết nên nói gì. Trần Mộng Nghiên dường như đang lo lắng, nàng chỉ muốn làm một người vợ hiền. Nhưng càng như vậy trong lòng Dương Minh càng buồn bực. Trần Mộng Nghiên làm tất cả đều vì hắn.

"
Nếu kết hôn thì cùng lấy. Nếu chỉ có thể lấy một người thì nhất định phải là em" Dương Minh trịnh trọng nói: "Anh đã nói là làm được"

Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói liền nhắm mắt, mặt đầy vui mừng: "
Em tin anh là được mà. Đau quá"

Dương Minh vội vàng dừng lại động tác một chút rồi mới tiếp tục.

Chẳng qua bởi vì là lần đầu tiên của Trần Mộng Nghiên nên Dương Minh không dám làm lâu. Mặc dù hắn chưa xong nhưng phải ra vẻ thỏa mãn để kết thúc cuộc chiến.

"
Sao không tiếp?" Trần Mộng Nghiên đột nhiên hỏi: "Em có thể chịu được mà"

"
Kết thúc rồi" Dương Minh gạt nàng.

"
Em không tin, anh gạt em" Trần Mộng Nghiên không lưu tình nói ngay là Dương Minh đang lừa mình.

"A" Dương Minh đỏ mặt mà nói: "Sao em biết? "

"
Hừ, em dùng tay giúp anh rồi, nghĩ em không hiểu sao?" Trần Mộng Nghiên hừ một tiếng.

Dương Minh đành cười khổ nói: "
Mộng Nghiên, đây là lần đầu tiên của em nên không thể làm lâu. Nếu không mai em đi lại khó khăn"

"
" Trần Mộng Nghiên mặc dù hơi buồn nhưng biết đây là Dương Minh quan tâm mình nên nàng cũng vui. Trần Mộng Nghiên hơi buồn là vì sao Dương Minh biết ngày mai mình đi khó? Nhất định là cùng Lâm Chỉ Vận và Lam Lăng nên mới biết.

Hai người đang triền miên thì điện thoại bàn vang lên làm Dương Minh sợ hãi. Trần Mộng Nghiên khá gần điện thoại nên có chút khó chịu. Đầu bên kia điện thoại lại còn vang lên giọng nói ngọt ngào: "
Quý khách muốn phục vụ đặc biệt không?"

"
Muốn cái đầu" Trần Mộng Nghiên nghe xong tức chết liền dập máy.

"
Sao thế?" thấy Trần Mộng Nghiên tức như vậy, Dương Minh có chút khó hiểu: "Điện thoại gì vậy?"

"
Hỏi anh có cần phục vụ đặc biệt không?" Trần Mộng Nghiên cau mày nói: "Sao khách sạn bây giờ toàn như vậy nhỉ. Sau này em không yên tâm để anh ở khách sạn một mình"

Nói xong điện thoại lại vang lên. Trần Mộng Nghiên không muốn nghe nhưng tiếng chuông vang lên không ngừng, nàng đành phải nghe.

Lúc này là giọng khác càng ngọt hơn: "
Quý khách cần xoa bóp không? "

Trần Mộng Nghiên tức đến độ dập máy ngay. Chẳng qua ngay lập tức cầm điện thoại gọi xuống quầy lễ tân: "
Nói cho đám người không đứng đắn đừng gọi đến phòng tôi. Bố tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nếu gọi nữa tôi bảo bố tôi đến niêm phong khách sạn các người"

Nhân viên lễ tân hoảng sợ vội vàng nói với quản lý. Quản lý cũng sợ, người này không đắc tội được. Nếu niêm phong khách sạn thì ông chủ không giết mình sao?

Quản lý vội vàng tìm bà má mì quản lý khách mắng một trận, nói tuyệt đối không được gọi đến phòng đó.

Từ đó phòng Dương Minh mới yên tĩnh lại.

Dương Minh không ngờ Trần Mộng Nghiên lúc tức lên lại như vậy.

Chẳng qua Trần Mộng Nghiên đã nói ra nguyên nhân để Dương Minh biết tại sao nàng giận: "
Khó trách lúc trước anh vừa ra cửa đã gặp được Lam Lăng, thì ra là như vậy. Về em nói với bố, cứ như vậy là không được, phải điều tra nơi này"

Dương Minh cười khổ một tiếng. Dương Minh thầm nghĩ xem ra về phải nói với Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập giám sát kỹ các sản nghiệp đừng có mà gặp phải công an điều tra.

Dương Minh nói: "
Em nói vậy làm anh buồn đó. Nếu anh là thế thì sao lần trước khi chúng ta đi chơi, anh sao không tìm gái?"

"
Được rồi, chẳng qua sau này tuyệt đối không cho phép anh qua lại với đám gái ở khách sạn. Nếu không về lây bệnh thì sao. Em không đồng ý" Trần Mộng Nghiên cảnh cáo.

"
Có em rồi anh còn tìm đám phụ nữ đó làm gì? Anh đâu có rảnh rỗi như vậy" Dương Minh có nhiều phụ nữ như vậy, sau này chỉ riêng đám người này đã kiệt sức thì còn đâu ra tinh lực mà đi tìm gái.

"
Em bên dưới vẫn được, không quá đau. Hay là chúng ta thêm" Trần Mộng Nghiên chủ động nói.

"
Được" Dương Minh đang có ý này, chỉ là hắn sợ Trần Mộng Nghiên không chịu nổi mà thôi. Hai người lại quấn lấy nhau.

Lúc này Dương Minh đã được thỏa mãn, Trần Mộng Nghiên lại cắn môi chịu đau.

"
Em đi giặt quần áo" Nghỉ một lát, Trần Mộng Nghiên đột nhiên nghĩ tới quần áo của mình và Dương Minh chưa giặt. Nếu vậy tối về kiểu gì.

"
Em bây giờ như vậy còn có thể làm sao. Để anh gọi nhân viên phục vụ mang đi giặt" Dương Minh vừa nói liền bò dậy cầm lấy điện thoại gọi xuống quầy lễ tân.

Nhân viên không dám chậm với khách phòng này, vội vàng gọi người lên cầm đi giặt, cẩn thận giặt khô và là trước.

Trời bên ngoài dần tối, Trần Mộng Nghiên đã nghỉ được một lát, quần áo giặt xong cũng đã được mang lên.

"
Chúng ta về chứ?" Trần Mộng Nghiên nhìn thời gian rồi nói với Dương Minh.

"
Ồ? Không vội? Ở đây một đêm cũng được mà. Chúng ta cũng không có chuyện gì quan trọng" Dương Minh có chút kinh ngạc nói.

"
Không được, hôm nay nhất định phải về" Trần Mộng Nghiên kiên quyết nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK