Biểu tình của bác sĩ ngưng trọng lại, cần thận xem xét mí mắt của Dương Minh, sau đó lại sờ sờ phía sau ót của hắn, cuối cùng nói: "Ngoài mặt xem như không có gì dị thường, như vậy đi, em dẫn bạn của em đi chụp x-quang đi, sau đó để anh nhìn xem có tụ huyết hay không."
"Được, vậy con đi." Chu Giai Giai gật đầu.
"Để anh ký giấy cho em, em cầm đi giao khoản" Bác sĩ nói: "Phòng chụp x-quang phía trước bên phải, sau khi em đóng tiền xong là có thể chụp"
Tuy rằng Chu Giai Giai rất muốn để cho bác sĩ chụp x-quang cho Dương Minh trước, nhưng nàng cũng biết quy định của bệnh viện, không đóng tiền thì không được khám bệnh, bác sĩ cũng không có quyền thay đổi điều đó.
Nhanh chóng đóng tiền, Chu Giai Giai mang Dương Minh đi chụp x-quang, trong thời gian đợi, Chu Giai Giai lại đến phòng cấp cứu hỏi tình hình: "Bác sĩ, anh ấy sẽ không sao chứ?"
"Cái này khó mà nói, không có phim chụp, nhìn thấy không có gì trở ngại!" Bác sĩ nói: "Nhưng nếu như bị nội thương, thì sẽ rất nghiêm trọng"
"A? Vậy có nguy hiểm đến tính mạng không?" Chu Giai Giai hoảng sợ, vội vàng hỏi.
"Nhìn bộ dáng của người bệnh, có lẽ sinh mạng không nguy hiểm gì." Bác sĩ nói: "Chẳng qua nếu thật sự bị thương, lưu lại di chứng gì thì cũng có thể."
"Cái gì? Còn có di chứng?" Chu Giai Giai cả kinh, hỏi: "Di chứng gì?"
"Ví dụ như trở thành người thực vật, liệt nửa người. não là bộ phần thần bí nhất của con người. Nó bị thương, có thể dẫn đến nhiều loại bệnh khác" Bác sĩ lắc đầu nói: "Chẳng qua, em yên tâm, người bệnh không lớn tuổi, hẳn là không có vấn đề gì"
"Cảm ơn bác sĩ." Chu Giai Giai chua xót nói.
Dương Minh, vì bảo vệ mình nên mới bị thương. ít nhất là Chu Giai Giai cho là vậy, Dương Minh đã say bất tỉnh nhân sự, nhìn thấy mình bị lưu manh khi dễ, thế mà vẫn phản kháng bảo vệ mình. Điều này thật đáng quý!
Cho nên, Chu Giai Giai vừa mới nghe bác sĩ nói Dương Minh có thể bị di chứng, trong nháy mắt nàng đã ra một quyết định, mặc kệ là về sau Dương Minh như thế nào, nàng vẫn sẽ chăm sóc cho cả đời của Dương Minh.
Cho dù Dương Minh biến thành người thực vật cũng được, Chu Giai Giai vẫn sẽ không rời bỏ hắn. Hơn nữa, Chu Giai Giai cũng không phải vì áy náy mà làm vậy, mà thật sự là nguyện ý trong lòng!
Dưới cái nhìn của nàng, mặc kệ thế nào, có thể cùng Dương Minh một chổ, nàng cũng đã hạnh phúc rồi, thỏa mãn rồi, chỉ sợ bạn gái bây giờ của Dương Minh, sẽ không cho mình cơ hội này, bởi vì Chu Giai Giai cảm thấy được, Dương Minh là một người vĩ đại, bạn gái của hắn sẽ không vì vậy mà bỏ rơi hắn.
Ít nhất thì Chu Giai Giai cho rằng bản thân tuyệt đối sẽ không như vậy.
