“Chẳng trách lại có khí chất như vậy, vừa rồi vì không biết nên không chào hỏi, thất lễ rồi, tôi tự phạt một ly.” Ông Lương rất biết cách ứng xử, cầm một ly rượu lên uống cạn
Mặc dù ông ta còn đang nghi ngờ, không biết đứa cháu gái này từ đầu nhảy ra, ông ta đã từng gặp cháu gái ruột của ông cụ Dương.
“Chú Lương quá khách sáo rồi, cháu chỉ là một hậu bối, tính thể nào cũng là cháu nên mời rượu.” Thịnh Kiều Dương nâng ly rượu lên, mỉm cười nói, “Nào, chú Lương, cháu kính chú một ly!” Dáng vẻ hào3phóng của cô khiến người ta rất có thiện cảm, vừa nhìn liền thấy là người được nhận nền giáo dục tốt
Ông Lương vừa cười vừa nói: “Mọi người đã quen biết nhau, vậy tôi cũng không cần giới thiệu, mọi người trò chuyện trước, tôi đi qua chào hỏi những người khác nữa, có việc gì cần cứ gọi tôi.” “Đi đi, nếu cần sẽ đi tìm ông.” Ông cụ Dương cũng cười đáp lời
Ninh Tiểu Nguyễn đứng bên cạnh Thẩm Trí Ninh, nhìn khuôn mặt đầy ý cười của ông cụ, nhỏ giọng cảm thán: “Xem ra đã bước ra khỏi nỗi đau Kiểu Dương qua đời rồi, đúng là không ai sánh được với năng lực chấp nhận của ông cụ.”1Đôi mắt Thẩm Trí Ninh tối sầm lại, anh nhìn người đang khom lưng nói nhỏ điều gì đó với ông cụ, nếu như trên thế giới thật sự tồn tại phù thủy mê hoặc lòng người, như vậy anh có thể chắc chắn người đó chính là cô.
Thịnh Kiều Dương cũng không biết mình đã bị người ta đóng đinh lên giá thập tự, cô đi theo ông cụ Dương, lúc ông cụ giới thiệu cô là cháu gái của mình, cô lại tiếp tục uống hết mấy ly rượu
“An Cảnh, cháu đưa Kiều Kiều về phòng khách sạn nghỉ ngơi trước đi.” Ông cụ Dương thấy Thịnh Kiều Dương đã uống nhiều rượu, liền dặn dò An Cảnh đưa cô đi nghỉ8ngơi
Kiều Kiều vốn là người thích rượu, dù có biết kiềm chế nhưng cô vẫn uống nhiều rượu hơn với dự tính của mình
Giống như một người thích ăn bim bim que cay, dù biết không tốt, vẫn sẽ mua về ăn, hơn nữa đối với thứ đưa đến tận cửa, làm sao có thể từ chối được.
Thịnh Kiều Dương dùng sức chớp mắt, cô xác định cồn đã ngấm vào đầu, chỉ mở mắt thôi cũng đã tốn sức.
Cô cũng không kiểu cách, đi theo An Cảnh
Vào phòng khách sạn, Thịnh Kiều Dương vừa thả lỏng tinh thần, cả người buồn ngủ đến mức muốn nằm xuống ngủ ngay, chờ An Cảnh rời đi, cô liền khóa cửa phòng ngủ, đầu vừa chạm9vào gối đã ngủ mất.
Trong đại sảnh bữa tiệc, Thẩm Trí Ninh đột nhiên nói với ông cụ Dương: “Ông nội Dương, cháu có một người bạn muốn gặp ông.” “Ồ? Ở đâu?”
“Ngay trong phòng khách sạn.” Ông cụ Dương yên lặng nhìn Thẩm Trí Ninh, xuất phát từ sự tin tưởng với Thẩm Trí Ninh, ông cụ liền đi theo anh lên lầu
Lúc đi vào căn phòng, công nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh vùi vào ghế sofa chơi điện thoại, trong miệng còn đang lẩm bẩm “M*, chỉ thiếu một bước”, ông cụ Dương hơi kinh ngạc.
“Trí Ninh, đây là bạn gái mới của cháu sao?”
Nghe thấy giọng nói, người phụ nữ đang vùi vào ghế sofa vội7vàng đứng lên, nhe răng cười với bọn họ: “Đến rồi à!” Thẩm Trí Ninh gật đầu ra hiệu với người phụ nữ, sau đó quay sang trả lời ông cụ: “Cô ấy tên là Ruth, là một bác sĩ tâm lý.” “Bác sĩ tâm lý?” Ông cụ Dương đọc lại cụm từ này một lần, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Sao nào, cháu nghi ngờ ông có bệnh tâm thần hả?” “Ông nội Dương, không phải cháu nghi ngờ ông có bệnh tâm thần, cháu lo lắng ông bị người ta thôi miên.” “Thôi miên? Ai làm? Kiều Kiều sao?” Ông cụ Dương dở khóc dở cười.
Ông cụ Dương thấy Thẩm Tri Ninh ngầm thừa nhận, lại nhìn người bác sĩ tâm lý không hề đáng tin này: “Vậy cháu muốn dùng cách gì để kiểm tra xem ống có bị Thôi miên hay không?”
“Chỉ cần ông nội Dương phối hợp với Ruth làm một số bài kiểm tra và trả lời câu hỏi.” Nhìn thấy Thẩm Trí Ninh đã quyết tâm phải kiểm tra, ông cụ Dương thờ ơ nói: “Làm đi.” Một tiếng sau
Ông cụ Dương cười như không cười nhìn Ruth: “Kiểm tra xong chưa? Ông có bị thôi miên không?”
Giữa mùa Đông, Ruth lau mồ hôi, giơ ngón tay cái nói: “Ông cụ, ý chí của ông rất kiên định.” “Nếu như ông bị người ta thôi miên dễ như vậy, số gia sản kia đã sớm đổi chủ rồi
Trí Ninh, đôi khi suy nghĩ phải cởi mở một chút, cháu sẽ nhận được càng nhiều niềm vui hơn.” Ông cụ Dương thấm thía khuyên bảo một câu, điều khiển xe lăn đi ra ngoài
Thẩm Trí Ninh nhìn Ruth, “Cô chắc chắn ông nội Dương không bị thôi miên?” “Ý chí của ông cụ rất kiên định, dù là giáo viên của tôi đến đây cũng không thể thôi miên ông ấy, tôi không tin trên thế giới này còn có người giỏi hơn cả giáo viên của tôi.” Ruth rất chắc chắn
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”
Không có gì là tuyệt đối.” Đôi mắt Thẩm Trí Ninh âm trầm.
(*) Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: ý nói trên người còn có người, trên trời còn có trời.
Ông cụ Dương quay lại căn phòng của mình trong khách sạn, nhìn thấy An Cảnh ngồi ngoài phòng khách, lại nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, “Kiều Kiều ngủ rồi sao?”
“Vâng.” “An Cảnh,“ Ông cụ Dương đột nhiên nói, “Cháu biết rồi đúng không?” An Cảnh nhìn về phía phòng ngủ, khẽ gật đầu
“Cháu không cảm thấy kỳ lạ sao?” An Cảnh không trả lời ngay, anh ta đi đến bên cạnh ông cụ Dương, ngồi xổm xuống, rất nghiêm túc nhìn vào mắt ông cụ: “Ông nội, nếu như năm đó không phải ông trả nợ giúp nhà cháu, cháu đã thành ma rồi
Là ông nhặt cái mạng của cháu về, việc duy nhất cháu muốn làm trong cuộc đời này đó là báo đáp ông
Kiểu Dương có thể dùng cách này để sống tiếp, cháu cảm thấy rất vui vẻ, bởi vì ông lại có hy vọng sống.”
Nghe lời này, ông cụ Dương rất xúc động, ông cụ vỗ nhẹ lên bàn tay của An Cảnh đang đặt trên tay vịn xe lăn, cảm thán: “Cháu là một đứa bé ngoan.” “Trên thế giới này, cháu đã không còn người thân nào, ông là người thân nhất của cháu, cháu sẵn lòng làm những việc khiến ông vui vẻ.” An Cảnh kiên định nói
Ông cụ Dương lại thở dài, “Đáng tiếc, đáng tiếc!” “Đáng tiếc gì ạ?” Một giọng nói vang lên từ phòng ngủ.
Thịnh Kiều Dương xoa mắt đứng ở cửa phòng ngủ.
“Sao cháu không ngủ thêm?” “Về nhà cháu sẽ ngủ tiếp, ông ngoại vẫn chưa trả lời cháu, ông đang tiếc cái gì vậy?” Thịnh Kiều Dương đi tới
“Không có gì, cháu đã dậy rồi, vậy chúng ta về nhà thôi.” Lúc đi đến thang máy, đầu bên kia hành lang cũng có ba người đang đi tới đây
Thịnh Kiều Dương nhìn chằm chằm cô gái ngoại quốc đi bên cạnh Thẩm Trí Ninh, ồ, tình yêu mới à? “Hello!” Cô gái ngoại quốc, à không, Ruth vẫy tay với Thịnh Kiều Dương
Vẫy tay xong, Ruth nói với ông cụ Dương: “Ông ơi, ông có Wechat không, cháu có thể kết bạn với ông không?” “Có lẽ ông không muốn gặp lại cháu đâu.” Ông cụ Dương đáp lời
“Tại sao? Lúc nãy ông cháu mình nói chuyện rất vui vẻ mà.” Ruth nghi ngờ.
“Ông ngoại, hai người đã từng nói chuyện à?” Thịnh Kiều Dương ngạc nhiên nhìn ông cụ Dương
“Ừ, Trí Ninh nói giới thiệu một người bạn cho ông làm quen.”
Thật sự là bạn gái! Thịnh Kiều Dương nhìn Thẩm Trí Ninh, lại đối mặt với ánh mắt của anh
Cô vừa nhìn thì lại suýt xù lông, ánh mắt Thẩm Trí Ninh nhìn cô không giống trước đó, bình tĩnh đến đáng sợ, giống như khoảnh khắc | bình yên trước cơn bão
Sau khi lên xe, Thịnh Kiều Dương nhỏ giọng hỏi ông cụ Dương: “Ông ngoại, người phụ nữ kia là bạn gái của Thẩm Trí Ninh sao?”
Ông cụ Dương bình tĩnh nói: “Đúng vậy, cháu có ý kiến gì sao?”
“Cháu có ý kiến gì chứ, chỉ cảm thấy kỳ lạ, thì ra anh ta thích kiểu người như thế.”
“Dù sao cháu cũng không thích Trí Ninh, còn quan tâm cậu ấy thích kiểu người nào sao?” Ông cụ Dương nói.
“Cũng đúng.” Thịnh Kiều Dương gật đầu
Thấy cô thật sự không thèm để ý, ông cụ Dương thầm thở dài, nhìn dáng vẻ này của cô, ông cũng không biết lúc mình còn sống có thể nhìn thấy Kiều Kiều lập gia đình không nữa.
Sáng hôm sau, Thịnh Kiều Dương nhận được điện thoại của Sầm Kim, bởi vì ngày mai Sầm Kim phải ra nước ngoài nên hẹn gặp cô vào chiều hôm nay.
Lúc đi đến cửa quán cà phê hẹn gặp, Thịnh Kiều Dương đang định đi vào, đột nhiên phía sau có một cơn gió thổi tới, phần gây đau điếng, sau đó cô không biết gì nữa.
Sầm Kim ngồi chờ mãi không thấy người đầu, gọi điện lại thấy tắt máy, anh ta khó chịu rời đi, trước khi đi còn gọi điện thoại mắng Cổ Châu một trận.
Trong căn nhà mà ông cụ Dương vừa mua, An Cảnh đang báo cáo việc Thịnh Kiều Dương bị bắt cóc với ông cụ
“Là ai?” Vẻ mặt ông cụ Dương rất âm trầm An Cảnh hơi do dự: “A Kỳ nói đã thấy người cao to kia ở bên cạnh ngài Thẩm.” “Kinh Vị Nam? Trí Ninh phái cậu ta đi bắt cóc Kiều Kiều làm gì?” Ông cụ Dương nhíu mày, ông cụ lập tức nhở ra tối hôm qua Thẩm Trí Ninh gọi bác sĩ tâm lý đến gặp ông cụ, xem ra vì không tìm ra được nguyên nhân từ trên người ông cụ, anh liền ra tay thẳng với Kiều Kiều.
Ông cụ thở dài, lập tức gọi điện thoại
Người ở đầu bên kia như đang chờ sẵn, chuông vừa vang lên đã bắt máy
“Trí Ninh, là cháu đưa Kiều Kiều đi sao?” Ông cụ Dương hỏi thẳng
“Vâng.” Thẩm Trí Ninh rất bình tĩnh.
“Cháu muốn làm gì?”
“Ông nội Dương, cháu chỉ không muốn ông bị những kẻ bụng dạ khó lường che mắt, lần này cháu nhất định sẽ điều tra rõ ràng lại lịch của cô ta.” Ông cụ Dương muốn gõ mạnh vào đầu Thẩm Trí Ninh, đến lúc nào cái đầu cá gỗ này mới bớt cứng nhắc thể hả! Ông hít một hơi thật sâu, bình tĩnh cảnh cáo: “Trí Ninh, bây giờ cháu lập tức trả lại Kiều Kiều không bị tổn thương chút nào cho ông, nếu không ông sẽ không đội trời chung với Thẩm gia!”
Bên kia điện thoại im lặng một lúc
“Cháu có nghe không?” Giọng nói của ông cụ Dương càng nghiêm khắc hơn.
“Chờ cháu biết rõ lai lịch của cô ta, sẽ đưa cô ta về nơi cô ta nên về
Ông đừng lo lắng, trước khi cháu biết rõ mọi chuyện thì sẽ không động đến cô ta.”
“Trí Ninh, không phải cháu muốn biết lai lịch của Kiều Kiều sao? Ông có thể nói cho cháu biết, cháu đừng...”
Người ở đầu bên kia lại cắt ngang lời ông cụ, “Cháu chỉ tin tưởng sự thật mà cháu tự điều tra được.” “Trí Ninh, cháu sẽ phải hối hận!” Người ở đầu bên kia đã tắt máy.