(*) Đại loại là chỉ người thứ ba vô duyên nhảy vào cướp đoạt tình yêu của người khác.
Trong đôi mắt mờ mịt của anh ấy hiện ra vẻ lo lắng, một cái gì đó đang dần nảy lên trong lòng.
“Anh biết vì sao Kiều Kiều lại ở bên anh không?” Lâm Diễn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Thẩm Trí Ninh dựa vào tường, hai tay đút vào trong túi áo khoác, trên mặt hiện ra vẻ khinh thường: “Tôi không cần biết vì sao, dù sao người ngủ trên giường của cô ấy là tôi.”
Sắc mặt Lâm Diễn thay đổi, cuối cùng không giữ được vẻ ngoài bình tĩnh nữa.
Còn Lâm Dục luôn trong sáng đến mức ngay3cả hôn môi cũng chưa, giờ phút này vẻ mặt dại ra, như phải chịu đả kích rất lớn.
“Không thể nào!” Lâm Diễn biết Thịnh Kiêu Dương không phải loại người tùy tiện như vậy.
“Tôi và cô ấy là mối quan hệ bình thường nhất giữa nam và nữ, chúng tôi cũng đã làm việc thân mật hơn rồi, còn có cái gì là không thể chứ.” Thẩm Trí Ninh nói với giọng điệu ghét bỏ sự ngạc nhiên của đối phương.
Giọng điệu này thật sự là một đả kích lớn với tình địch.
Vốn đang bị bệnh nên sắc mặt Lâm Diễn hơi tái nhợt tiều tụy, bây giờ lại càng tệ hơn.
Cho dù biết đối phương đang dùng kế khích tướng, cố ý đả kích mình, nhưng Lâm Diễn đã không khống chế được2tâm trạng của bản thân. Trong đầu lại hiện ra buổi tối quay cảnh cầu hôn kia, dáng vẻ cô bước ra từ căn phòng tối, mặt ửng hồng, bờ môi cũng sưng đỏ, còn có dấu răng trên xương quai xanh.
Khi đó ánh mắt của cô không giống như bị ép buộc, lại còn mang theo chút ngượng ngùng, như nụ hoa nở rộ.
Cách một cánh cửa, cô dịu dàng như nước trong vòng tay một người đàn ông khác, tâm trạng lúc đó và lúc này chồng chéo lên nhau.
Đau lòng!
Lâm Diễn không kìm được nắm chặt tay, khẽ chạm vào kim truyền đang cắm ở trên tay, cảm giác đau nhói chạy thẳng vào đại não. Anh không quan tâm đến tay của mình, hít một hơi thật sâu khiến bản thân1tỉnh táo.
Thẩm Trí Ninh thấy anh nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh như vậy, có mấy phần ngạc nhiên, trái lại cũng coi trọng anh hơn mấy phần.
“Chắc anh chưa biết, tôi là mối tình đầu của cô ấy.”
Lâm Diễn hơi dừng lại: “Bởi vì tôi đính hôn với người khác, cô ấy ở bên cạnh anh chẳng qua là muốn đả kích tôi trả thù tôi mà thôi. Trái tim của cô ấy vẫn luôn ở chỗ tôi, tôi vừa bị ốm, cô ấy đã chạy ngay đến bên cạnh tôi.”
Thẩm Trí Ninh híp mắt, giễu cợt: “Anh chỉ đang muốn giành được sự thông cảm thôi, anh đã muốn để người ta thương hại anh như vậy, tôi có cách nào chứ, phụ nữ rất dễ mềm lòng, không quản được cô1ấy cùng lắm thì tôi cùng cô ấy thương hại với anh.”
Lời này đúng là lời thật mất lòng.
Sắc mặt tái nhợt, Lâm Diễn lạnh giọng nói: “Tôi và cô ấy quen biết lâu như vậy, cô ấy đã thích tôi ngay từ lần đầu quen biết, tình cảm của cô ấy với tôi không phải phải là thứ anh có thể thay đổi được.”
“Lâu như vậy? Ha ha!” Thẩm Trí Ninh như nghe được một câu chuyện cười, “Từ khi cô ấy xuất ngoại tham gia cuộc thi Siêu mẫu đến bây giờ cũng chỉ hơn nửa năm, thật sự là một thời gian dài, có muốn tôi đổi sang tính giờ cho anh không?”
Lâm Diễn hơi ngạc nhiên, đột nhiên nhớ tới người này không biết Kiều Kiều là Kiêu Dương, nhớ tới1lúc Kiều Kiều nói chuyện với người đàn ông này rất thân thiết và quen thuộc, anh có loại một trực giác, cuối cùng sẽ có một ngày cô chủ động nói rõ thân phận với người này, chờ đến lúc đó mọi chuyện sẽ quá muộn.
“Ngài Thẩm, anh cũng chưa biết...” Lâm Dục còn chưa nói hết đã bị ngắt lời.
“Tất nhiên là anh ta chưa biết, Kiều Kiều chưa nói với anh ta.” Lâm Diễn mỉm cười.
Thẩm Trí Ninh nhìn vẻ mặt khác lạ của tình địch, trong lòng có dự cảm xấu, lựa chọn không tiếp lời, lẳng lặng đợi đối phương xuất chiêu.
“Giữa chúng tôi có tình cảm bảy năm,“ Lâm Diễn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Trí Ninh, trong giọng nói mang theo sự chắc chắn và kiên quyết, “Chúng tôi đã hẹn trước sẽ ở bên nhau cả đời.”
“Nói chuyện viển vông, bảy năm? Chẳng lẽ không phải bảy tháng sao?”
“Ngài Thẩm vẫn chưa rõ sao? Xem ra anh cũng không hiểu biết nhiều về Kiêu Dương!”
Thẩm Trí Ninh híp mắt lại, trong đầu nhanh chóng nghiền ngẫm câu nói này của Lâm Diễn, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, bờ môi kéo căng.
Lâm Diễn luôn chú ý đến vẻ mặt của Thẩm Trí Ninh, anh mỉm cười, dùng giọng điệu biết rõ mọi chuyện để nói: “Sở dĩ cô ấy không nói cho anh biết, là vì sợ đến lúc chia tay sẽ làm tổn thương tình cảm của hai nhà.”
“Trên thế giới này sao có thể tồn tại loại việc không khoa học như thế.” Giọng nói của Thẩm Trí Ninh mang theo sự lạnh lẽo cứng rắn, giống như phải kéo căng cuống họng khô khốc mới nói ra được.
Lâm Diễn nhếch môi, “Có vẻ như cuối cùng ngài Thẩm cũng hiểu lời tôi nói rồi.”
“Vì sao mọi người đều biết, nhưng người làm bạn trai như ngài Thẩm lại không biết chứ? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cô ấy không muốn cho anh biết. Biết cô ấy nói cho tôi biết chân tướng vào lúc nào không? Là ngày tôi đính hôn, cô ấy chạy đến muốn dùng cái này để ngăn cản tôi đính hôn, chỉ là cô ấy đã đến muộn một bước, nghi thức đính hôn đã hoàn thành. Nhưng cũng không tính là muộn, bây giờ tôi đã hủy bỏ hôn ước rồi.”
Thẩm Trí Ninh không nói gì nữa, lẳng lặng xoay người rời đi.
Nụ cười bên môi Lâm Diễn càng đậm hơn.
“Anh họ, anh đang nói sự thật sao?” Lâm Dục hỏi.
“Không phải lúc anh đính hôn em cũng có ở đó sao?” Lâm Diễn chậm rãi thu lại nụ cười, lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu.
Lâm Dục nhớ lại lễ đính hôn của anh họ, anh thật sự nhìn thấy Kiều Kiều tại bữa tiệc, bởi vì nhìn thấy cô ngồi một mình ở trong góc, lẻ loi một mình có vẻ rất cô đơn, anh liền cố ý đi qua đó nói chuyện với cô.
Bọn họ nói về Kiêu Dương, khi đó anh còn không biết thì ra Kiêu Dương xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt.
Cô có nói một câu, đến nay còn khắc sâu trong tâm trí của anh ta.
“Thịnh Kiêu Dương thích Lâm Diễn.” Đây là lời nói từ chính miệng của cô.
Đúng vậy, cô thích anh họ, mà anh chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của cô, một vị khách qua đường như một chiếc khăn giấy được sử dụng xong là có thể tiện tay vứt bỏ.
“Cô ấy đã từng nói với em một câu,“ Lâm Dục vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Diễn, “Cô ấy nói Thịnh Kiêu Dương thích Lâm Diễn.”
Vẻ mặt Lâm Diễn lập tức trở nên dịu dàng, ý cười trong mắt lại tràn ra ngoài.
“Từ rất lâu trước kia em đã có một nguyện vọng, hy vọng cô ấy có thể vui vẻ hạnh phúc. Có lẽ ở bên cạnh người mình thích mới có thể thật sự vui vẻ, anh họ, em chỉ yêu cầu anh cố gắng trân trọng, đừng làm cô ấy đau lòng.” Lâm Dục nói.
“A Dục, em yên tâm đi, anh sẽ khiến cô ấy hạnh phúc.” Lâm Diễn muốn cầm tay Lâm Dục, nhưng khi nâng bàn tay đang ghim kim lên, liền phát hiện trên tay có rất nhiều máu.
“Anh họ, anh chảy máu rồi.” Lâm Dục giật nảy mình, vội vàng gọi bác sĩ đến cầm máu.
Bên này vô cùng bận rộn, Thẩm Trí Ninh quay lại trong xe cả người như bị mây đen bao phủ.
Anh từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mày nhíu chặt.
Trong đầu anh hiện ra rất nhiều hình ảnh.
“Em thích anh.”
“Anh biết không? Em thích anh từ rất lâu rồi.”
Đó là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật, cô rơi nước mắt, điềm đạm đáng yêu tỏ tình, thậm chí còn nhào tới hôn anh.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại cô đột nhiên muốn xuất ngoại.
Thì ra...
Cô chỉ say rượu nhận nhầm anh là Lâm Diễn thôi sao?
Thịnh Kiêu Dương, Từ Kiều Kiều, Thịnh Kiêu Dương, Từ Kiều Kiều...
Hai cái tên này chồng lên nhau.
Anh nhớ vào buổi sáng ông cụ Dương dẫn bị họ đến ngân hàng lấy di vật mà dì Dương cất giữ trong két sắt, khi đó anh còn nghi ngờ mục đích của cô không trong sáng, anh hỏi ông cụ Dương vì sao lại dẫn theo người không liên quan như cô.
Lúc đó, ông nội Dương nói một câu có hàm nghĩa rất sâu xa: “Trong số những thứ dì Dương của cháu cất giữ cũng có một phần của Kiêu Dương.”
Anh không hiểu, hỏi ngược lại một câu: “Cái này đâu liên quan gì đến Từ Kiều Kiều?”
“Bởi vì, con bé nhìn thấy, Kiêu Dương cũng sẽ thấy.”
Bây giờ anh mới thật sự hiểu ý nghĩa trong câu nói kia của ông nội Dương.
Vậy mà lại có lúc anh đần độn phản ứng chậm như vậy, nói rõ ràng như thế, anh lại không nghĩ theo hướng của sự thật, trái lại lại cảm thấy ông nội Dương bị cô lừa gạt rồi.
Không chỉ có ông nội Dương nhắc nhở anh, sự thật đã từng bày ra ở trước mặt anh.
Bức tranh của cô, chữ ký mà cô để lại trên bức tranh, lời nói và hành động của cô, bài hát mà cô thích...
Ninh Tiểu Nguyễn ngu ngốc từng nói một câu:
“Còn có một khả năng, Từ Kiều Kiều chính là Kiêu Dương.”
Khi ấy anh còn cười Ninh Tiểu Nguyễn học đến mức ngu ngốc, thì ra kẻ ngu thật sự mới là anh!
Nhiều sự thật bày ra ở trước mặt như vậy, anh lại nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn nghi ngờ cô có mục đích khác.
Thiếu chút nữa... đã phạm một sai lầm lớn.
Nếu anh không kịp thời phát hiện ra tình cảm của bản thân, không kịp thời thu tay lại, thứ chờ đợi anh, chính là anh tự tay hủy hoại người anh muốn bảo vệ.
Nghĩ đến đây, trái tim của anh như bị người ta nắm lấy, không ngừng đau đớn.
Anh Trí Ninh, anh phải trở nên rất lợi hại, như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt chúng ta nữa.
Anh Trí Ninh...
“Sở dĩ cô ấy không nói cho anh biết, là vì sợ đến lúc chia tay với anh sẽ làm tổn thương tình cảm của hai nhà.”
Thẩm Trí Ninh đấm mạnh vào cửa sổ xe.
“Rầm” một tiếng, Mãn Quân ngồi đằng trước giật mình kêu lên, còn tưởng rằng bị tấn công.
“Ông chủ?” Mãn Quân ngập ngừng gọi.
“Đến sân bay!” Thẩm Trí Ninh phun ra ba chữ.
Mãn Quân không nhiều lời lập tức khởi động xe.
“Vị Nam, điều tra cho tôi...” Giọng nói của Thẩm Trí Ninh vang lên trong xe.
Mãn Quân liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy ông chủ của mình đang gọi điện thoại.
Ở sân bay, người của đoàn làm phim đang chờ máy bay.
Thịnh Kiêu Dương đang nghiên cứu thảo luận kịch bản với Cố Châu không biết Thẩm Trí Ninh đã biết thân phận của mình.
Bởi vì cô không thể ngờ rằng, Lâm Diễn vì đả kích tình địch mà nói thân phận của cô cho Thẩm Trí Ninh biết.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com