Lại nói, Lâm Dục là bạn trai trên danh nghĩa đầu tiên của cô, bọn họ ở bên nhau cũng được gần nửa năm, vì sao cô lại không thích Lâm Dục chứ, nguyên nhân không chỉ vì trong lòng cô đã có người khác, mà còn vì tính cách này của anh ta
Anh ta đúng là một người bạn trai “nhị thập tứ hiểu”* không thể bắt bẻ, nhưng lại quá chính trực, không nhìn thấy góc tối trong bản chất của con người, ôm lòng thương xót với tất cả những người ở thế yếu, đối với cô mà nói3đây là một gánh nặng rất lớn, bởi vì cô chưa bao giờ tử tế với những người mà cô chán ghét.
(*) Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: -+9+) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp vào thời nhà Nguyên biên soạn.
Sau vòng diễn tập thứ nhất, thành viên lúc trước của câu lạc bộ khiêu vũ vẫn chưa diễn tập tranh thủ lúc mọi người nghỉ ngơi để lên sân khấu điều chỉnh vị trí
Cô gái thay thế Thịnh Thi Vận đứng ở vị trí thuộc về Thịnh Thi Vận, có lẽ vì chưa từng được tập luyện cùng mọi người nên lúc đầu2có hơi không theo kịp tiết tấu, điều này khiến cô ấy lo lắng đến mức luống cuống tay chân.
“Cố lên!” Đột nhiên dưới sân khấu vang lên một giọng nói ôn hòa
Cô gái nhìn xuống dưới, vừa hay nhìn thấy một người vô cùng nổi bật giữa vòng vây của mọi người đang mỉm cười với mình, cô nghĩ đến cơ hội lần này của mình gần như là nhờ đối phương mới lấy được, trong lòng cảm thấy rất ấm áp và được tiếp thêm sức mạnh
Cô ngừng động tác múa sai nhịp và không đạt chuẩn của mình, ổn định lại một lúc, sau đó thử bắt nhịp lại với nhịp điệu của các bạn, mỗi động tác1đều chuẩn nhịp, như quay lại những lúc vụng trộm luyện tập một mình
Thật ra cô đã học thuộc động tác của mỗi người, bây giờ tham gia vào, càng có thể trải nghiệm được hương vị khi nhảy múa.
“Wow, cô gái này thật lợi hại, nhanh như vậy đã có thể theo kịp mọi người.” “Nhảy không hề kém hơn những người khác.” “Kiều Kiều, cậu rất để ý đến cô ấy, còn cổ vũ cô ấy cố lên, lúc bọn mình diễn tập cũng không thấy cậu nói như vậy.” Một cô gái đứng bên cạnh Thịnh Kiêu Dương bĩu môi
Nghe thấy như thế, Thịnh Kiêu Dương vui vẻ: “Mình đánh giá cao việc cô ấy có thể chủ1động giành lấy cơ hội cho bản thân, dù sao ông trời cũng không phải nhà từ thiện, sẽ không bỗng dưng đưa chỗ tốt tới cửa, bản thân phải tự giành lấy cơ hội
Mọi người cũng cố lên, cố gắng làm dạ hội ngày mai càng đặc sắc hơn.”
“Được!” Người đầu tiên nói được không phải các học sinh, mà là thầy Chu đứng ở gần đó nghe được
Bây giờ ông có ấn tượng rất tốt với ngôi sao nữ rực rỡ này, lúc trước còn chưa tiếp xúc, lại thấy cô làm một giáo viên của trường bị mất chức, dù giáo viên kia không tốt, nhưng ông vẫn cảm thấy cô gái này không tôn trọng giáo viên
Tuy1nhiên, sau một thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, ông phát hiện ra cô hoàn toàn khác với tưởng tượng của bản thân, cô lễ phép lại đầy năng lượng tích cực, khó trách Trưởng khoa khoa Ngoại ngữ lại cực lực đề cử cô tới biểu diễn tiết mục như thế
“Tất cả mọi người đều cùng cố gắng, như lời Kiều Kiều đã nói, cố gắng khiến dạ hội ngày mai càng thêm đặc sắc, cố lên, cố lên, cố lên!” Thầy Chu nói to với tất cả các học sinh ở dưới sân khấu
Có một chàng trai nhỏ giọng nói: “Thầy Chu đánh tiết gà rồi.”
