Mục lục
Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Dương Minh." Hạ Tuyết không nghe rõ Dương Minh đang nói gì, mắt đầy mê ly, trong miệng không tự chủ duyên dáng gọi to tên Dương Minh, sau đó liền hướng vào Dương Minh.

"Mẹ nó chứ, chị muốn làm gì?" Dương Minh giật mình, trợn mắt há mồm nhìn Hạ Tuyết.

"Tôi. tôi. ôm tôi." Hạ Tuyết lắp bắp nói, mặc dù trong lòng cảm thấy hành động của mình không ổn, chẳng qua cơ thể không chịu khống chế của lý trí.

Nàng vốn định vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo lại, ai ngờ lại thấy Dương Minh trần truồng đứng đó mà tắm, Hạ Tuyết ngẩn ra, ngọn lửa dục trong lòng dâng lên. Bây giờ nàng muốn làm chuyện trên Tv với Dương Minh.

"Chị bị bệnh à" Dương Minh bây giờ đang rất tỉnh táo, nếu không thì sao có thể chịu được sự quyến rũ như vậy. Dương Minh lắc đầu, Hạ Tuyết này nhất định là xem Tv quá nhập tâm, tẩu hỏa nhập ma.

"Tôi. tôi nóng lắm. không được" Hạ Tuyết vừa nói đã bắt đầu cởi quần áo. Trong phòng vốn nóng nên lúc ăn cơm đã cởi áo ngoài ra, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, rất dễ dàng được Hạ Tuyết cởi ra.

Dương Minh thấy không khỏi chảy máu mũi. Hạ Tuyết này không phải đang muốn mình phạm tội sao? Nhìn cơ thể chỗ lồi chỗ lõm của Hạ Tuyết, Dương Minh thật mình chà đạp nàng ngay tại chỗ.

Chẳng qua Dương Minh vẫn khống chế được đầu óc mình. Sau một thời gian dài huấn luyện, ý chí của Dương Minh bây giờ đã mạnh hơn trước nhiều, không dễ dàng bị hấp dẫn.

"Được rồi, đừng làm loạn" Dương Minh cố nhịn cơn xúc động, lớn tiếng quát Hạ Tuyết, hy vọng có thể đánh thức Hạ Tuyết.

"Nóng chết mất." Hạ Tuyết không hề bị tiếng quát của Dương Minh ảnh hưởng, tiếp tục xé quần áo của mình, đồng thời cầm lấy tay Dương Minh đặt lên ngực mình.

Hạ Tuyết hành động trong vô thức, vừa nãy thấy nữa diễn viên trên Tv làm như vậy, cho nên nàng cũng làm thế.

Dương Minh hoảng sợ, chẳng qua chỗ đó rất mềm mại và no đủ, Dương Minh không nỡ bỏ ra.

Dương Minh mặc dù đã cố khống chế tâm trạng của mình chẳng qua không chịu được sức hấp dẫn như vậy. Sờ chắc không có gì mà? Đây là do Hạ Tuyết chủ động yêu cầu, mình đâu có lỗi gì.

Hạ Tuyết cảm thấy không đủ, đưa tay ra định túm lấy khăn tắm của Dương Minh.

Dương Minh đang rất thoải mái thì cảm thấy cả người lạnh toát, khăn tắm đã bị Hạ Tuyết kéo ra và ném xuống đất.

"Hả." Hạ Tuyết kêu lên một tiếng, đưa tay về trước.

Dương Minh mặc dù cũng bị Hạ Tuyết làm cho nóng nảy, chúng ta trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ không thể để Hạ Tuyết làm như vậy, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn. Hạ Tuyết là cấp dưới của Trần Phi, chết đó.

Bây giờ mà không ngăn Hạ Tuyết lại thì xong đời.

Nghĩ đến đây Dương Minh đành bỏ cảm giác trên tay, túm lấy người Hạ Tuyết và vứt nàng vào bồn tắm, sau đó mở nước lạnh dội vào đầu Hạ Tuyết.

"A. a." Hạ Tuyết bị nước lạnh làm run lên, hắt hơi.

"Dương Minh. cậu muốn làm gì" Hạ Tuyết sợ hãi kêu lên: "Lạnh. lạnh chết mất"

Dương Minh không thèm để ý, tiếp tục ấn đầu Hạ Tuyết để cho nàng bị nước lạnh đánh vào.

"Mau bỏ tôi ra. Dương Minh, tôi muốn giết cậu. cậu muốn tôi lạnh chết sao?" Hạ Tuyết xem ra đã tỉnh táo lại, lấy lại vẻ chua ngoa hàng ngày.

Dương Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thả Hạ Tuyết ra.

"A." Hạ Tuyết ngẩng đầu lên thấy Dương Minh đang trần truồng liền hét lên: "Cậu. cậu làm gì thế?"

"Tôi làm gì?" Dương Minh bị Hạ Tuyết kêu làm cho có chút khó hiểu.

"Sao cậu lại trần truồng. cậu muốn gì?" Hạ Tuyết trừng mắt nhìn, đỏ mặt nhìn Dương Minh.

"Tôi trần truồng làm gì? Không phải bị chị làm cho như vậy sao?" Dương Minh tức giận nói: "Cô gái ngu ngốc, cô có mất trí không thế? Tôi muốn làm gì cô? Có lầm không thế, là cô muốn làm gì tôi mới đúng"

Hạ Tuyết bị Dương Minh mắng như vậy nên tỉnh ra. Vừa nãy không phải nàng mất lý trí, cho nên những hành động vừa nãy liền hiện ra trước mặt. Hạ Tuyết xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Dương Minh.

Vừa nãy mình đột nhiên muốn. Dương Minh, xấu hổ chết được. Nghĩ đến đây Hạ Tuyết chỉ mong có cái lỗ nào mà chui xuống.

Dương Minh mặc dù bị Hạ Tuyết làm cho rất tức, chẳng qua dù sao vừa nãy mình đúng là cũng muốn chiếm tiện nghi của Hạ Tuyết nên không tiện nói gì thêm. Huống hồ bi mình chẳng mặc gì lại cùng Hạ Tuyết ở trong phòng tắm, vì thế Dương Minh thở dài nói: "Bỏ đi, chuyện cô làm với tôi thì bỏ qua. Như vậy lúc trước tôi tát mông cô bây giờ cũng. tóm lại triệt tiêu"

"Ồ" Hạ Tuyết gật đầu, trong lòng mặc dù cảm thấy không phục nhưng không tìm được lý do phản đối. Chẳng qua vẫn cảm thấy Dương Minh chiếm tiện nghi. Hắn là đàn ông có hại gì chứ? Giống như mình làm gì hắn vậy.

Dương Minh nhân lúc Hạ Tuyết chưa kịp suy nghĩ, lao ra phòng tắm. Hắn bây giờ không muốn dây dưa gì với Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết lúc này biến thành Dương Minh vừa nãy, xấu hổ trốn trong wc không dám ra gặp Dương Minh.

Dương Minh nhìn thoáng qua thì thấy trên Tv vẫn chiếu phim AV, thầm mắng vô sỉ. Nghĩ đến hành vi của mình sau khi uống rượu, Dương Minh liền mơ hồ nghĩ ra gì đó.

Không phải là thằng Vương Chí Đào muốn hại người đó chứ? Xxx nữ cảnh sát, hừ hừ, thằng Vương Chí Đào còn hiểm hơn lần trước. Cũng may định lực của mình tốt, nếu không đã bị hắn hại.

Chẳng lẽ Vương Chí Đào đã đến? Dương Minh đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy Vương Chí Đào và Hoàng Hữu Tài. Bọn chúng đang lắng nghe âm thanh từ trong phòng.

Dương Minh đang giả vờ. Bây giờ thấy nhân vật cần đến đã đến, mình không cần phải ở đây nữa.

Đã đến lúc. Dương Minh đá một cước làm vỡ Tv, sau đó cầm chai bia ném vỡ micro trên tường.

"Bốp" một tiếng nổ, micro đã vỡ. Cùng lúc đó Vương Chí Đào che tai hét lên, thiếu chút nữa đã bị Dương Minh làm điếc.

"Sao thế?" Vương Chí Đào xoa xoa tai, hổn hển nói: "Cái mẹ gì vậy?"

"Giống như thằng Dương Minh hủy thiết bị nghe trộm" Hoàng Hữu Tài giải thích.

"Mẹ kiếp, không phải hai đứa kia chơi nhau không cẩn thận làm hỏng micro đó chứ?" Vương Chí Đào cố gắng nghĩ theo hướng ác độc.

"Cũng có thể." Hoàng Hữu Tài nói theo.

"Tìm người đi xem một chút" Vương Chí Đào phân phó.

"Vâng" Hoàng Hữu Tài vừa định đi gọi người thì cửa phòng giám sát đã bị đẩy ra.

Vương Tích Phạm dẫn Chu Giai Giai đến.

"Vương tổng."

"Giai giai."

Hoàng Hữu Tài cùng Vương Chí Đào đồng thời mở miệng kêu.

Vương Tích Phạm nghe xong Vương Chí Đào nói không khỏi thầm thở dài một hơi. Con trai mình cái khác không nói chỉ là quá si tinh. Con bé này đã phản bội nó mà nó vẫn còn như vậy. Xem ra hôm nay đem Chu Giai Giai đến đây, làm cho Vương Chí Đào thấy rõ bộ mặt của nó là tốt nhất.

"Bố, sao bố trói Chu Giai Giai lại?" Vương Chí Đào hoảng sợ: "Mau, mau thả cô ấy ra. Bố làm gì thế?"

"Chí Đào, con đừng nhúc nhích. Đứng đó cho bố" Vương Tích Phạm quát lên.

"Hả?" Vương Chí Đào sửng sốt nhìn bố. Hắn không biết làm sao.

"Bố có chuyện muốn nói với con" Vương Tích Phạm nhìn Vương Chí Đào, thản nhiên nói. Trên đường đi hắn đã suy nghĩ rõ ràng nên cảm thấy bình tĩnh đối phó mọi chuyện.

"Được ạ. chẳng qua Hoàng thúc nói không phải không có chuyện gì sao?" Vương Chí Đào không hiểu tại sao bố lại hỏi như vậy. Tâm trạng của hắn đang đặt hết lên người Chu Giai Giai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK