“Nhưng anh mà không giúp em nhớ lại một chút, em sẽ coi lời hứa của mình như một cái rắm đã thả ra ngoài.”
“Anh Trí Ninh, vậy mà anh cũng nói lời thô tục hả!” Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt, nhưng không thể nhìn rõ cái gì trong bóng tối.
“Ồ, ai quy định anh không thể nói lời thô tục hả?”
Thịnh Kiêu Dương nghẹn lời không trả lời được, có ai quy định? Đương nhiên không ai dám quy định như thế.
“Anh Trí Ninh, có gì muốn nói thì đợi em quay xong chúng ta lại nói tiếp được không, bên kia còn đang đợi em.” Cô3chỉ có thể nhẹ nhàng nói.
Thẩm Trí Ninh không trả lời, trực tiếp dùng hành động để đáp lại cô.
Bàn tay vốn đang cầm tay nắm cửa lại chuyển qua ôm eo cô, sau đó vuốt ve lên tới lưng cô.
Cô đang mặc một chiếc váy rất mỏng, dù cách một lớp vải thì nhiệt độ lòng bàn tay của anh cũng thấm qua, trêu chọc phần lưng trở nên tê dại.
“Roẹt!” Tiếng khóa kéo trượt xuống như tiếng sấm vang lên bên tai.
Thịnh Kiêu Dương quá sợ hãi vội giơ tay túm lấy chiếc váy, che ngực. Chiếc váy này là một chiếc váy dài ngang vai, vừa kéo khóa một cái, váy liền trượt xuống.
“Anh Trí Ninh, anh, anh...” Muốn làm2gì?
Cô còn chưa nói những lời còn lại ra khỏi miệng, trong đầu đột nhiên hiện ra một số hình ảnh.
“Nhớ ra rồi sao? Hả?” Bàn tay của anh từ từ chạy trên phần lưng bóng loáng của cô.
“Em nhớ rồi.” Cô vội nói.
“Nói xem nào, em nhớ ra cái gì rồi?”
“...”
Thẩm Trí Ninh cười khẽ, anh kề sát vào tai của cô: “Nếu không nhớ ra, hôm nay anh sẽ làm em ở đây!”
Uy hiếp! Uy hiếp trần trụi!
Thịnh Kiêu Dương khóc không ra nước mắt, vừa muốn chống cự cảm giác bốc cháy ở sau lưng, vừa phải cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc cô đã hứa hẹn cái quái gì.
“Anh Trí Ninh, anh có thể nhắc em một chút1không, chỉ nhắc một chút xíu thôi.” Cô yếu ớt cầu xin.
Anh không nỡ buông bàn tay đang vuốt ve làn da non mềm của cô, nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, không hề bị dao động mà thốt ra ba chữ: “Tự em nghĩ.”
Nếu em có thể tự nghĩ ra được, còn cầu xin anh nhắc lại sao? Thịnh Kiêu Dương bĩu môi, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng giọng nói mềm hơn đáng yêu hơn gọi: “Anh Trí Ninh!”
Bàn tay của anh vốn chỉ vuốt ve ở trên lưng cô lại đột nhiên trượt xuống, lướt qua xương sống của cô thăm dò vào trong quần, đặt lên bờ mông mềm mại trơn nhẵn của cô, rất1có tính ám chỉ mà bóp một cái.
Cả người cô cứng đờ.
Nhưng anh cũng không dừng lại như vậy, môi của anh lướt theo cổ của cô chạy xuống phần xương quai xanh, cắn một cái.
“A!” Cô hít vào một hơi.
Cô giơ tay đẩy anh, nhưng anh lại đè lên người cô càng kề sát hơn.
“Anh Trí Ninh, em lạnh.” Cô ý đồ dùng cách này để nhận được sự thương tiếc, để anh dừng lại.
“Lạnh?” Anh hỏi lại.
Cô liên tục gật đầu, rất chắc chắn dạ một tiếng.
Cô nghe thấy anh cười khẽ ở bên tai, hơi thở phả ra theo tiếng cười làm lỗ tai của cô hơi ngứa, rồi lại nghe anh nói:
“Lát nữa sẽ không lạnh nữa.”
Cái gì? Thịnh1Kiêu Dương đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, đột nhiên cằm bị nâng lên, bờ môi bị che kín, một nụ hôn sâu rơi xuống, quấy nhiễu đầu óc cô đến hỗn loạn.
Trong căn phòng đang dùng để quay phim, Sầm Kim đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.
“Không phải đã đi rồi chứ?” Anh ta cau mày nói một mình.
“Tiểu Trang, vừa nãy cô đứng ở cửa ra vào có nhìn thấy bọn họ vào thang máy xuống lầu không?” Anh ta nhìn chuyên gia trang điểm.
“Chưa xuống lầu, tôi nhìn thấy bọn họ đi vào một căn phòng trống.”
Sầm Kim khẽ thở phào, nói tiếp: “Vậy cô đi gọi bọn họ đi, nếu bọn họ có chuyện gì thể để quay xong cảnh này rồi nói, tổng cộng cũng chỉ còn hai cảnh quay, chỉ tốn thời gian một buổi tối mà thôi, đừng có khó rời nhau thế chứ.”
“Để tôi đi.” Lâm Diễn đứng lên, lúc đi qua trước mặt Chuyên gia trang điểm Tiểu Trang thì hơi dừng lại hỏi là căn phòng nào, sau khi nhận được câu trả lời liền chậm rãi đi ra ngoài.
Lâm Diễn vừa đi, bầu không khí trong phòng cũng dịu hơn, vừa rồi thật sự hơi ngột ngạt.
“Lúc trước tôi còn tưởng rằng anh Lâm là bạn trai của Kiều Kiều chứ!” Chuyên gia trang điểm than thở.
“Tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, tôi đã nói rất kỳ lạ mà, mấy ngày qua không nhìn thấy hai người họ có hành động thân mật nào, lúc trước còn tưởng rằng bọn họ đứng trước mặt người ngoài nên kiềm chế lại, không ngờ hai người này căn bản không phải là người yêu.” Chuyên gia ánh sáng nói.
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, khí chất của người vừa mới tới thật mạnh mẽ, Từ Kiều Kiều đứng trước mặt anh ta giống như chim nhỏ nép vào người vậy.” Thợ quay phim cũng nói một câu.
“Ôi, vừa nãy lúc Kiều Kiều đi cùng ban trai ra ngoài, biểu cảm của anh Lâm thật sự làm người ta đau lòng.”
“Cô đau lòng cũng vô dụng, người ta không thích cô.”
“Nếu là tôi, tôi sẽ chọn người dịu dàng như anh Lâm, vị vừa rồi quá mạnh mẽ, khí chất của Kiều Kiều như thế mà cũng bị ăn đến không còn gì.”
“Được rồi, đừng chém gió nữa, tránh để người khác nghe thấy.” Sầm Kim nói.
Lại nói Lâm Diễn đã đi đến cánh cửa phòng mà chuyên trang điểm nói, lúc dừng lại anh chỉ nắm chặt tay nắm cửa.
Anh thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay gõ hai cái lên cửa phòng.
“Ưm có... người... tới.” Phía sau cánh cửa vang lên một giọng nói mơ hồ.
Đó là giọng nói của cô.
Có thể nghe ra được cô đang đứng ngay cửa ra vào.
Lâm Diễn cụp mắt xuống, bàn tay đặt lên tay nắm cửa siết chặt lại.
Anh chậm rãi xoay tay nắm cửa, nhìn thấy có thể mở ra được thì đột nhiên lại rụt tay lại.
“Kiều Kiều, đạo diễn bảo anh đến gọi em.” Anh bình tĩnh nói.
Anh nói xong liền lẳng lặng đứng ở cửa ra vào, nghe tiếng động và tiếng nói chuyện mơ hồ ở bên trong, nét mặt vẫn bình tĩnh như trước nhưng bàn tay buông thõng bên người siết chặt lại đã tiết lộ ra cảm xúc trong lòng.
Cánh cửa mở ra.
Thịnh Kiêu Dương cúi thấp đầu đi ra, cô mượn ánh sáng trên hành lang để kiểm tra xem quần áo trên người có lộn xộn không.
Nhưng trong mắt Lâm Diễn, gương mặt của cô ửng hồng, bờ môi hơi sưng lên vô cùng nhức mắt, nhất là vết cắn trên xương quai xanh kia.
Tuy nhiên, vẻ mặt của anh ấy vẫn bình tĩnh như trước, anh ấy giơ tay giúp cô chỉnh sửa lại mái tóc hơi rối, sau khi cô nhìn qua lại rút tay về như không có việc gì xảy ra: “Đi thôi, đạo diễn và nhân viên đều đang chờ chúng ta.”
Thịnh Kiêu Dương gật đầu, cô đang muốn rời đi thì một bàn tay đưa ra từ phía sau ôm lấy eo của cô, cô quay lại thấy Thẩm Trí Ninh đang kề sát vào lưng mình.
“Anh còn chưa thấy em đóng phim, đúng lúc được mở mang tầm mắt một chút.” Thẩm Trí Ninh cong môi cười.
Nói dối! Lần trước còn bị anh lừa mặc váy ngủ quyến rũ để diễn. Thịnh Kiêu Dương nói thầm trong lòng.
“Sững sờ cái gì, đi thôi.” Thẩm Trí Ninh ôm cô đi về.
Lâm Diễn nhìn hai bóng lưng đi phía trước, mím chặt môi chậm rãi đi theo sau.
Sầm Kim đang đi qua đi lại nhìn thấy bọn họ trở về liền thở phào, nhưng chưa được bao lâu thì lại tiếp tục cảm thấy khó thở, vì thái độ ham muốn chiếm hữu rất mạnh của người đàn ông đang ôm Từ Kiều Kiều khiến anh ta cảm thấy cảnh quay tiếp theo sẽ rất khó quay.
Chờ chút! Sầm Kim đột nhiên nhìn chằm chằm nữ chính của mình, “Em, hai người... Tiểu Trang, trang điểm lại cho Kiều Kiều đi, được rồi được rồi, cứ để vậy quay cảnh tiếp theo đi, đúng lúc không cần trang điểm nữa.”
Thịnh Kiêu Dương cảm thấy ánh mắt những người khác trong phòng nhìn mình hơi lạ, lúc đầu cô còn tưởng rằng vì Thẩm Trí Ninh đứng bên cạnh nhưng cho đến khi chuyển sang địa điểm quay tiếp theo, nhìn thấy dáng vẻ của bản thân trên vách tường phản quang của thang máy, cô mới nhận ra rồi đỏ mặt.
Địa điểm tiếp theo đã được sắp xếp xong, sẽ quay trong căn phòng tổng thống của một khách sạn gần đây.
“Em diễn cảnh gì mà phải chạy đến khách sạn?” Thẩm Trí Ninh vặn hỏi.
Thịnh Kiêu Dương nghĩ tới nội dung cảnh quay được viết trên kịch bản thì không biết phải nói thế nào.
“Sau khi cầu hôn đương nhiên là cảnh thân mật rồi.” Sầm Kim đi ở phía trước không quay lại mà chỉ trả lời một câu.
Thẩm Trí Ninh dừng lại, vừa đúng ngăn ở cửa phòng, người đi phía sau thiếu chút nữa thì va phải.
Thịnh Kiêu Dương đối diện với ánh mắt của anh thì thấy chột dạ, nhưng lại cảm thấy không có gì phải sợ, ai bảo kịch bản lại viết như vậy chứ, việc này không liên quan đến cô.
Sầm Kim nhận ra sự khác thường, vừa xoay qua liền thấy người của mình bị chặn ở ngoài cửa, hai người kia lại đang bốn mắt nhìn nhau ở đó.
“Hai người muốn tỏ vẻ ân ái thì về nhà, Kiều Kiều mau tới đây, tôi nói cho em biết một số động tác mấu chốt.” Sầm Kim vẫy tay với Thịnh Kiêu Dương.
Thịnh Kiêu Dương đang muốn đi vào cửa lại thì bị Thẩm Trí Ninh giữ chặt bả vai.
“Anh Trí Ninh, chỉ là đóng phim thôi.” Cô thấy hơi bất đắc dĩ.
“Nếu như anh nói không đồng ý thì sao?” Giọng Thẩm Trí Ninh hơi trầm xuống.
“Anh Trí Ninh!” Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, mọi người đều đang nhìn đấy!
“Kiều Kiều là diễn viên, lại còn là một nữ diễn viên nổi tiếng có con đường rộng mở, về sau cảnh thân mật phải diễn chỉ nhiều chứ không ít, anh là bạn trai thì phải tập làm quen.” Sầm Kim giúp đỡ khuyên nhủ.
Thẩm Trí Ninh gật đầu, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng anh sẽ không ngăn cản nữa thì anh lại quay sang nhìn Sầm Kim: “Dùng diễn viên đóng thế là được.”
“Nếu là diễn viên đóng thế, vậy tôi từ chối diễn cảnh này.” Lâm Diễn luôn im lặng lại lên tiếng vào lúc này.
Thịnh Kiêu Dương cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Sầm Kim nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Kiều Kiều, tự em quyết định đi, nhưng trước khi em quyết định thì tôi phải nhắc nhở một câu, nếu không quay được cảnh này thì hiệu quả của cả bộ phim sẽ giảm ít nhất hai phần. Lúc đề cử em A Châu đã đặt lòng tin rất lớn vào em.”
Thịnh Kiêu Dương giật mình, cô vẫn nhớ kỹ lúc trước cô hỏi Cố Châu phải làm thế nào để cảm ơn việc anh ấy giúp quay quảng cáo, Cố Châu chỉ nói một câu.
“Vậy hãy dùng trái tim diễn tốt vai nữ chính của anh đi!”
Mặc kệ thế nào, có qua thì phải có lại, sao cô có thể phá hoại bộ phim do Cố Châu đầu tư chứ, cũng không thể phụ sự cố gắng của tất cả mọi người trong những ngày qua.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com