“Anh Trí Ninh, anh có biết trượt băng không?” Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Thẩm Trí Ninh đang vững vàng đỡ cô.
“Trước kia anh có chơi rồi.” Anh hời hợt nói.
Trước kia anh có chơi rồi! Lòng Thịnh Kiêu Dương bừng sáng. Với sự hiểu biết của cô về Thẩm Trí Ninh, anh nói như vậy nhất định là đã nắm chắc, nếu không sẽ nói là không quen hoặc dứt khoát nói là không biết.
“Vậy anh dạy em đi.”
“Trước tiên em phải học cách đứng vững và bước đi đã.”
Cô gái đứng cách đó không xa3bị phớt lờ thì “hừ” một tiếng, khinh thường nói với người bạn ở bên cạnh: “Không biết chơi còn tới chơi, ha, lát nữa sẽ ngã chết.”
“Quan tâm cô ta có ngã chết không làm gì, chúng ta chơi nhanh đi!” Một chàng trai đứng gần nhất nắm lấy vai cô gái, đẩy cô gái vào sân băng.
Những người khác cũng rối rít đuổi theo.
Dù cho Thịnh Kiêu Dương có nghe được cũng không nhìn theo hướng giọng nói của cô ta, cũng không để ý đến, tập trung học một số kỹ năng cơ bản với Thẩm Trí Ninh.
“Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là lý luận suông, em vào sân đi. Nhớ kỹ, cố gắng nghiêng người về phía trước, nếu như bị ngã sấp xuống, nhất định phải dùng tay để bảo vệ đầu. Mặt khác, không2được chống tay xuống mặt đất, để tránh bị giày của người khác quẹt bị thương, nếu ngã sấp xuống thì ngồi chờ anh tới kéo em dậy.” Trước khi vào sân, Thẩm Trí Ninh còn dặn dò.
Ừ ừ. Thịnh Kiêu Dương gật đầu liên tục, vội vàng bước vào sân băng, bởi vì quá hấp tấp lại đánh giá cao thực lực của mình nên khi đế giày trượt vừa tiếp xúc với mặt băng, cô đã ngã bệt mông xuống đất, may mà mặc rất nhiều quần áo nên không bị đau lắm.
“Ha ha ha ha, thật sự ngã sấp xuống rồi.” Cô gái luôn chú ý đến bọn họ hoặc là nói chú ý Thẩm Trí Ninh, nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương ngã sấp xuống thì cười hả hê.
Không ít người nhìn về phía lối ra, chỉ thấy1một người cúi thấp đầu che mặt dưới mũ áo và khẩu trang ngồi dưới đất, người đàn ông trẻ tuổi dáng người thẳng tắp đứng ở sau lưng cô hơi khom người giơ tay đặt tay dưới cánh tay cô, nâng cô lên. Bị ngã chỉ là chuyện thường, ngoại trừ nhìn người đàn ông thêm mấy lần để nhìn rõ vẻ đẹp trai và thời trang hợp xu hướng của anh, thì mọi người đều ngó lơ, ai làm việc nấy.
Sau khi bị ngã một cái, Thịnh Kiêu Dương liền không dám coi thường nữa, cẩn thận vịn vào rào chắn đi về phía trước.
“Em phải buông tay ra, dưới chân phải trượt đi, không phải xê dịch.” Thẩm Trí Ninh thoải mái trượt xung quanh cô.
“Em cũng muốn buông tay ra, nhưng chân không theo ý người!” Giọng1nói vang lên sau lớp khẩu trang hơi rầu rĩ.
“Không phải chân không theo ý người, là ý thức chủ quan của em không chịu buông ra.” Anh đưa tay ra với cô, “Đừng sợ, có anh ở đây. Đến đây, em thử buông lan can ra, trượt đến chỗ anh.”
Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu nhìn tay của anh, chậm rãi nhấc chân đi đến.
“Chạy trên băng càng dễ bị ngã hơn, phải mượn lực để trượt đi.” Thẩm Trí Ninh vừa mới nói xong, người trước mắt bịch một cái lại ngã sấp xuống.
Khóe môi của anh hơi nhếch lên.
Sau khi được kéo lên, Thịnh Kiêu Dương lại lùi về bên cạnh rào chắn, xua tay với Thẩm Trí Ninh: “Anh đi chơi một lát đi, em ở đây luyện tập một chút đã.”
“Anh tới đây vì em, anh đứng1ở đây nhìn em trượt.” Thẩm Trí Ninh xoay tròn một cái, tựa vào rào chắn ở bên cạnh, nhìn cô tập tễnh học đi.
Những trò giống với trò trượt băng này, nếu như bạn là một người mới, dù rất lâu trước đó bạn đã biết phương pháp trượt, biết phải làm như thế nào, nhưng lúc bạn đi giày trượt băng đứng trên mặt băng, bạn sẽ biết, tất cả những thứ đó đều vô dụng, mặc kệ bạn biết bao nhiêu lý thuyết, nhưng lúc chân trượt đi vẫn sẽ bị mất khống chế.
“Anh đẹp trai!” Cô gái chế giễu Thịnh Kiêu Dương trượt về phía Thẩm Trí Ninh, “Anh chơi rất giỏi đó, chơi đuổi bắt với bọn em không?”
Thịnh Kiêu Dương nghe thấy giọng nói này, quay lại nhìn, là một cô gái nhuộm mái tóc màu nâu đỏ, lúc này cô ta đang ngẩng đầu nhìn Thẩm Trí Ninh. Nhưng Thẩm Trí Ninh lại không nhìn cô gái này, ánh mắt chỉ nhìn mỗi Thịnh Kiêu Dương.
“Không hứng thú.” Thẩm Trí Ninh nhẹ nhàng thốt ra ba chữ.
Vẻ mặt cô gái thay đổi, quay lại thấy dáng vẻ xem trò vui của Thịnh Kiêu Dương, cô ta tức giận: “Hứng thú của anh là nhìn một đứa lính mới tự tìm đường chết à?”
Thẩm Trí Ninh mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười khiến cô gái nhìn đến ngẩn ngơ.
“Tôi vui.”
Nghe thấy anh nói ngọt ngào như thế, cô gái lại ngẩn ngơ.
“Chanh Tử, người ta không muốn chơi, cậu kệ anh ta đi!” Bạn của cô gái đi tới lôi cô ta đi.
Đứa “lính mới tự tìm đường chết” nào đó đang cúi đầu nhìn chân của mình, giày rất nặng, vừa rồi cô nhấc chân tập đi như thế đã tốn rất nhiều sức. Nhưng hiếm khi nào gặp được trò chơi thú vị mà mình không biết chơi, càng bị đàn áp thì bùng nổ càng mạnh, cô vịn rào chắn cố gắng luyện tập tư thế trượt, trượt đi rồi lùi lại, vừa trượt ra ngoài lại lùi lại, lặp đi lặp lại một lúc lâu rồi mới bắt đầu thử buông tay.
“Tới đây.” Thẩm Trí Ninh trượt đến chỗ cô đứng thẳng ở đằng trước.
Thịnh Kiêu Dương hít sâu, đè nén sự kích động muốn nhấc chân bước đi của bản thân, từ từ trượt về phía anh.
Cô như một đứa bé vừa mới học đi, lắc lư lảo đảo, nhưng lại kiên quyết tiến về phía trước.
Đột nhiên có một bóng người lướt vèo qua từ bên cạnh, hung hăng lướt qua sát gần trước mặt Thịnh Kiêu Dương, dọa Thịnh Kiêu Dương vội vàng dừng lại, nhưng động tác ngừng lại quá mạnh, cả người quỳ bịch xuống đất.
Thịnh Kiêu Dương nhe răng, cú ngã này làm cô bị đau.
Một đôi tay thon dài xuất hiện ở trước mặt cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Thẩm Trí Ninh, cô giơ tay nắm chặt tay của anh, mượn lực đứng lên.
“Anh lùi, em tiến.” Thẩm Trí Ninh không buông tay cô ra, chậm rãi trượt lùi ra sau, để cô trượt theo anh.
Có một người biết chơi dẫn dắt, cô nhanh chóng nắm được kỹ năng trượt.
Cô từ từ nắm bắt theo nhịp, đi theo anh từ chậm đến nhanh, từ bên ngoài dần dần đi vào bên trong.
Bên cạnh thường xuyên có người cố ý cản đường lướt qua như thoi đưa, nhưng bởi vì có Thẩm Trí Ninh dẫn dắt, cô không hề sợ, dường như dù bên ngoài có gió thổi mưa rơi, cô cũng có thể sừng sững không lay động.
Những người ngồi xem trên bục cao ở bên ngoài, thấy hai người tay nắm tay không ngừng phá vòng vây của một số người đang lướt qua xung quanh như đang nhảy múa trên mặt băng, lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì xoay tròn, chiều cao của hai người rất xứng đôi, hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
“Anh Trí Ninh, chúng ta cũng đi làm chút việc xấu đi?” Thịnh Kiêu Dương còn nhớ việc cô gái kia cố ý hại cô ngã sấp xuống, lúc trước không phải không đáp trả, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi.
Thẩm Trí Ninh hiểu ý mỉm cười.
Thế là tiếp theo tình hình trên sân thay đổi rất lớn, vốn là một nhóm người cố ý ngăn cản hai người, bây giờ hoàn toàn ngược lại.
Sau khi những người kia nhận ra mình bị chỉnh, người của bọn họ đã ngã đến ngất ngây con gà tây.
“Thật đã ghiền!” Thịnh Kiêu Dương hớn hở, nhưng cô đeo kính mắt với khẩu trang, người ngoài không nhìn thấy.
“Đói bụng chưa? Trưa nay em chưa ăn cái gì.”
Nghe thấy anh hỏi như vậy, Thịnh Kiêu Dương mới thấy đói bụng.
Cũng chơi khá lâu rồi, nên trả thù cũng trả thù xong rồi, bọn họ nắm tay nhau trượt ra khỏi sân băng.
“Bọn họ đi kìa.”
“Không được, hại chúng ta ngã thành như vậy, cứ để đi như thế, bọn họ được lợi quá rồi!”
“Đi đi đi, đi tìm bọn họ tính sổ!”
Một đám thanh niên tức giận rời khỏi sân băng.
Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh vừa cởi giày, còn chưa đi giày của mình, mấy người thanh niên kia đã vây quanh rồi.
“Hai người chưa xin lỗi chúng tôi đã đi à?”
“Đúng đó, làm chúng tôi ngã thảm như thế xong liền đi, nghĩ hay quá nhỉ.”
Một người nói những người khác hùa theo.
“Chẳng lẽ không phải các người khởi xướng trò chơi chỉnh người này à?” Thịnh Kiêu Dương chế giễu.
“Sao cô lại giấu đầu giấu đuôi không dám gặp người khác thế? Không phải có bệnh truyền nhiễm gì chứ?” Cô gái tên Chanh Tử kia nhắm thẳng vào Thịnh Kiêu Dương.
“Đúng thế, đúng thế.”
“Người anh em, chẳng lẽ cô bạn gái này của anh xấu đến mức không thể để mọi người nhìn?”
Nghe những người này mồm năm miệng mười, Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh liếc nhìn nhau, đều không để ý đến bọn họ, lẳng lặng đi giày của mình vào.
“Ha ha, không coi ai ra gì như thế, hôm nay hai người không xin lỗi thì đừng hòng được đi!” Chàng trai cầm đầu bắt đầu bẻ ngón tay, dáng vẻ mài dao xoèn xoẹt như muốn làm lớn chuyện.
“Trước tiên tôi phải xem dáng vẻ của cô ra sao.” Chanh Tử trực tiếp duỗi tay về phía Thịnh Kiêu Dương, muốn kéo khẩu trang của cô xuống.
Một bóng người cao lớn ngăn trước mặt, khiến tay cô ta chạm phải cơ bụng cứng rắn của đối phương.
“Anh là ai? Xen vào việc của người khác!” Nhìn người đàn ông không biết nhảy ra từ đâu đứng thẳng trước mặt, Chanh Tử rất tức giận.
Thịnh Kiêu Dương đã thay giày xong, cô đứng lên từ trên ghế, nhìn người đang che ở trước mặt, đương nhiên cô cũng biết người này, là Mãn Quân vừa là tài xế vừa là vệ sĩ đi theo bảo vệ Thẩm Trí Ninh.
“Đi thôi, chúng ta về nhà đi.” Thịnh Kiêu Dương nhìn Thẩm Trí Ninh.
Thẩm Trí Ninh không nói câu nào, chỉ giơ tay ra.
Thịnh Kiêu Dương đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh, anh nắm tay của cô nhét vào trong túi áo khoác ấm áp.
Hai người hoàn toàn phớt lờ hành động của bọn họ, khiến mấy chàng trai cô gái này rất tức giận, mấy chàng trai đã không nhịn được muốn đưa tay xô đẩy.
Mãn Quân như một ngọn núi cao lớn chặn ở trước mặt bọn họ, động tác của anh ấy rất nhanh, người nào đưa tay ra cũng bị anh ấy giữ chặt, được nếm sự lợi hại của anh.
Mấy người bị túm tay đau đến nhe răng trợn mắt, cảm giác cổ tay sắp gãy mất, bọn họ sợ hãi nhìn người đàn ông không chút biểu cảm như một người sắt này, không dám có hành động dư thừa gì nữa.
Bọn họ bám theo một đoạn, thấy ba người lên một chiếc xe.
“Oa, xe sang kìa!”
“Người vừa mới xuất hiện là vệ sĩ à?”
“Anh ta ngồi ghế lái, là tài xế.”
“Với chiêu Cầm nã thủ vừa rồi của anh ta, mình dám cam đoan nhất định anh ta đã từng đi lính.”
“Người đàn ông kia trông có vẻ rất giàu có, tại sao người phụ nữ kia phải che mặt chứ? Nghe giọng nói còn rất trẻ, không phải bị người đàn ông kia bao nuôi chứ? Nếu không sao lại không cho người khác nhìn thấy dáng vẻ của cô ta.”
“Quan tâm bọn họ làm gì chứ, chúng ta trở về tiếp tục chơi đi!” Chanh Tử hừ một tiếng, quay về trước.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com