*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Phụt ha ha ha ha...” Cô em họ quên hết cả thục nữ, ôm bụng đấm tường, cười đến không kiềm chế được
“Có chuyện gì thế?” Vợ chồng Ninh gia còn chưa đi lên đã nghe thấy tiếng cười điên cuồng không kiềm chế được của cô em họ, đi lên đến nơi vẫn thấy cô em họ đang cười
“Con cũng không biết em ấy làm sao.” Ninh Tiểu Nguyễn3nhún vai.
Cô em họ ôm bụng, cười đến run rẩy, cô ấy nói: “Anh họ vừa đi xin lỗi Từ Kiều Kiều, còn hỏi Từ Kiều Kiều thích gì, anh ấy sẽ đi mua
Sau đó người ta trả lời một câu “Thích em gái anh, ha ha, anh ấy lại nghĩ người ta thật sự thích em gái của anh ấy
Còn nói với cháu là mua không nổi, không được, cháu phải cười một lát đã!” Cô em họ bật cười đi vào phòng ngủ của mình.
Hai vợ chồng Ninh gia cũng giật giật khóe môi, đứa con trai này nhất định là giả! “Sớm biết vậy không cho con ra nước ngoài học nữa, học đến mức đầu óc bị ngu.” Cha Ninh đau lòng nhức óc
“Bị1ngu chỗ nào, con vẫn thuận lợi tốt nghiệp, một số bạn cùng lớp của con vẫn chưa tốt nghiệp đấy!” Ninh Tiểu Nguyễn không phục
“Con không học được sự xảo trá của người nước ngoài, chỉ học được thần kinh thô
Về sau sao con có thể tiếp quản sự nghiệp của cha con chứ? Nếu như cha mẹ không ở đây, không phải con sẽ bị mấy lão già kia ăn thịt sao?” Ninh phu nhân càng nói càng bực mình, thấy con trai còn chưa hiểu ra, Ninh phu nhân kéo chống mình về phòng
Ninh Tiểu Nguyễn mê man nhìn cha mẹ mình về phòng, trước khi cửa phòng đóng lại còn nghe được cuộc nói của hai người
“Vợ ơi, không bằng chúng ta sinh một6đứa nữa đi?”
“Sau khi trở về hai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi.”
Xảy ra chuyện gì? Ninh Tiểu Nguyễn chạy lên lầu tìm anh họ mà anh vẫn cảm thấy là gánh vai thông minh để hỏi thăm
Sau khi Thẩm Trí Ninh nghe Ninh Tiểu Nguyễn nói từ đầu tới cuối, im lặng nhìn Ninh Tiểu Nguyễn
Sao thế sao thế? Ninh Tiểu Nguyễn bị nhìn đến sợ hãi, vẻ mặt của anh họ giống như đang phán đoán xem anh ta còn có thể cứu được không
“Anh họ, anh đang nghĩ gì thế?” Ninh Tiểu Nguyễn thấp thỏm hỏi
“Anh đang suy nghĩ tính khả thi của việc thay não cho em.”
“...” Tim Ninh Tiểu Nguyễn chịu một dao.
“Em không cần viết báo cáo nữa.”
“Thật4sao?” Đôi mắt Ninh Tiểu Nguyễn sáng lên, anh họ đã phát hiện ra lương tâm muốn đối xử tử tế với anh ta sao?
Thẩm Trí Ninh đứng dậy đi ra ngoài: “Đi theo.”
“Ừm.” Ninh Tiểu Nguyễn vội đi theo
“Cốc cốc cốc!”
Lần nữa nghe được tiếng gõ cửa, Thịnh Kiêu Dương hơi bực bội gãi đầu, cô đè nén lửa giận đi mở cửa
“Chuyện gì nữa...” Nhìn thấy Thẩm Trí Ninh đứng ở cửa ra vào, Thịnh Kiêu Dương ngậm miệng lại
“Về sau nó sẽ đi theo em.” Thẩm Trí Ninh hơi nghiêng người, để lộ Ninh Tiểu Nguyễn đang đi theo sau.
“Cái gì?” Thịnh Kiêu Dương cho là mình nghe nhầm.
“Trong một năm tới, nó sẽ làm trợ lý cho em, tùy em sai khiến.” Ninh Tiểu3Nguyễn sợ ngây người: “Anh họ?” “Em có thể cự tuyệt không?” Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, ý đồ giả ngây thơ để Thẩm Trí Ninh thu lại lời nói dọa người như vậy.
“Không, được.” Thẩm Ti Ninh lạnh lùng phun ra hai chữ.
