Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 213: Cầu hôn




79924.png

79924_2.png
Trong đầu cô chỉ nhớ đến lần trước cùng Thẩm Trí Ninh đến đây ăn cơm, à, không chỉ một lần, còn có lần đầu tiên Thẩm Trí Ninh gọi cô đến đây giả thành bạn gái để làm bia đỡ đạn.



Cô vẫn còn nhớ rõ lúc đó, khi đó vì muốn đuổi Daisy đi, Thẩm Trí Ninh còn cố ý muốn hôn cô ngay trước mặt Daisy, cuối cùng là Daisy không chịu nổi đả kích này mà chạy đi trước, nụ hôn đó mới không thành sự thật. Từ hành động anh đẩy ngã cô xuống có thể nhận ra được người này thật sự không gần phụ nữ, hơn nữa đối xử với người khác phái cũng không hề dịu dàng.



Nhưng bắt đầu từ khi nào Thẩm ma vương đã biến thành Thẩm khốn kiếp3chứ?



Dù sao lần thứ hai đến nhà hàng Vân Đoan, thái độ của Thẩm Trí Ninh với cô đã thay đổi một trăm tám mươi độ so với lần đầu tiên.



“Trần Hi? Kiều Kiều!”



Thịnh Kiêu Dương nghe thấy tên của mình mới tỉnh táo lại, nhìn về phía đối diện.



“Hả? Sao thế?”



Lâm Diễn còn cho rằng cô đang mất tập trung theo kịch bản, nhưng lại nhận ra cô thật sự đang ngẩn người, đôi mắt của anh tối sầm, trước kia cô chưa bao giờ mất tập trung khi ở cạnh anh, sự chú ý của cô luôn đặt trên người anh. Nhưng bây giờ càng ngày càng phát hiện ra, cô đã dần dần đẩy anh ra khỏi trái tim của mình, ánh mắt của cô không còn đuổi theo anh nữa.



“Không ngờ em có thể2ở trong vùng núi nghèo khó đó lâu như vậy.” Anh đọc lời thoại.



Thịnh Kiêu Dương nhận ra anh đang đọc lời thoại, mới giật mình nhận ra bản thân đang quay phim, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, tiếp lời: “Ngoại trừ sinh hoạt không thuận tiện lắm thì cái khác vẫn ổn.”



“Không biết có phải cảm giác của anh đã sai rồi không, anh cảm thấy lần này em quay về đã thay đổi rất nhiều.”



Lâm Diễn nắm chặt chiếc ly chân dài, nhân vật này như viết riêng cho anh vậy, anh có thể cảm thấy đồng cảm với mỗi một lời thoại.



“Thật sao? Nhưng em cảm thấy em không hề thay đổi.”



“Kiều... Trần Hi, trước kia em ở bên cạnh anh, anh luôn nhìn tình cảm của chúng ta1từ góc độ của anh, nhưng trong những ngày em rời đi, anh phát hiện ra anh đã sai quá nhiều. Không có em ở bên cạnh, anh cảm thấy ăn cái gì cũng nhạt nhẽo, ngay cả uống nước cũng đắng ngắt, dù đang ở nơi đông người cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng.”



Lâm Diễn nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn, không hề trộn lẫn yếu tố diễn xuất, “Anh vừa nghĩ tới cuộc sống tương lai sẽ không có em, thì đã cảm thấy cả thế giới đều trở nên tối tăm.”



Thịnh Kiêu Dương cắn môi, thiếu chút nữa không phân biệt được đây là đóng phim hay là lời tỏ tình thật sự. Câu cuối cùng không hề có trong kịch bản.



Đạo diễn Sầm không hô “cắt”, cô chỉ có thể tiếp tục.



“Em1không biết liệu sau này, nếu em vẫn luôn ở bên cạnh anh, anh có giống như lúc trước cảm thấy em quá dính lấy anh, quá không khéo hiểu người, quá... hẹp hòi.”



Lâm Diễn đứng dậy đi đến bên cạnh Thịnh Kiêu Dương, vị trí này đã được xác định từ trước, vừa đúng không chặn ống kính.



Anh quỳ một chân xuống đất, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ, anh mở ra để lộ chiếc nhẫn kim cương ở bên trong.



“Lúc mất đi những thứ mà lúc trước bản thân cho rằng đó là phiền phức, anh mới phát hiện ra anh đã mất đi một trái tim yêu anh, anh biết vì anh không cho em đủ cảm giác an toàn nên lúc nào em cũng thấy lo lắng muốn biết anh đang ở đâu.1Về sau em không cần làm gì hết, cứ để anh là người dính lấy em, là người lòng dạ hẹp hòi.”



“Lấy anh nhé!”



Đôi mắt của anh như bầu trời đêm điểm xuyết đầy sao trời, sâu lắng lại mê người, khiến người ta dễ dàng mất hồn, không cách nào thoát khỏi.



Thịnh Kiêu Dương lơ đễnh nhìn chiếc nhẫn kia, trong lòng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tình cảnh từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của cô vậy mà lại xuất hiện trong hiện thực, tuy chỉ là đóng phim.



“Nhẫn, cầm lấy nhẫn đi.” Sầm Kim đứng sau camera nhắc nhở.



Thịnh Kiêu Dương hít một hơi thật sâu, lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, ánh mắt phức tạp.



Vốn Sầm Kim còn đang lo lắng nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh truyền về trên màn hình máy theo dõi lại yên tâm, sự phức tạp ở trong mắt vừa đúng, thể hiện hoàn hảo tâm trạng của nhân vật. Từ Kiều Kiều thật sự rất giỏi, không cần anh ta nói rõ chi tiết đã có thể tìm được cảm xúc trong cảnh này.



“Để anh đeo cho em.” Lâm Diễn đặt chiếc hộp sang một bên, cầm lấy chiếc nhẫn ở trên tay cô, dùng tay trái nâng tay phải của cô lên, chậm rãi đeo chiếc nhẫn kim cương kia vào ngón giữa của anh, đẩy từng chút từng chút một vào ngón tay.



Chuyên gia ánh sáng được Sầm Kim ra hiệu cầm tấm hắt sáng đi tới, ống kính quay đặc tả bàn tay của bọn họ.



“Anh không thể vào!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của chuyên gia trang điểm.



Âm thanh đột ngột này khiến mấy người trong phòng đều nhìn ra cửa.



Lúc nhìn thấy người xuất hiện ở cửa, biểu cảm của Thịnh Kiêu Dương đã bị phá vỡ.



“Xem ra tôi tới không đúng lúc, làm phiền đến mọi người rồi.” Thẩm Trí Ninh đang mỉm cười nhưng trong mắt lại phủ đầy sương mù, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô.



Thịnh Kiêu Dương cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, chiếc nhẫn kia đã được đẩy tới khớp thứ hai của ngón giữa, cô vội vàng đứng lên đồng thời rút tay lại, cũng vì vậy mà chiếc nhẫn trên ngón tay tuột ra rơi xuống đất.



“Anh Trí Ninh, bọn em chỉ đang quay phim thôi.” Cô vội giải thích.



“Quay phim?” Ánh mắt Thẩm Trí Ninh đảo một vòng, lướt qua hai người đứng sau camera và người đang cầm tấm hắt sáng, cuối cùng nhìn Lâm Diễn đã đứng dậy.



Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau.



“Chẳng lẽ trong giới giải trí không còn ai nữa à? Lại đi tìm một người ngoài đến đây!” Thẩm Trí Ninh cười lạnh.



“Anh Trí Ninh!” Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, cảm thấy anh nói như vậy không tốt.



Thẩm Trí Ninh nhìn chằm chằm cô, bước từng bước đến gần, “Em muốn đứng về phía anh ta sao?”



“Em không...”



Lâm Diễn bước sang bên cạnh một bước vừa lúc che trước mặt Thịnh Kiêu Dương, ngắt lời của cô cũng ngăn cản tầm mắt của Thẩm Trí Ninh.



Ánh mắt Sầm Kim lướt qua ba người, đây là phiên bản tình tay ba ngoài đời thật đó! Nhưng anh ta lại không đồng ý với điều này, không phải đang nghi ngờ ánh mắt của anh ta sao?



“Vị này, chúng tôi chọn người không cần thiết cứ phải trong giới mới được, người nào thích hợp thì người đó tới.” Sầm Kim đứng ra nói.



“Vậy anh thấy tôi thế nào?” Thẩm Trí Ninh dừng lại nhìn Sầm Kim.



Sầm Kim cũng nghiêm túc quan sát anh: “Từ quan điểm khí chất, anh Lâm thích hợp với nhân vậy này hơn.”



Nếu nam số hai trong bộ phim có khí chất tổng giám đốc bá đạo, như vậy phong cách của cả bộ phim sẽ thay đổi theo, dù sao tổng giám đốc bá đạo chỉ phù hợp với nam chính phim truyền hình máu chó! Khí chất của người đàn ông trẻ trước mắt lộ ra sự mạnh mẽ, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, nếu Âu Dương có tính cách như vậy đã sớm trói nữ chính Trần Hi về bên cạnh trước khi cô kịp đi làm giáo viên rồi, đâu còn những việc xảy ra sau đó nữa.



Sắc mặt Thẩm Trí Ninh đen hơn ba phần.



“Ngài Thẩm, chúng tôi đang quay phim ở đây, nhưng anh lại xông vào làm phiền chúng tôi, có phải rất thiếu tôn trọng người khác không?” Giọng của Lâm Diễn không nóng không lạnh.



Nhưng giọng điệu như vậy mới khiến người ta tức giận, giống như không để người ta vào mắt, cho nên mới bình tĩnh như vậy.



Thẩm Trí Ninh giận quá hóa cười, ánh mắt của anh nhìn xuyên qua bả vai Lâm Diễn, nhìn thấy người bị chặn ở đằng sau, giọng nói trầm thấp: “Kiều Kiều, em muốn mãi trốn ở phía sau sao?”



Thịnh Kiêu Dương thở dài, nhấc làn váy đi ra từ sau lưng Lâm Diễn, cô đang muốn đi đến chỗ Thẩm Trí Ninh thì lại bị Lâm Diễn kéo tay lại, cô đảo mắt nhìn tay của anh, khẽ nói: “Anh Lâm Diễn, buông tay.”



Lâm Diễn lại nắm thật chặt, giống như chỉ cần buông tay thì sẽ thật sự mất cô.



“Chúng ta còn có cảnh quay chưa quay xong.”



“Em nói vài câu rồi sẽ trở lại.”



Hàng mi của Lâm Diễn run rẩy, anh từ từ buông tay ra.



Thịnh Kiêu Dương không nhìn Lâm Diễn mà đi đến trước mặt Thẩm Trí Ninh, đang mở miệng muốn nói chuyện thì đã bị anh tóm cổ tay kéo đi.



“Này!” Sầm Kim giơ tay ra, nữ chính cũng bị người ta bắt cóc, anh ta có thể không vội à.



“Đạo diễn Sầm, tôi sẽ về ngay!” Thịnh Kiêu Dương quay lại hét lên với Sầm Kim.



Chuyên gia ánh sáng và thợ quay phim liếc nhìn đối phương, rồi len lén liếc nhìn Lâm Diễn đang nhìn về phía cửa mà không có bất cứ biểu cảm nào, bọn họ lại bĩu môi, hiểu ý nhau.



Hóa ra người kia mới là bạn trai của Từ Kiều Kiều!



Ôi chao, anh Lâm này thật đáng thương, lại thích một người đã có bạn trai.



Chuyên gia trang điểm đứng ở cửa ra vào cũng mơ hồ nhìn Thịnh Kiêu Dương bị một người đàn ông hung hăng kéo đi, người trong đoàn làm phim đều tưởng rằng Lâm Diễn mới là bạn trai của cô, không ngờ mọi việc hoàn toàn không phải vậy.



Thẩm Trí Ninh mở cửa một căn phòng trống rồi kéo người vào trong, xoay tay đẩy cô lên cánh cửa đang đóng lại.



Anh hoàn toàn không cho cô thời gian nói chuyện, lập tức hôn cô.



Lần này không giống lần cô bị anh đè lên cửa phòng của anh ở biệt thự Quế Kim, lần đó dịu dàng chậm rãi, như muốn dùng nước ấm từ từ nấu chín cô.



Còn lần này, anh mang theo tức giận còn có... ghen tuông.



Nụ hôn như mưa to gió lớn, mà anh như một kẻ xâm lược, công thành đoạt đất, nhanh chóng chiếm lấy hơi thở của cô.



Thịnh Kiêu Dương túm lấy vạt áo ở ngực anh, giống như một con cá nằm trên thớt sắp bị giết, cô vùng vẫy giãy chết mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn bất lực chỉ có thể mặc anh làm thịt.



Trong phòng tối đen, mà phía sau cánh cửa lại là một tình cảnh khác.



Bầu không khí xung quanh như trở nên nóng rực.







Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK