Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch + Biên: Phong Lăng

Rốt cuộc, đáy lòng Kevin dâng lên một trận hàn ý, Dương Minh dẫn mình đến nơi đây, quả nhiên chẳng có chuyện gì tốt, chẳng trách được, tiểu tử này tìm một chỗ không người, nguyên lai không phải mai phục, cũng không phải hoảng loạn mà chạy lầm đường, mà là hắn muốn xử lý mình.

Kevin tuy rằng không quá tin tưởng Dương Minh tài giỏi đến nỗi có thể giết chết mình, nếu thật Jeter bị Dương Minh xử lý, chẳng qua là dùng ngoại lực mới có thể thực hiện.

Nồi hơi áp suất, đừng nói là Jeter, thiết vương rơi xuống cũng phải hoá hơi. Nhưng nơi này lại không thấy nồi hơi, cũng không có núi lửa, Dương Minh muốn xử lý chính mình, không phải là người si nói mộng sao?

Kevin nhìn thấy khoảng đất trống trải, mênh mông vô bờ, khóe miệng mỉm cười: "Ý của ngươi là, ngươi ở đây đem ta xử lý?"

"Ngươi bị biến thành người máy, chẳng phải đầu óc không bị động vào sao? Chẳng lẽ ngươi, trời sinh bị nhược trí, hay là thính giác có vấn đề? Ngươi không nghe thấy hay là nghe không hiểu lời của ta? Ta nói, chính là ở chỗ này xử lý ngươi, nếu không, ta đem ngươi dẫn đến tới nơi này làm gì? Không có chuyện gì làm chăng?" Dương Minh có chút châm chọc nhìn Kevin.

Kevin nghe trong lời Dương Minh tràn đầy tự tin lại càng nghi ngờ, chẳng lẽ Dương Minh có tuyệt chiêu gì sao? Không thể a, chỗ này không có bất kỳ thứ gì có thể tạo thành thương tổn với mình được.

"Hừ. Bản thân ta muốn xem, ngươi làm sao mà xử lý ta." Kevin lại đánh giá mọi nơi, xác nhận phụ cận thật sự không có cái gì có thể đả thương mình, mới hừ lạnh nói.

"Nga, ta đây cho ngươi xem một vật, ngươi đừng vội." Dương Minh cúi đầu, đem đầu chui vào trong xe Passat. Khẽ vươn tay, lấy súng ra, lại hạ giọng nói với Lưu Diệp: "Chốc nữa ta sẽ dụ dỗ hắn làm một ít động tác, đến lúc đó ngươi nhắm vào lòng bàn chân phải rồi nổ súng sẽ tốt hơn"

"Hiểu rồi." Lưu Diệp tuy rằng không biết suy nghĩ của Dương Minh là sao, bất quá nếu Dương Minh đã như vậy, khẳng định có đạo lý của hắn. Kevin đang đứng ở một bên nhìn, Lưu Diệp cho dù muốn hỏi thì lúc này cũng không thể nào.

Lúc nói chuyện, Dương Minh đưa lưng về phía Kevin, cho nên cũng không lo lắng, mắt của hắn còn không có khả năng như mình, mà thân thể của mình cũng che chắn Lưu Diệp, cho nên cũng không cần lo lắng Kevin thấy Lưu Diệp.

Sở dĩ Dương Minh không hề cố kỵ, đưa lưng về phía Kevin, bởi vì Dương Minh có dị năng ba trăm sáu mươi độ, có thể tùy thời giám thị Kevin, không sợ hắn làm ra điều gì. Về phương diện khác, bởi vì Dương Minh đoán được Kevin nhất định sẽ tò mò mình cấp cho hắn xem cái gì, cho nên mới không vội động thủ, hẳn là muốn biết rõ một ít chân tướng.

"A, ngươi xem thứ này thế nào?" Dương Minh giơ khẩu súng lên, nhắm ngay Kevin.

"Đừng nói là ngươi muốn dùng thứ này xử lý ta?" Kevin nhìn nhìn một lúc, nhất thời nở nụ cười. Đây là hắn tự tin một thanh súng ngắm, liền cho rằng tài giỏi, có thể giết mình sao? Kevin cảm thấy được người trước mặt thật là ngu, thực khờ dại.

"Đúng a, có cái gì không ổn sao?" Dương Minh hỏi.

"Không có gì, tốt rồi, ngươi có thể đi chết." Kevin chứng kiến cái gọi là có thể xử lý hắn, nhất thời có chút thất vọng, dùng súng ngắm đã nghĩ có thể xử lý mình, Kevin có chút bất khả tư nghị, cũng không muốn cùng Dương Minh nói nhiều, sắc mặt liền trầm xuống.

