*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Một năm sắp trôi qua rồi.” Cô cảm thán.
“Đúng vậy, nhanh quá.” Từ Bình cũng không biết một năm qua có ý nghĩa thế nào với Thịnh Kiêu Dương, cô ấy chỉ tùy ý cảm thán một câu thôi.
Thịnh Kiêu Dương đưa lời mời của chương trình Siêu mẫu toàn quốc cho Từ Bình: “Chị nhận việc này cho em.”
“Đúng rồi, chị cầm bức tranh đó đi đóng khung cho em.” Thịnh Kiêu Dương chỉ bức tranh sơn dầu trên giá3vẽ.
Từ Bình đi qua đó quan sát cẩn thận, bức tranh vẽ bên trong một phòng học cũ nát, mấy đứa bé có dáng vẻ khác nhau đang dùng ánh mắt khát vọng nhìn bảng đen, góc dưới bên phải là một chữ kí nghệ thuật nhìn giống như “Kiều” lại như “Kiêu.”
“Em định đưa bức tranh này cho ai?”
“Hai ngày nữa em phải tham gia một bữa tiệc đấu giá từ thiện, đây là đồ quyên góp cho buổi đấu giá.”
Từ Bình ngạc nhiên, “Sao chị không nhận được tin tức.”
“Mấy người chú Duy Kỳ muốn gây quỹ cho quỹ ngân sách nên mới cố ý tổ chức.”
Từ Bình gật đầu tỏ vẻ đã biết, lấy điện thoại ra chụp lại bức tranh, định post lên tài khoản công khai của Kiều Kiều.
Sau khi đăng2nhập vào tài khoản, cô tùy ý mở ra, đột nhiên hoảng sợ gọi: “Kiều Kiều, em nhanh xem này.”
Thịnh Kiêu Dương đi qua đứng bên cạnh Từ Bình, nhìn màn hình điện thoại trên tay cô ấy, đầu tiên nhìn thấy một bức tranh, cô liếc nhìn một cái liền nhận ra đó là quà sinh nhật cô tặng Thẩm Trí Ninh. Lúc nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ bức tranh bị trộm mất?
Cô duỗi ngón tay trượt trên màn hình, nhìn thấy ba chữ “Thẩm Trí Ninh” màu đỏ, lại còn được chứng nhận V. Xuống dưới là dòng giới thiệu “Bạn trai của Kiều Kiều“.
“Kiều Kiều, em đây là?”
“Em đi ra từ chương trình này, xem như là báo đáp đi.”
“Được rồi, em vui là được.” Từ Bình bất đắc2dĩ nói.
Thịnh Kiêu Dương chỉ vào hai kịch bản mời thử vai: “Những cái này để lại tối nay em sẽ xem, những cái khác thì mang đi.”
“Được.” Từ Bình đồng ý.
Từ Bình gật đầu tỏ vẻ đã biết, lấy điện thoại ra chụp lại bức tranh, định post lên tài khoản công khai của Kiều Kiều.
Sau khi đăng nhập vào tài khoản, cô tùy ý mở ra, đột nhiên hoảng sợ gọi: “Kiều Kiều, em nhanh xem này.”
Thịnh Kiêu Dương đi qua đứng bên cạnh Từ Bình, nhìn màn hình điện thoại trên tay cô ấy, đầu tiên nhìn thấy một bức tranh, cô liếc nhìn một cái liền nhận ra đó là quà sinh nhật cô tặng Thẩm Trí Ninh. Lúc nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ bức tranh bị trộm mất?
Cô9duỗi ngón tay trượt trên màn hình, nhìn thấy ba chữ “Thẩm Trí Ninh” màu đỏ, lại còn được chứng nhận V. Xuống dưới là dòng giới thiệu “Bạn trai của Kiều Kiều“.
Weibo này mới đăng bài lần đầu tiên vào hôm qua, trên đó viết: “Sinh nhật hạnh phúc nhất, nhận được một món quà rất có tâm, bất ngờ của @Từ Kiều Kiều rất bất ngờ” (Hình minh họa).
“Xem ra ngài Thẩm thật sự rất thích bức tranh này của em, em có muốn phản hồi lại không, dứt khoát công khai yêu đương luôn đi, tình cảm của bọn em đã công khai từ lâu rồi, cũng chỉ thiếu lời thông báo của em thôi.” Từ Bình nói.
Thịnh Kiêu Dương đang muốn nói với Từ Bình, chị nghĩ quá đơn giản rồi, điều bất4ngờ của Thẩm Trí Ninh không phải bức tranh này, mà chính là... nhớ đến sự phóng túng của khuya hôm trước, mặt cô bỗng nhiên đỏ lên.
Cũng may Từ Bình đang nhìn điện thoại, không nhìn thấy sự thay đổi trên mặt của cô.
“Cho em mượn điện thoại, em sẽ share bài.” Thịnh Kiêu Dương đưa tay về phía Từ Bình, cầm lấy điện thoại của cô ấy.
Đầu tiên share lại bài Weibo của Thẩm Trí Ninh, sau đó viết rất ngắn gọn: “Anh cảm thấy bất ngờ là được rồi.”
Từ Bình nhìn bọn họ thể hiện tình yêu, không đăng ảnh chụp bức tranh sẽ đưa đến buổi đấu giá nữa, sau này lại đăng sẽ tốt hơn là đăng ngay bây giờ, tránh cho mọi người lại nói mượn cơ hội để lăng xê gì đó.
“Được rồi, chị cầm bức tranh này đi, sau khi đóng khung lồng kính xong sẽ trả lại.” Từ Bình nói.
“Không cần trả lại, chị đưa đến chỗ đấu giá cho em là được.”
***
Lý Duy Kỳ và Từ Tình đã thành lập xong quỹ ngân sách.
Bữa tiệc đấu giá từ thiện sắp được tổ chức cũng vì quyên tiền cho quỹ ngân sách này, lấy đồ mọi người quyên góp để đấu giá, số tiền thu được sẽ quyên vào quỹ.
Thư mời bữa tiệc đã được gửi đi từ một tháng trước.
Bề ngoài, bữa tiệc này chỉ do vợ chồng Lý Duy Kỳ chủ trì, nhưng phía sau cũng có mấy nhà ủng hộ, gần như kéo theo toàn bộ xã hội thượng lưu ở trong nước, người nhận được lời mời đều đến hết, người thật sự không đến được cũng phái người tham dự thay.
Sảnh trưng bày những đồ được đấu giá chiếm ba lầu, lầu thứ nhất đặt một số món đồ có giá khởi điểm rất thấp, lầu thứ hai đặt những món đồ có giá khởi điểm trên mười ngàn tệ thậm chí trên một trăm ngàn tệ, lầu thứ ba đã đến hơn một triệu tệ.
Từ giá cả có thể thấy được, lầu thứ ba thuộc về những vật đấu giá quan trọng, có thể quyên góp những vật đấu giá có giá trị như vậy, nói rõ người quyên góp có tài lực hùng mạnh, đương nhiên cũng không loại trừ có người muốn mượn cơ hội này để nâng cao danh tiếng.
Hơn nữa, người được mời đến lần đấu giá này đều có thể dẫn theo bạn đồng hành, nên ngoại trừ những người tuổi tác trung niên, cũng có thể nhìn thấy một số gương mặt trẻ tuổi.
Trên sảnh trưng bày lầu ba, một nam một nữ đi đến trước bục trưng bày.
Vật đấu giá hiển thị trên màn hình là một bức tranh sơn dầu.
“Chỉ một bức tranh như vậy mà giá khởi điểm đã là một triệu?” Người đàn ông bĩu môi.
Người phụ nữ xinh đẹp khoác tay người đàn ông cười duyên: “Có thể là bức tranh của bậc thầy nào đó.”
Người đàn ông lại gần nhìn kỹ hơn, đọc lại bảng tên: “Tác phẩm của Từ Kiều Kiều.”
“Từ Kiều Kiều là ai? Nghe có vẻ là phụ nữ, còn hơi quen tai.” Người đàn ông tiếp tục nói.
“Từ Kiều Kiều? Không biết người anh nói và Từ Kiều Kiều mà em nghĩ có phải cùng một người không, Từ Kiều Kiều mà em biết mới chỉ vào nghề một năm, sau đó lợi dụng những scandal và các mối quan hệ rối loạn để nổi tiếng.”
“Chà, bức tranh tầm thường của một kỹ nữ mưu mô như vậy mà lại có giá khởi điểm một triệu tệ, nếu như cô ta viết là đấu giá đêm đầu tiên còn có thể bán với mức giá này, hoặc là đợi lúc cô ta chết rồi bán tranh, nói không chừng còn có fan não tàn dùng nhiều tiền mua rồi đốt cho cô ta. Anh dám cá cuối cùng bức tranh này sẽ trả lại cho chủ.” Người đàn ông khinh thường nhìn bức tranh sơn dầu không hề đẹp.
“Ồ? Phải không?”
Người đàn ông đang định nói chuyện, nhưng nhận ra giọng nói vừa hỏi lại không phải từ bạn gái của anh ta, mà vang lên ở sau lưng.
Hai người quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái cao gầy đeo mắt kính gọng vàng trang điểm trang nhã có vẻ càng trưởng thành quyến rũ hơn đang cười như không cười nhìn hai bọn họ.
“Từ Kiều Kiều?!” Người phụ nữ không nhịn được gọi tên của đối phương.
“Cô ta là Từ Kiều Kiều?” Người đàn ông đánh giá đối phương.
“Thật sự là thú vị, có ngại cho tôi đánh cược với không.” Người đàn ông cầm một ly rượu đứng bên cạnh Thịnh Kiêu Dương như đang tham gia vào trò vui.
Người này chính là Tổng giám đốc Lý Sâm Lâm của Điện ảnh Sâm Lâm, vừa nãy gặp nhau ở bên dưới, còn Thẩm Trí Ninh vốn là bạn đồng hành với cô lại bị mấy người lớn tuổi gọi đi nói chuyện, cô lười nghe bọn họ nói chuyện đâm chọc, dứt khoát bỏ đi, dù sao ở đây cũng sẽ không lạc mất, cũng không xảy ra vấn đề gì.
Sau đó cô gặp Lý Sâm Lâm, sau khi nói chuyện vài câu liền nói về những vật phẩm đấu giá mà bản thân quyên tặng.
Lý Sâm Lâm nghe thấy cô quyên tặng bức tranh do mình vẽ, tỏ vẻ muốn nhìn xem.
Thịnh Kiêu Dương biết bức tranh của mình được đặt ở sảnh triển lãm lầu ba, người trong nhà cũng nói với cô, bức tranh của cô đáng giá được đặt ở chỗ mọi người dễ thấy nhất, lúc trên đường tới đây Thẩm Trí Ninh còn ngang ngược nói: “Anh sẽ mua bức tranh này.”
Cho nên, cô cũng biết, dù cô không tự ra tay, cũng có mấy người nguyện ý ủng hộ tranh của cô.
“Vừa nãy hình như tôi mới nghe mấy lời không êm tai thì phải, anh đã muốn cá cược thì để tôi cá cược với anh, nếu như anh thua, tôi cũng không cần anh làm gì, chỉ cần nói xin lỗi tôi ở trước mặt mọi người là được.” Thịnh Kiêu Dương mạnh mẽ nói.
“Nếu cá cược, vậy phải bỏ ra chút tiền cược chứ.” Lý Sâm Lâm vừa cười vừa nói.
Nói xấu người khác còn bị bắt ngay tại chỗ, tất nhiên cũng hơi xấu hổ, nhưng người đàn ông được người nhà nuông chiều quen rồi, tính cách bản thân cũng hơi ác độc vô lý, cho nên cũng không cảm thấy xấu hổ. Sau khi nghe Lý Sâm Lâm nói xong, anh ta trái lại còn hưng phấn nói: “Tôi bỏ ra một triệu! Cô thì sao?”
Thịnh Kiêu Dương nhếch khóe môi, “Tiếp tới cùng.”
“Chờ một chút, cô không thể tự mua tranh của bản thân, cũng không thể ủy thác người khác đấu giá.” Người phụ nữ đứng bên cạnh người đàn ông nói.
Người đàn ông được nhắc nhở vội nói: “Đúng, hai người không thể báo cho người khác.”
Lý Sâm Lâm bật cười: “Đã như vậy, chúng ta sẽ giám sát lẫn nhau, chờ đến lúc bức tranh được đấu giá mới thôi.”
“Được, một lời đã định.”
Xung quanh cũng có những người khác, hiển nhiên họ đều nghe được việc cá cược của mấy người trẻ tuổi này, nên tò mò nhìn qua đây mấy lần, đến lúc nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương, một số người đã nhận ra.
Mơ hồ nghe thấy có người cười nói với người bên cạnh: “Thằng nhóc kia đúng là bốc đồng, vậy mà lại đi cá cược như vậy, trước khi cá cược cũng không điều tra một chút, cậu ta nhất định sẽ thua thôi.”
Sảnh triển lãm này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không phải lớn đến mức không biên giới, cuộc nói chuyện bên này đã truyền đến tai mấy người.
Người đàn ông cá cược với Thịnh Kiêu Dương thay đổi sắc mặt, nghi ngờ đánh giá Thịnh Kiêu Dương, sau đó lại gần tai bạn gái hỏi nhỏ: “Từ Kiều Kiều này còn có địa vị gì sao?”
“Không có?” Bạn gái cũng tỏ vẻ mơ hồ.