Lo lắng chờ đợi hai mươi phút, phim chụp đã ra, bác sĩ cầm lấy tấm phim nhìn một hồi lâu, Chu Giai Giai cũng đi theo khẩn trương nửa ngày, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Không có vấn đề gì, không bị tụ máu. Tất cả đều bình thường" Bác sĩ buông phim xuống, cười nói: "Không cần lo lắng"
"A? Thật sao?" Chu Giai Giai nửa tin nửa ngờ, chẳng qua giọng nói đã có sự hưng phấn.
"Thật sự!" Bác sĩ gật đầu khẳng định.
"Vậy sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?" Chu Giai Giai vẫn lo lắng hỏi.
"Bởi vì uống quá nhiều." Bác sĩ cười nói.
"Bác sĩ, con vẫn lo lắng, anh ấy thật sự không có chuyện gì chứ?" Chu Giai Giai hỏi.
"Thật sự không có chuyện gì. Nếu em lo quá, thì anh sẽ cho một liều thuốc giải rượu, cho hắn uống, lập tức có thể tỉnh" Bác sĩ thấy Chu Giai Giai lo lắng, vì thế nói.
"Được, vậy bác sĩ cho đi, bây giờ?" Chu Giai Giai gật đầu nói: "Con nên làm gì?"
"Để anh viết phiếu cho em, em đi đóng tiền. Đúng rồi, em có mướn phòng bệnh tạm thời không?" Bác sĩ hỏi.
"Mướn phòng đi." Chu Giai Giai cũng không để ý đến tiền bạc, điều kiện gia đình của nàng cũng rất tốt, cho nên khái niệm tiền bạc không quá coi trọng, nhưng nàng chưa bao giờ giống tiểu thư công tử thích khoe khoang tiền bạc cả. Chu Giai Giai chỉ quan tâm đến hai vấn đề, một là Dương Minh, còn lại là kỹ thuật máy tính.
"Mướn phòng bệnh đắt lắm, cả đêm ba trăm đồng, không khác gì ở khách sạn, em ở trong phòng cấp cứu thì không tốn tiền, nhưng hơi ầm ĩ một chút." Bác sĩ thấy cách ăn mặc của Chu Giai Giai và Dương Minh đều là của sinh viên, vì thế tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Cảm ơn.nhưng vẫn mướn một phòng bệnh để nghỉ thôi, con không muốn anh ấy bị quấy rầy." Chu Giai Giai gật đầu nói.
Bác sĩ không nói thêm gì, viết phiếu, giao cho Chu Giai Giai, sau khi Chu Giai Giai đóng tiền xong, liền được một hộ sĩ dẫn vào một phòng bệnh lầu hai.
Điều kiện trong phòng cũng không tệ lắm, có hai giường đơn có tv, máy lạnh và toilet riêng. Chẳng qua Chu Giai Giai không phải đến đây chơi, mà là để chăm sóc cho Dương Minh, cho nên cũng không rãnh nghiên cứu điều kiện tốt xấu nơi này.
Sau khi cho thuốc, hộ sĩ để Dương Minh nằm trên giường, sau đó nói với Chu Giai Giai: "Thuốc xuống tương đối chậm, đại khái phải hơn ba tiếng, khi thời gian đến chị sẽ tới, nếu em có chuyện gì, thì có thể gọi chị thông qua nút liên lạc khẩn cấp trên đầu giường bệnh"
"Dạ, em biết rồi, cảm ơn chị" Chu Giai Giai gật đầu, đưa hộ sĩ rời đi, sau đó đóng cửa phòng.
Đáng thương cho Dương Minh, vốn chỉ là xỉn thôi, nhưng do Chu Giai Giai quá khẩn trương nên cõng đến bệnh viện khám, còn chụp x-quang rồi cho truyền thuốc này nọ, không biết sau khi Dương Minh tỉnh lại sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Chu Giai Giai lẳng lặng ngồi cạnh đầu giường, nhìn Dương Minh, trong mắt toát ra tình ý dạt dào. sai sót ngẫu nhiên mà mình có thể ở cùng một chổ với Dương Minh cả đêm. cảm giác thật kỳ diệu.
Chu Giai Giai nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng của Dương Minh, không nhịn được hôn lên mặt hắn một cái, sau đó lập tức ngẩng đầu, nàng sợ bị Dương Minh phát hiện, giống như một đứa nhỏ khi làm chuyện sai phạm, không dám thở mạnh.
Đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy Dương Minh có phản ứng gì, Chu Giai Giai mới yên tâm, lại cúi đầu xuống, do dự một chút, lúc này là hôn lên miệng Dương Minh!
Dù sao hai người cũng đã hôn qua, Chu Giai Giai cũng không quan tâm, hơn nữa, từ trong lòng nàng, cả đời này chỉ thích một mình Dương Minh thôi. Cho nên tất cả hành động bây giờ nàng làm, nàng đều không cảm thấy lỗ mảng.
Dương Minh vẫn không nhúc nhích, nhưng Chu Giai Giai lại thích cảm giác lén lút này, hết sức thoải mái, vô cùng kích thích. làm cho Chu Giai Giai lưu luyến không quên được.
Rốt cục lại không thể nhịn được xúc động của mình, lại hôn lên mặt của Dương Minh ba lượt. sau đó lại ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn Dương Minh. sau đó lại tiếp tục hôn.
Y tá trên đường đi kiểm tra các phòng bệnh, nhìn thấy hai người hôn nhau, không cũng quấy rầy, chỉ nhìn thoáng qua rồi lẳng lặng rời đi.
Nếu Chu Giai Giai không sợ Dương Minh đột nhiên tỉnh lại, nói không chừng sẽ tiếp tục hôn nữa. chẳng qua nàng vẫn còn lý trí, biết rằng bây giờ không phải lúc làm chuyện này, cho nên nàng liền lẳng lặng ngồi canh bên cạnh Dương Minh.
Dương Minh tuy rằng say, nhưng vẫn còn vài phần ý thức bên ngoài, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Dương Minh có cảm giác đang được cô gái nào đó hôn, nhưng cụ thế thì hắn cũng không biết.
Một lát sau, đại khái là thuốc giải men có tác dụng, Dương Minh vốn không lộ vẻ gì trên mặt, đột nhiên nhíu mày, sau đó mở mắt, hốt hoảng nhìn xung quanh, khi hắn nhìn thấy Chu Giai Giai bên cạnh, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Đây là đâu?"
"Dương Minh, bạn tỉnh rồi?" Chu Giai Giai vui mừng nhìn Dương Minh: "Thật là tốt quá, bạn không có chuyện gì chứ?"
"Cái gì mà tôi không có chuyện gì? Rốt cục là thế nào? Tôi đương nhiên là không sao rồi" Dương Minh kỳ quái hỏi.
"Dương Minh, bạn có đau đầu không?" Chu Giai Giai tiếp tục hỏi.
"Đầu, có một chút? Sao vậy?" Dương Minh thầm nghĩ, Chu Giai Giai này muốn làm gì, sao lại hỏi một câu khó hiểu thế này.
"A? Còn đau, không được, mình phải nhanh gọi bác sĩ đến!" Chu Giai Giai hoảng sợ, vội vàng đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Khoan đã!" Dương Minh đột nhiên quát: "Bạn nói cái gì? Cái gì mà bác sĩ?"
"Bạn không phải bị đau đầu sao, cho nên mình gọi bác sĩ đến!" Chu Giai Giai thầm nghĩ, không phải đầu óc của Dương Minh cũng có vấn đề chứ? Vấn đề đơn giản như vậy mà cũng không hiểu sao?
"Tôi đau đầu thì bạn tìm bác sĩ làm gì? Uống nhiều quá bị đau đầu phải rồi, có gì kì đâu" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Nhưng thật ra tôi đang ở đâu?"