Mà bí mật trên người Dương Minh, hắn cũng không quan tâm lắm. Có lẽ Dương Minh thủ tiêu Jeter, cho nên mới đã biết nhiều bí mật như vậy. Cũng tốt, cũng có cái mà báo cáo với tiến sĩ Benjamin, hiện tại, nhiệm vụ duy nhất chính là xử lý Dương Minh.

"Vậy sao? Ta đây là muốn nhìn xem ai chết" Dương Minh giả bộ giơ súng lên, nhắm ngay trái tim Kevin, bắn một phát.

Kevin ngay cả trốn cũng không có trốn, trên mặt lộ vẻ châm chọc nhìn Dương Minh, đến khi viên đạn đụng vào trên người hắn, sau đó "Phanh---" một tiếng, lập tức văng ra, rơi xuống đất.

"Nga, dùng đạn xuyên thép sao, bất quá cũng vô dụng." Kevin tiếc hận nhìn Dương Minh, tựa như đang nhìn thấy kẻ ngu nhất trần đời.

"Kháo, không thể nào? Đạn xuyên thép đối với ngươi không có tác dụng?" Dương Minh lộ ra biểu tình hoảng hốt.

"Ngươi xử lý Jeter, ta cứ nghĩ ngươi rất lợi hại, không nghĩ tới ngươi lại ngu xuẩn như vậy." Kevin cười lạnh: "Ngươi không thí nghiệm đạn xuyên thép trên người Jeter sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, thứ đồ chơi này đối với ta không có hiệu quả sao?"

"Phanh" "Phanh" "Phanh"

Dương Minh bắn liền ba phát, phân biệt ba hướng về ngực, bụng cùng đầu Kevin, bất quá, tiếc nuối chính là viên đạn vẫn như cũ, toàn bộ đều văng ra.

"Xem ra ngươi chưa từ bỏ ý định a? Ngươi có thể thử lại lần nữa, cho ngươi được chết rõ ràng." Kevin nhìn bộ dạng Dương Minh, khinh miệt nói.

Trên thực tế, hắn cảm thấy đã hiểu hết tuyệt chiêu của Dương Minh rồi, bởi vì Dương Minh chỉ đủ khả năng lấy ra một khẩu súng ngắm mà thôi, đối với mình hoàn toàn không có bất cứ hiệu quả nào

Đột nhiên, chuyện ngoài ý muốn của Kevin xảy ra, Dương Minh không tiếp tục nổ súng, mà quăng súng xoay người bỏ chạy.

Kevin ngẩn người, mẹ nó ra, tại sao lại chơi chiêu này? Đánh không lại lại bỏ chạy là sao.

Bất quá, ngươi cho là ngươi có thể chạy thoát sao? Ngươi có tốc độ mau hơn ta sao? Lái xe có lẽ ta đuổi không kịp ngươi, bất quá nếu bàn về chạy bộ thì ngươi không phải là đối thủ của ta.

Tuy rằng chậm nửa nhịp, Kevin vẫn là cất bước đuổi theo.

Dương Minh vừa chạy vừa cân nhắc nên làm thế nào để Kevin giơ chân phải lên. Bất quá phương pháp hữu hiệu nhất chính là lấy mình làm mồi, dụ Kevin chạy lại gần, Lưu Diệp mới có cơ hội ra tay.

Nghĩ đến đây, Dương Minh một bên chạy, một bên đồng thời cũng suy nghĩ cách làm để Kevin không nghi ngờ.

Trên bãi đất trống, hai người chạy quanh quẩn vài vòng, nếu thân thủ Dương Minh không linh mẫn, thường xuyên chạy thẳng rồi đột ngột chuyển hướng khiến Kevin có chút trở tay không kịp, không thì đã bị hắn bắt được.

Kevin cũng thầm mắng Dương Minh giảo hoạt như hồ, tức giận đến nỗi không chịu được, thật muốn một cước đá chết tiểu tử này. Chính mình cố gắng đuổi kịp, nó lại rẽ ngoặt hướng khác, căn bản không phù hợp nguyên lý quán tính nha. Tiểu tử này, thân thể chuyển động nhịp nhàng đến độ này sao?

Kevin là người máy, nên không thể giống như Dương Minh làm trái nguyên lý, chạy vài bước rồi đột ngột rẽ. Mỗi lần mắt thấy đuổi kịp rồi, lại bị Dương Minh linh hoạt bỏ xa.

Kevin tức giận, quát: "Tiểu tử, đừng để ta bắt được ngươi, bằng không ta một cước đá chết ngươi/"

Dương Minh vốn đang cân nhắc làm sao có thể để Kevin giơ chân lên, vừa nghe lời của hắn nhất thời mừng rỡ. Chạy mãi cũng khiến hắn mệt đến ngất ngư, Kevin nếu tiếp tục không mở miệng, không chừng hắn duy trì không được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK