*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô như vậy khiến người ta không thể dời mắt, cũng làm người ta muốn cất giấu.
“Em cảm thấy ở bên ngoài tuy tốt, những cùng không bằng làm tổ ở trong nhà. Hơn nữa, em cảm thấy vào ngày sinh nhật của anh Trí Ninh, nhất định anh muốn ở một mình với em hơn.” Nụ cười trên mặt cô rất rạng rỡ, đôi mắt được ánh nến làm cho sáng long lanh.
Nụ cười của cô luôn tràn đầy tự tin, bất kể ở đâu vào lúc nào, sự hấp dẫn phát ra từ trong tính cách luôn rất chói mắt.
Thịnh Kiêu Dương đứng3dậy, đỡ áo khoác ở trên vai, đi tới chỗ Thẩm Trí Ninh mỉm cười nói: “Món quà đặt trong phòng sách của anh, em tin rằng anh sẽ thích.”
Thẩm Trí Ninh đưa tay về phía cô, cầm tay của cô, nắm tay cùng đi lên lầu.
Ở chỗ trống trong phòng sách của anh có thêm một bức tranh, bên trên đã được phủ bằng một miếng vải chống bụi màu xám.
Nhìn thấy đồ vật được thêm vào này, trên mặt Thẩm Trí Ninh cũng không có vẻ ngoài ý muốn, rõ ràng anh đã nghĩ ra hoặc là đã biết cô sẽ tặng tranh cho mình.
“Anh Trí Ninh, mời kiểm tra và nhận quà sinh nhật của anh.” Thịnh Kiêu Dương rút tay về, đẩy nhẹ Thẩm Trí Ninh một cái.
Thẩm Trí Ninh nhìn2cô, chậm rãi đi tới giá tranh, giơ tay mở lớp vải che ra.
Nhìn thấy bức tranh ở bên trên, anh hơi ngạc nhiên.
“Đây là anh sao?”
“Đây là anh đã từng ở trong mắt em và anh bây giờ ở trong mắt em.”
“Ma vương?” Thẩm Trí Ninh lại nghĩ đến cách xưng hô với anh mà trước đó cô vô tình để lộ ra.
“Lúc đầu em rất muốn tự mình xuống bếp, nhưng với tài nấu nướng của em... một lời khó nói hết, rất sợ anh vì dỗ em vui vẻ mà miễn cưỡng bản thân ăn hết, sau đó em còn phải đưa anh đến bệnh viện.” Thịnh Kiêu Dương nhìn thức ăn ở trên bàn.
“Em không cần làm gì hết, chỉ cần có em ở đây là được rồi.” Thẩm Trí Ninh2nâng ly lên ra hiệu.
“Em có một món quà muốn tặng cho anh, lát nữa ăn xong sẽ cho anh xem.”
Thẩm Trí Ninh cong khóe môi, cũng không vội, đêm nay vừa mới bắt đầu thôi.
Hai người chậm rãi dùng bữa tối, lúc đặt bộ đồ ăn xuống, hai người ngồi hai đầu bàn dài ăn ý nhìn nhau.
Nhìn thấy bức tranh ở bên trên, anh hơi ngạc nhiên.
“Đây là anh sao?”
“Đây là anh đã từng ở trong mắt em và anh bây giờ ở trong mắt em.”
“Ma vương?” Thẩm Trí Ninh lại nghĩ đến cách xưng hô với anh mà trước đó cô vô tình để lộ ra.
“Em tin tưởng anh của bây giờ, là một thiên sứ có thể cho em hạnh phúc.”
Thẩm Trí Ninh quay lại nhìn cô.
Thịnh Kiêu Dương cũng nhìn anh:9“Anh biết mà, đối với em vẽ tranh còn quan trọng hơn dạo phố, hơn chơi đàn dương cầm, hơn đóng phim và làm ngôi sao. Em muốn chuyển phòng vẽ của em vào phòng sách của anh, lúc anh đọc sách làm việc, em có thể vẽ ở bên cạnh.”
Cô hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Em đã từng nghĩ rằng cả đời này bản thân sẽ chỉ vẽ một người, nhưng bây giờ em muốn hỏi người trước mặt em, anh có nguyện ý nhận thầu tất cả tranh chân dung nửa đời sau của em không, chỉ làm người mẫu cho một mình em?”
Thẩm Trí Ninh kìm nén tình cảm nồng đậm nơi đáy mắt, trầm thấp hỏi lại: “Vậy em sẽ yêu anh sao?”
Không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, Thịnh Kiêu4Dương hơi ngạc nhiên, cô hít một hơi thật sâu: “Sẽ.”