Tuy nhiên, không thể không nói, sau khi thấy Chu nói như thế, mọi người càng tràn đầy tinh thần chiến đấu hơn
Lúc diễn tập vòng thứ hai, rõ ràng mọi người chăm chỉ hơn vòng thứ nhất rất nhiều
Ở trên xe của Lâm Dục, Thịnh Thị Vân đang tố cáo người nào đó.
“Cũng vì cô ta, hôm qua cha mẹ em mới ly hôn, em và mẹ em bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ chỉ có thể ở trong một căn hộ nhỏ, lúc em đi ra ngoài mẹ vẫn đang khóc
Anh Lâm Dục, anh nói xem em có thể không hận cô ta sao? Nếu mẹ em khóc đến mức bị mù thì em phải làm sao bây giờ?” Thịnh Thi Vận khóc nức nở nói.
“Kiều Kiều đã làm gì?” Lâm Dục hỏi, tuy anh cảm thấy thương cảm với những việc Thịnh Thi Vận gặp phải, nhưng cũng không tin lời nói một phía của cô ta, bởi vì anh cảm thấy Từ Kiều Kiều là một người rất thẳng thắn.
Thịnh Thị Vân bĩu môi, trong lòng thấy không vui vì anh gọi người kia thân thiết như vậy, điều đó có nghĩa anh đã coi người phụ nữ chết tiệt kia là bạn bè rồi
Đối với câu hỏi của anh, cô ta rất rối rắm, nói ra tình hình thực tế sẽ khiến cô ta rất khó chịu, nếu không nói thật chẳng may ngày nào đó anh nghe được sự thật từ chỗ khác, vậy cô ta thật sự không còn chút hy vọng nào nữa.
“Anh Lâm Dục, anh không biết đâu, nhà dì lớn của em cảm thấy mẹ em được gả vào nhà có tiền, thường xuyên đến đòi tiền mẹ em, nhưng trên thực tế cho em mặc kệ cuộc sống của bọn em, tiền tiêu vặt của bọn em là ông bà nội cho
Mỗi lần dù lớn đến khóc lóc đòi tiền, cuộc sống của em và mẹ liền bị túng thiếu trong một thời gian rất dài, ngay cả quần áo mới cũng không mua nổi.”
Nói đến đây, nước mắt của Thịnh Thi Vận lại rơi
“Gần đây em muốn đi du học để thay đổi cuộc sống, nhưng cha em không ủng hộ, mẹ ủng hộ em nhưng cũng bất lực, mẹ chỉ vì một lòng suy nghĩ cho em mà...” Thịnh Thi Vận quay sang liếc nhìn Lâm Dục, nghẹn ngào nói nốt nửa câu sau,“Mẹ liền lén lấy đồ trang sức của chị đi bán lấy tiền cho em ra nước ngoài.” Đúng lúc gặp đèn đỏ ở ngã tư đường, Lâm Dục dừng xe, quay sang nhìn Thịnh Thi Vận, như muốn xác nhận lại: “Mẹ em lấy đồ trang sức của Kiều Dương?” Thịnh Thi Vận cúi đầu không dám nhìn anh ta, chỉ uất ức nói: “Em biết hành động này của mẹ là không đúng, nhưng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em, chỉ có một người ông ngoại giàu có như vậy, một ít đồ trang sức với chị ấy cũng chỉ thứ nhỏ nhặt không đáng kể
Hơn nữa, chị ấy đã qua đời, những đồ trang sức này để ở đó cũng chỉ tích bụi, nên mẹ mới phạm sai lầm như vậy.”
Lâm Dục thở dài, lấy khăn giấy đưa cho Thịnh Thi Vận, vừa hết đèn đỏ lại tiếp tục lái xe
Thịnh Thị Vân nhận khăn giấy, mượn cơ hội lau nước mắt, vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt của Lâm Dục, thấy anh cũng không phản cảm với việc này, liền biết mình đã làm đúng
Cô ta tuyệt đối không thể nói bản thân mình cũng tham gia vào việc đó, đẩy toàn bộ việc này cho mẹ, lại viện một lý do thật hợp lý, Lâm Dục là người lương thiện sao có thể trách tội cô ta chứ
“Vậy việc này liên quan gì đến Kiều Kiều?” Thịnh Thi Vận hơi ngạc nhiên, không ngờ anh còn nhớ rõ vấn đề này, cô ta nhanh chóng chọn lọc từ ngữ ở trong đầu: “Anh biết mà, bây giờ ông ngoại của chị đã công nhận Từ Kiều Kiều là cháu gái, cô ta dẫn theo ông ngoại của chị đến nhà em làm ồn ào, trắng trợn buộc tội mẹ em lấy trang sức của chị, còn nói em cũng là đồng phạm, khiến ông ngoại của chị tạo áp lực với cha, cha em chịu áp lực như vậy lại rất tức giận vì hành động của mẹ, nên đuổi bọn em ra ngoài.”
