*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ở bên cạnh có một tổ trưởng trâu bò như vậy, dù hai người có khẩn trương, nhưng cũng không sợ, ngược lại trong lòng tràn đầy cảm giác tự hào và phấn khích, chỉ cần có Từ Kiều Kiều thì dù đối mặt với gì cũng không sợ
Vào cửa, cô vừa nhìn liền hiểu rõ tình hình trong cửa hàng
Tủ kính, giá áo, ở giữa còn bày một chiếc ghế sofa hình bán nguyệt, hai nhà thiết kế đang ngồi ở đó chờ người tới
Nhìn một cái, màu sắc của quần áo trong cửa hàng3đều thiên về màu đậm, có rất nhiều màu sắc trang nhã
Có thể nhìn ra được dụng tâm của nhà thiết kế, từ vải vóc đến màu sắc, từ kiểu dáng đến chi tiết, mỗi bộ đều là sản phẩm tốt.
Vừa vào cửa Thịnh Kiêu Dương đã dùng tiếng Ý chào hỏi hai nhà thiết kế
Nghe tiếng nói, Dosch và Yuri để chén trà trong tay xuống, cùng đứng lên
“Hoan nghênh mọi người, tôi nghĩ rằng chúng tôi phải chờ rất lâu đấy!” Bởi vì đối phương nói ngôn ngữ của mình, trước đó nhà thiết kế còn lo lắng vấn đề giao tiếp liền thả lỏng
Ánh mắt nhìn ba người đến phỏng vấn cũng thân thiết hơn nhiều
“Bọn em cũng muốn lệch thời gian1phỏng vấn với những người khác, không muốn mang đến phiền phức cho mọi người.” Thịnh Kiểu Dương khẽ cười nói
“Thân ái, chúng tôi nên xưng hô với em thế nào?” Dosch hỏi.
“Em là Từ Kiều Kiều, hai người cứ gọi Kiều là được,“ Giới thiệu bản thân xong, Thịnh Kiêu Dương còn thuận tiện giới thiệu hai đồng đội ở bên cạnh, “Cô ấy là Vương Vi, cô ấy là Bồ Minh Ngọc.” Biết bọn họ đang thi đấu, hai nhà thiết kế hiểu ý không tiếp tục trò chuyện
Chọn cho mỗi người một bộ quần áo, liễn dẫn bọn họ và anh quay phim lên phòng làm việc ở tầng hai, nơi này có đầy đủ mọi thứ, còn có cả một phòng3chụp đơn giản
Trong thời gian lên lầu, nhà thiết kế Yuri giới thiệu phong cách của cô ấy và Dosch cho bọn họ biết, lại nói loại cảm giác mà bọn họ muốn
Có Thịnh Kiêu Dương ở đây, Vương Vi và Bồ Minh Ngọc nhanh chóng biết được yêu cầu của nhà thiết kế.
Thịnh Kiều Dương là người đầu tiên chụp ảnh, cô thay quần áo xong đi ra liền nhận lấy sự khen ngợi của nhà thiết kế
“Kiều, em hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của chúng tôi.”
“Khí chất của em quá tốt!”
“Nếu không phải tổ tiết mục đã yêu cầu, bây giờ chúng tôi đã có thể quyết định chọn em.” “Yuri, nói cho mình biết, nhìn thấy cô ấy, có phải3cậu lại có linh cảm rồi không?”
“Đúng vậy, Kiều quá tuyệt vời!” Hai nhà thiết kế kích động nói một tràng
Anh quay phim quay lại một màn này, hoàn toàn không hiểu sự vui vẻ của nhà thiết kế.
“Tới chụp đi, Kiều, em cứ tùy ý là được, với khí chất của em dù bày ra tư thế nào cũng sẽ phù hợp với phong cách của chúng tôi.” Dosch thân thiết nói
Nhà thiết kế đã nói như vậy, tất nhiên Thịnh Kiêu Dương không có vấn đề
Cô thật sự tùy ý tạo mấy tư thế chụp xong liền thay quần áo.
Vương Vi cùng Bổ Minh Ngọc không làm nhà thiết kế có cảm giác hai mắt tỏa sáng
Nhưng kinh nghiệm của Bồ Minh Ngọc9vẫn còn đó, cộng thêm có Thịnh Kiêu Dương chỉ điểm, coi như cô ấy cũng phù hợp với yêu cầu của nhà thiết kế.
Nhà thiết kế rất nhanh đã chọn Thịnh Kiều Dương và Bồ Minh Ngọc là người mẫu poster của bọn họ
Đối với Vương Vi không được chọn, bọn họ chân thành tỏ vẻ áy náy, cũng tặng một món quà nhỏ
Dù Vương Vi có chút thất vọng vì mình không được chọn
Nhưng đây là trong dự liệu, ngay từ đầu nghe được phong cách của cửa hàng, cô đã biết mình không phù hợp
Hơn nữa còn có quà, cho nên cô cũng không khó chịu, còn hi hi ha ha chúc mừng Thịnh Kiều Dương cùng Bố Minh Ngọc.
Bởi vì có chủ tài xế cổ vũ, bọn họ nhanh chóng đến cửa hàng tiếp theo
Có Thịnh Kiêu Dương ở đây, Vương Vi và Bồ Minh Ngọc đều hưởng không ít lợi ích, có thể kịp thời chính xác thuật lại yêu cầu cũng đề nghị của nhà thiết kế cho bọn họ, cái này đã là sự giúp đỡ rất lớn
Giống như cả lớp được yêu sầu viết một bài văn, người biết chủ đề và không biết chủ sẽ có kết quả giống nhau sao?
Mọi người có thể dùng tiếng Anh thông dụng để giao lưu
Nhưng trọng điểm là những nhà thiết kế này phần lớn là người bản địa
Tiếng Ý mới là tiếng mẹ đẻ của bọn họ, nói tiếng mẹ đẻ chắc chắn càng có thể biểu đạt ra suy nghĩ của mình
Dù dùng tiếng Anh nói chuyện, không phải ai cũng có thể giao tiếp không chút trở ngại như Thịnh Kiều Dương
Đến lúc bước ra từ cửa hàng thứ ba, Vương Vi đã nhận được một tấm thiệp mời.
“Kiều Kiều, đi theo cậu quá hạnh phúc, không nghĩ tới mình có thể lấy được một tấm thiệp mời.” Vương Vi liếc nhìn thiệp mời trên tay mình, vô cùng hưng phấn.
Trên tay Bồ Minh Ngọc đã có hai tấm, cửa hàng thứ ba chỉ định Vương Vi, còn giữ lại một tấm thiệp mời nói muốn xem người sau tới phỏng vấn rồi quyết định
Cho dù như vậy, tổ bọn họ cũng đã đứng ở thế bất khả chiến bại
Dù sao thiệp mời của hai cửa hàng xa nhất đều ở trên tay bọn họ
“Lạc Y!” Bố Minh Ngọc đột nhiên vẫy tay chào hỏi với người ở bên kia đường
Thịnh Kiều Dương nhìn lại, quả nhiên là ba người Tiểu Dương, Lạc Y, Trần Hàm
Tiếng Anh của Lạc Y cũng không tệ lắm, chắc bọn họ cũng không quá phiền phức
“Mọi người chuẩn bị đi vào, hay đã ra rồi?” Ba người băng qua đường cái bước đến trước mặt bọn họ
“Bọn mình ra rồi.” Bố Minh Ngọc nói.
Tiểu Dương nhìn thiệp mời trên tay Vương Vi, hỏi: “Các cậu đã lấy hết thiệp mời của cửa hàng này rồi hả?”
“Không, bọn họ còn giữ lại một tấm.” Vương Vi lắc lắc thiệp mời như đang khoe khoang.
“Các cậu đã đi hết hại nhà phía sau rồi hả?” Lạc Y đột nhiên hỏi.
Vương Vi đang muốn nói chuyện thì bị Bồ Minh Ngọc kéo một cái, cô mới phản ứng lại bây giờ đang thi đấu, có một số tin tức không thể để lộ ra.
Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn hai người bọn họ một cái, lại nói với đám Lạc Y: “Mọi người không cần đi mấy cái sau nữa.” Nói xong, cô liền gọi Vương Vi, Bồ Minh Ngọc lên xe
“Mình nói sao bọn họ nhanh như vậy, thì ra có xe đưa đón, mình nhớ lúc bọn họ xuất phát cũng đi xe, bây giờ còn có tiền? Không thể nào?” Trần Hàm nghi ngờ nói
“Có camera quay lại, bọn họ không dám phạm quy
Chúng ta tranh thủ thời gian đi vào đi!” Tiếu Dương nói.
“Vậy chút nữa chúng ta có đi hai cửa hàng phía sau không?” Lạc Y hỏi.
Tiểu Dương do dự một chút, nói: “Đi thôi, không tới nhìn sẽ không cam tâm.” “Đúng, ai biết Từ Kiều Kiều có lừa chúng ta không.” Trần Hàm phụ họa
Lạc Y gật đầu, không nói gì nữa
Mà bên này, Thịnh Kiêu Dương đã đến cửa hàng thứ hai
Lúc bọn họ đi vào, tổ Doãn Mỹ Linh còn đang chụp ảnh.
Nhà thiết kế của cửa hàng này là người Hoa, lúc Thịnh Kiêu Dương vào cửa, cô ấy đang do dự không biết có nên đưa tấm thiệp mời còn lại cho Doãn Mỹ Linh không
Sau khi nhìn Thịnh Kiêu Dương đi vào, hai mắt cô ấy tỏa sáng, lập tức cất thiệp mời đi
“Sao các bạn đến trễ thế?” Nhà thiết kế nói.
Cô ấy nói tiếng phổ thông, Vương Vi nghe thấy rất thân thiết, vội trả lời: “Chúng tôi đến từ cửa hàng cuối cùng.” Nhà thiết kế tỏ vẻ kinh ngạc: “Vậy các bạn đi rất nhanh!” Thịnh Kiêu Dương hỏi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi còn cơ hội không?” “Còn một cơ hội cuối cùng, tôi đã chọn quần áo cho các bạn, nhanh đi thay đi.” Vương Vi cùng Bố Minh Ngọc đều rất vui vẻ, tuy chỉ có một cơ hội, nhưng có cơ hội cũng là chuyện tốt
Thấy ba người bọn họ cũng tới, Doãn Mỹ Linh có chút không vui
Bởi vì nhà thiết kế không lấy thiệp mời ra, nói rõ nhà thiết kế muốn xem tổ Từ Kiều Kiều biểu hiện mới quyết định
Bọn họ lại không muốn bỏ qua cơ hội này, đành phải đứng chờ ở bên cạnh.
Nhưng nhìn một chút, liền nhìn thiệp mời vào túi người khác.
Ba người đội Doãn Mỹ Linh rất thất vọng, đều muốn khóc, bọn họ chưa lấy được một tấm thiệp nào
Nhưng đằng sau còn ba cửa hàng, bọn họ phải giữ vững tinh thần chạy tới cửa hàng tiếp theo.
“Kiều Kiều, chúc mừng cậu!” Vương Vi, Bồ Minh Ngọc thật lòng vui mừng.
Thịnh Kiêu Dương cười.
Trở lại trên xe, Thịnh Kiểu Dương bảo chú tài xế lái xe đưa bọn họ về điểm xuất phát.
“Kiều Kiều, chúng ta không đến cửa hàng đầu tiên sao?” Vương Vi hỏi.
“Hai tổ kia đều đến đó, nhất định không còn cơ hội, không bằng chúng ta về sớm một chút
Kiều Kiều, mình nói đúng không?” Bồ Minh Ngọc quay đầu tìm sự khẳng định từ Thịnh Kiều Dương
“Đúng.” Thịnh Kiêu Dương gật đầu
Chủ tài xế ở đằng trước hỏi quá trình bọn họ đi phỏng vấn có thuận lợi không
Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, ông ấy rất vui vẻ, cũng chúc bọn họ có thể thắng được cuộc thi
Lúc Thịnh Kiêu Dương xuống xe, vẫn kín đáo đưa số tiền lẻ của tổ tiết mục cho chú tài xế
Cũng nói đây không phải tiền xe, chỉ là một chút phần thưởng thắng cuộc thi, cũng chúc chú cả đời bình an
Chú vẫy tay, phóng khoáng lái xe rời đi.
Thấy tổ bọn họ ngồi xe đi lại ngồi xe về, nhân viên của tổ tiết mục chờ ở điểm xuất phát đều giật mình
Trác Nhất Yến hỏi thăm bọn trước, biết được đây là tài xế tự nguyện đưa đón bọn họ trong cả hành trình, Trác Nhất Yến chỉ có thể cảm khái năng lực của em gái Từ Kiều Kiều.
Khi hai tổ còn lại thương tích đầy mình quay về, nhìn thấy ba người này đang thảnh thơi uống đồ uống lạnh ăn bữa trưa phong phú
Mà thứ đợi bọn họ chỉ là một bát mỳ tôm, tất cả đều thấy tồi tệ.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com