Ninh Tiểu Nguyễn bị ruồng bỏ liền xù lông: “Từ Kiều Kiều, em có nhầm không, một nhân tài như anh đi làm trợ lý cho em đã là không biết trọng dụng nhân tài rồi, em còn không muốn?” “Một nhân tài như anh có thể làm gì, khoa tay múa chân với em sao?” Thịnh Kiêu Dương cao ngạo hất cằm
Đúng là sắp điên rồi! Ninh Tiểu Nguyễn nhe răng trợn mắt
Thẩm Trí Ninh không nhìn biểu cảm của Ninh Tiểu Nguyễn, ánh mắt liếc nhìn chiếc thẻ trên tay anh ta: “Nếu như làm không được, cũng đừng mong mở khóa thẻ nữa
Tin rằng cha mẹ em cũng sẽ đồng ý với cách làm của anh.” Thẩm Trí Ninh nói xong liền quay người trở về trên lầu.
Ninh Tiểu Nguyễn cảm giác mình bị vứt bỏ, bị thương nhìn Thịnh Kiêu Dương đang khoanh hai tay trước ngực: “Đều vì câu nói kia của em.” “Em nói gì vậy?” Thịnh Kiêu Dương nhướng mày.
“Em nói em thích em gái anh, mọi người không cảm thấy em kỳ quái, ngược lại còn thấy anh kỳ lạ
Vân Thiên nghe xong còn cười không ngừng, nghe nói cha mẹ anh còn muốn sinh đứa thứ hai, anh họ bảo anh đi làm trợ lý cho em
Rốt cuộc lời này của em có ma lực gì chứ?” Ninh Tiểu Nguyễn uất ức.
Thịnh Kiêu Dương bật cười, Ninh ngu ngốc đúng là Ninh ngu ngốc, ngu ngốc đến không bình thường! “Em lại cười cái gì?” Ninh Tiểu Nguyễn không hiểu nói.
Nụ cười trên mặt Thịnh Kiêu Dương còn chưa biến mất, cô phất tay như đang đuổi muỗi: “Đi ngủ đi, hôm nào đó em gọi người dạy anh, đến lúc đó anh sẽ biết.” Cũng không đợi Ninh Tiểu Nguyễn trả lời, Thịnh Kiêu Dương liền đóng cửa
Bởi vì Ninh Tiểu Nguyễn vừa làm trò cười, tâm trạng của Thịnh Kiêu Dương đã tốt hơn nhiều
Cô hoàn thành nốt bức tranh thứ nhất, lại vẽ thêm một bức tranh với phong cách ngược lại.
Hai bức tranh sơn dầu đều liên quan đến biển
Bức thứ nhất dùng thủ pháp hoa lệ, bức tranh với nhiều màu sắc xinh đẹp che đậy sự nguy hiểm lại ẩn trong đó một câu chuyện
Trên đại dương bao la có một chiếc thuyền máy trôi theo dòng nước, một chàng hoàng tử phong thái xuất sắc đứng trên boong thuyền
Xa xa trên mặt biển có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp lặng lẽ nổi lên trên mặt nước, cô có mái tóc rong biển dài, sau lưng lộ ra một đoạn nhỏ chiếc đuôi cá màu bạc trong nước
Hình ảnh này giống như một câu truyện cổ tích, nếu như bỏ qua chiếc lưới đánh cá tối màu kéo dài dưới tàu.
Bức tranh thứ hai lại hoàn toàn khác, nền màu xanh tối, rong biển nhấp nhô quần lấy một cô gái, đôi mắt cô đã khép hờ, chỉ có một chút nước chảy ra từ miệng cô
Vốn hình ảnh này sẽ vô cùng ngột ngạt, nhưng ánh mắt nhìn xéo sang bên phải, một bóng dáng không rõ ràng giống như một con cá đang bơi lại, như một ánh rạng đông hiện ra trong đáy biển u ám, mang đến hy vọng sống.
Bức tranh trước càng nhìn càng khiến người ta kinh ngạc về phong cách vẽ tối tăm, trong vẻ ngoài tuyệt đẹp lại cho thấy cảm xúc tiêu cực của những suy nghĩ và nỗi sợ hãi
Trong khi bức tranh sau lại mang theo cơ hội sống cùng hi vọng
Có cảm giác dù bản thân đang ở bước đường cùng cũng sẽ gặp dữ hóa lành, tích cực bước tiếp và hi vọng với cuộc sống.
Thịnh Kiêu Dương đứng trước hai bức tranh sơn dầu, lặng lẽ nhìn một lát
Lấy điện thoại ra chụp lại bức tranh thứ hai, gửi cho Cổ Châu
Còn bức thứ nhất cô không đưa cho ai, cô muốn giữ lại để cảnh cáo bản thân, khuyên bảo bản thân mặc kệ là lúc nào cũng không thể phớt lờ, cho dù đối phương sử dụng mỹ nam kế.
Trong tin nhắn cô gửi cho Cố Châu chỉ có hai chữ “Muốn không”, còn đính kèm một tấm hình
Chưa gửi được bao lâu đã nhận được tin nhắn trả lời, Cố Châu còn ít lời hơn, chỉ một chữ “Muốn”
Vì thế, ngày hôm sau Thịnh Kiêu Dương gọi Felix tới, để ông ấy giúp gói lại bức tranh thứ hai gửi đến nơi Cổ Châu chỉ định.