Trong mắt của Thẩm Trí Ninh như có một ngọn núi lửa phun trào, ánh mắt nóng bỏng của anh sắp làm cô tan chảy.
Anh bước từng bước đến gần cô.
“Anh vẫn chưa trả lời em.” Thịnh Kiêu Dương đưa tay ra tỏ ý dừng lại.
“Còn cần trả lời à, đương nhiên là nguyện ý.” Thẩm Trí Ninh ôm eo của cô.
Anh nhìn cô chăm chú, “Sự bất ngờ của anh đâu?”
“Như thế vẫn chưa đủ bất ngờ sao?” Thịnh Kiêu Dương vô tội chớp mắt, “Em đã tỏ tình với anh rồi!”
Không đủ. Trong đôi mắt của anh thắp sáng hai chữ này.
Thịnh Kiêu Dương liếm môi, trong lòng hơi hồi hộp, cô giơ tay lên đẩy bàn tay đang ôm eo mình ra, xoay người đi ra ngoài, “Vậy anh đi theo em.”
Thẩm Trí Ninh nhướng mày lên, giật cà vạt, đi theo sau lưng cô.
Hai người đi thẳng vào phòng ngủ của anh.
Phòng ngủ của anh mang phong cách đơn giản, rất ít đồ đạc.
Đôi mắt của Thẩm Trí Ninh lóe sáng.
Thịnh Kiêu Dương không quay người lại đối mặt với Thẩm Trí Ninh, cô nhìn rèm cửa của cửa sổ sát đất đang mở như đang che giấu sự hồi hộp của bản thân, nói một câu “Em đi kéo rèm cửa” rồi đi đến cửa sổ sát đất. Nhưng cô mới đi được một nửa đường đã bị ôm lấy từ phía sau.
“Em quên à, rèm cửa có thể điều khiển bằng âm thanh.” Bên tai vang lên giọng nói xen lẫn ý cười của anh.
Theo tiếng ra lệnh của anh, rèm cửa chậm rãi khép lại.
Thịnh Kiêu Dương hơi đỏ mặt, vậy mà cô lại quên mất chuyện này.
Đột nhiên anh ngậm lấy vành tai đang nóng lên của cô.
“Điều bất ngờ mà em nói đâu?” Giọng của anh mơ hồ, hơi thở phả ra lúc nói chuyện như bàn chải lông vũ lướt qua lỗ tai của cô.
Cảm giác tê dại từ bên tai chạy xuống gáy rồi xuống thẳng xương cụt, lại từ xương cụt lao lên đỉnh đầu, khiến da dầu cô tê dại.
Cô hơi tránh khỏi tay của anh, xoay người đi, cũng không quan tâm đã làm rơi áo khoác: “Anh nhắm mắt lại trước đã.”
“Lúc em chưa gọi, anh không được mở mắt ra đó.” Cô liên tục nhấn mạnh.
Thẩm Trí Ninh hứng thú nhìn cô, muốn biết cô định làm cái gì, liền nhắm mắt lại theo mệnh lệnh.
Thịnh Kiêu Dương ngồi xổm xuống, lấy một thứ từ trong túi áo khoác rơi dưới đất ra, nhanh chóng quấn quanh người, sau đó cô nằm nghiêng xuống giường, gọi Thẩm Trí Ninh: “Được rồi, anh có thể mở mắt.”
Thẩm Trí Ninh mở mắt ra, vô cùng bất ngờ.
Người vẫn luôn khá ngại ngùng ở trước mặt anh, bây giờ lại tự dùng một sợi dây dùng để gói mình quà, trên tay còn cầm một chiếc nơ con bướm buộc ở cuối đoạn dây, nằm ở trên giường, dùng dáng vẻ “mời” để nhìn anh.
“Món quà này có bất ngờ không?” Cô hỏi.
Cổ họng của Thẩm Trí Ninh căng ra: “Không ngờ...”
“Không ngờ cái gì?” Thịnh Kiêu Dương nghi ngờ.
“Em sẽ làm theo lời đề nghị từ đám fan hâm mộ của em.”
Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt, “Anh thấy à?”
Thẩm Trí Ninh không trả lời phải, cũng không phủ nhận.
Trên thực tế, gần đây anh thật sự bận khi phải giải quyết hết công việc của thời gian này, cho nên không có thời gian chú ý đến tin tức của cô. Tuy nhiên, anh không chú ý, không có nghĩa người khác không chú ý.
Toàn bộ người trong công ty đều biết cô là bà chủ tương lai, sao có thể không để tâm đến động tĩnh của cô.
Thế là, cô vừa đăng bài hỏi tặng quà gì cho bạn trai thì tốt nhất lên Weibo chưa được bao lâu, toàn bộ người trong công ty một truyền mười, mười truyền trăm, đều biết hết rồi.
Anh chỉ nhân lúc mình nghỉ ngơi rảnh rỗi nên đi xuống dưới kiểm tra công việc, mới đến cửa phòng làm việc, liền nghe thấy tiếng nói chuyện sục sôi ngất trời ở bên trong.
Vốn trong lúc làm việc lại trò chuyện vui vẻ như vậy, còn biến văn phòng trở nên ồn ào như một khu chợ, anh nhất định sẽ phê bình, nhưng lần này không giống, mọi người đang nói về người anh yêu.
Quan trọng hơn là, bọn họ đang bàn tán chuyện cô phải đưa quà gì cho anh mới là tốt nhất.
“Ha ha ha tôi thấy có rất nhiều bình luận dưới bài đăng Weibo của Từ Kiều Kiều đề nghị cô ấy tặng bản thân.”
“Tôi cảm thấy đây là ý kiến hay, còn món quà nào tốt hơn bản thân chứ.”
“Bọn họ nhất định đã sớm lăn rồi, lại tặng bản thân thì còn bất ngờ gì nữa.”
“Cái kia chỉ coi là lăn giường rất bình thường, nhưng vào lúc sinh nhật, bạn gái mình ăn mặc như một món quà, tôi vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.”
“Ha ha, lại thêm một bộ đồ tình thú nữa, chắc chắn là bất ngờ.”
Một đám người trò chuyện rất vui vẻ, lần đầu tiên Thẩm Trí Ninh lại không phê bình đám nhân viên không làm việc tử tế, anh đứng nghe một lát rồi về văn phòng.
Cũng chính vì thông qua cuộc nói chuyện của đám nhân viên, anh mới biết được anh đang hỏi quần chúng về việc quà tặng, mới biết được cô cũng rất quan tâm sinh nhật của mình.
Thẩm Trí Ninh chậm rãi đi đến cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô, nhìn đôi mắt to lấp lánh, đôi má đỏ ửng, bả vai trắng nõn mượt mà lộ ra ngoài của cô, còn thấy cô hơi lo lắng nắm chặt lấy cái nơ con bướm ở trong tay.
Giọng của anh khàn khàn: “Rất bất ngờ.”
Đã đến mức này rồi, nếu anh còn không hành động, vậy thật sự không bằng cầm thú.
Cô đưa cái nơ con bướm trong tay cho anh.
Lúc anh kéo cái nơ con bướm kia, Thịnh Kiêu Dương theo quán tính lăn theo phía sợi dây mở ra.
Một vòng cuối cùng, sợi dây được tháo ra, còn cô lại nằm sấp ở trên giường.
Ở trong mắt của Thẩm Trí Ninh, cô nằm úp sấp trên chiếc giường màu đen, phần lưng xinh đẹp trắng nõn lại càng nổi bật hơn, phần xương bướm xinh đẹp này, còn có đường cong lõm xuống ở giữa, xuống chút nữa là nơi nào đó cong lên được giấu trong làn váy.
Cảnh này hấp dẫn đến mức nào.
Không đợi Thịnh Kiêu Dương xoay người lại, mặt giường ở bên cạnh đã hơi lõm xuống, sau đó hơi thở ấm áp phả tới.
Môi của anh in dấu lên phần lưng bóng loáng của cô.
Bàn tay của anh cũng không rảnh rỗi, một tay chống bên cạnh người của cô, tay còn lại trượt xuống phần eo rồi lại lần xuống từng chút từng chút.
Lòng bàn tay ấm áp như đang châm lửa khắp nơi, chạm vào đâu là lửa lan đến đó.
Thịnh Kiêu Dương vùi mặt vào trong chăn, tai đã đỏ bừng.
“Em đã chuẩn bị xong chưa?” Anh nhẹ cắn phần gáy của cô, rì rầm nói.
Người nào đó vùi mặt vào trong chăn như một con đà điểu không trả lời ngay, nhưng ngón tay của cô hơi cong lên, một động tác rất nhỏ lại tiết lộ tâm trạng hiện tại.
Ngay lúc anh cho rằng cô sẽ không trả lời, giọng nói rầu rĩ của cô vang lên.
“Chuẩn bị xong rồi.”
Đôi mắt Thẩm Trí Ninh bỗng sáng lên, nhiệt độ ở trong lòng bàn tay cũng tăng lên theo.