Từ đầu tới cuối Thịnh Thi Vận đều đặt bản thân ở vị trí kẻ yếu vô tội, cũng thể hiện điều đó vô cùng tinh tế, cho nên Lâm Dục không hề nghi ngờ cô ta.
“Đừng quá buồn, chờ chú Thịnh hết giận, em đi giải thích lại với chú, tất cả sẽ qua thôi.” Lâm Dục an ủi.
Thịnh Thi Vận giơ tay ôm mặt nhỏ giọng nức nở.
“Là ở đây sao?” Đến bên dưới nhà trọ, Lâm Dục dò hỏi.
Thịnh Thi Vận quay sang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, gật đầu
Xuống xe, Lâm Dục nhìn Thịnh Thị Vân khóc đến mức mắt đỏ ngầu, mũi cũng hồng hồng, ôn hòa nói: “Quay về nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ gì hết, mặt khác, em khuyên dì nghĩ thoáng một chút, không có gì là không qua được.”
“Anh Lâm Dục, anh không lên ngồi một chút sao?” “Không được, anh còn phải quay về trước, em đi vào đi.” Lâm Dục đứng ở đó, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, hành động quân tử khiêm tốn, dáng vẻ lại tốt, người như vậy sao không khiến người ta rung động được chứ, chí ít Thịnh Thi Vận cũng đã yêu đến mức không thể tự kiềm chế.
“Anh Lâm Dục!” Thịnh Thi Vận nhào tới ôm chặt Lâm Dục, “Về sau anh đừng không quan tâm đến em có được không? Không có anh, em cũng không biết bản thân phải đối mặt với hoàn cảnh này như thế nào.” Lâm Dục giơ tay lên, hơi dừng lại giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng Thịnh Thi Vận, an ủi: “Sao anh có thể không quan tâm đến em được chứ, anh luôn xem em như em gái mà.” Khuôn mặt Thịnh Thi Vận hơi biến sắc, một lúc lâu sau cô ta mới lùi lại một bước, mỉm cười nói: “Anh Lâm Dục, anh đi đi, em nhìn anh đi rồi mới đi lên.” Lâm Dục gật đầu, quay người ngồi vào trong xe, vẫy tay với cô ta, rồi lái xe rời đi
Thịnh Thi Vận nhìn chiếc xe đi xa, cô ta cắn môi, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục
“Con và Lâm Dục đã làm hòa rồi à?” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.
Thịnh Thi Vận quay người, thấy Lương Tiểu Tuệ đã trang điểm xong, muốn đi ra ngoài, cô ta lo lắng quay lại nhìn, không thấy xe Lâm Dục nữa mới nói: “Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy?” “Hai ngày qua khóc đến mức da xấu đi rồi, mẹ muốn đi làm đẹp,“ Lương Tiểu Tuệ giải thích rồi lại quay lại chủ đề kia, “Cuối cùng Lâm Dục đã chấp nhận tình cảm của con rồi hả?” “Không..
Mẹ, anh ấy nói vĩnh viễn xem con như em gái, con còn có cơ hội không?” Thịnh Thi Vận suy sụp nói
Lương Tiểu Tuệ đi đến bên cạnh Thịnh Thi Vận, vỗ cánh tay cô ta: “Thi Vận, mẹ thấy hai đứa cũng đã ôm nhau rồi, cậu ấy nói như vậy, rõ ràng vẫn cảm thấy thân thiết với con
Con cứ chờ cậu ta chấp nhận là không được, phải nghĩ cách, có đôi khi không thể không dùng thủ đoạn
Lâm Dục ưu tú như vậy, điều kiện gia đình cũng tốt, nếu con bỏ lỡ chưa chắc đã gặp được người tốt hơn.”
“Anh ấy không có tình cảm nam nữ với con, con còn có thể làm gì chứ?” Thịnh Thi Vận phàn nàn.
“Con thay đổi giống như Thịnh Kiêu Dương, chẳng phải cậu ta sẽ thích sao?” Lương Tiểu Tuệ nói như vậy, khiển Thịnh Thi Vận ngẩn ngơ
Lương Tiểu Tuệ cười lạnh: “Không thể không thừa nhận, những người đàn ông đó chỉ thích loại người như Thịnh Kiêu Dương.”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com