Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 377: Không đi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85592.png

Xem ảnh 2
85592_2.png
Sáng sớm, Thịnh Kiêu Dương xốc lên một trăm phần trăm tinh thần, còn coi trọng hơn cả lúc mình tham gia buổi họp mặt của các danh viện lúc trước



Mái tóc được chải chuốt gọn gàng, từ cách trang điểm cho đến màu móng tay, từ khăn lụa trên cổ cho đến đôi giày dưới chân, tất cả đều được lựa cẩn thận, phối hợp hoàn mỹ nhất.



Cô thoa lớp son bóng, nhìn khuôn mặt xinh xắn trong gương, hơi cong môi nở một nụ cười tràn ngập tự tin với bản thân, xoay người, dáng vẻ đoan trang ưu nhã rời khỏi phòng



Ở cầu thang, cô gặp Lilith đang định lên giục cô rời giường



Lúc Lilith nhìn thấy cô, trên mặt bà hiện ra vẻ kinh diễm.



“Chào buổi sáng, Lilith.” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, chủ động chào hỏi



“Chào buổi sáng, Từ tiểu thư!” Lilith cũng cười nói, “Hôm nay cô vô cùng xinh đẹp!”



“Cảm ơn!” Thịnh Kiêu Dương gật đầu, tự nhiên hào phóng nói cảm ơn



Trong nhà ăn, Thẩm Trí Ninh ngồi vị trí chính giữa, trong tay cầm iPad lật xem tin tức Tài chính và kinh tế mới nhất



Anh nghe được tiếng bước chân nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn, cho đến khi một câu “Anh yêu, chào buổi sáng” vô cùng điệu đà truyền vào trong tai



Anh mới ngước nhìn, một cô gái cao gầy trên mặt có một nụ cười ngọt ngào đập vào mi mắt



Về mặt thị giác đúng là có cảm giác mới mẻ rực rỡ, về mặt thính giác..



Làm người ta muốn ném cô ra bên ngoài! Thịnh Kiêu Dương vẫn giữ nụ cười trên mặt, ngồi xuống một phía khác của chiếc bàn dài



Thấy người đối diện vẫn còn đang nhìn mình, cổ ác ý giả vờ ngây thơ chớp mắt



Thành công nhận được ánh mắt chán ghét của Thẩm ma vương, thế là cô càng cười vui vẻ hơn



“Anh yêu, sáng nay chúng ta ăn gì?” Thẩm Trí Ninh híp mắt, như nghĩ đến cái gì đó



Tuy nhiên, anh vẫn nhịn xuống, không để ý đến đối phương, chỉ ra hiệu cho Felix có thể đưa bữa sáng lên



Felix đứng một bên, thấy hôm nay ông chủ ăn rất ít, tiến lên một bước lo lắng hỏi thăm: “Ông chủ, bữa sáng hôm nay không hợp khẩu vị sao?” “Không có.” Thẩm Trí Ninh đứng dậy đi ra ngoài.



“Anh yêu, khi nào thì ông bà của chúng ta đến đây?” Thịnh Kiêu Dương vội vàng đứng lên, thừa dịp Thẩm Trí Ninh đi ngang qua liền điệu đà hỏi thăm.



Thẩm Trí Ninh dừng lại, giơ tay nắm cằm cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, hạ giọng nói từng chữ từng câu: “Nghe này, nhiệm vụ của cô là giải quyết bọn họ, không phải làm tôi ghê tởm!” Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, cũng hạ giọng hỏi: “Sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, lấy cái gì làm bằng chứng rằng anh sẽ không truy cứu chuyện cũ nữa?” “Bằng chứng? Ồ, bây giờ cô chỉ có một con đường để đi, hãy làm tốt những việc trước mắt!” Khuôn mặt Thẩm Trí Ninh lạnh lùng, anh đi ra ngoài.



“Đúng vậy, tôi đang làm đây, nếu không biểu hiện thân mật một chút, thì ai tin chúng ta là tình yêu đích thực chứ?!” Thịnh Kiêu Dương hét lên với Thẩm Trí Ninh.



Thẩm Trí Ninh giậm chân, không quay đầu, rời khỏi nhà ăn.



Thịnh Kiêu Dương bật cười, ngồi xuống chậm rãi ăn bữa sáng



Cô cắn sandwich, đôi mắt hơi híp lại, trong đầu có vô số suy nghĩ



Ghê tởm? Thứ thực sự ghê tởm vẫn còn ở phía sau! Vừa nãy chỉ là một mũi tiêm phòng thôi



Vừa nghĩ tới Thẩm ma vương thấy ghê tởm những mặt ngoài vẫn phải duy trì sự bình tĩnh, tâm trạng của cô vô cùng tuyệt vời.



Ăn sáng xong, Thịnh Kiêu Dương ngồi ở sofa phòng khách nghịch điện thoại



Cô nhìn thấy rất nhiều tin nhắn, không ít người gửi tin nhắn cho cô



Có mấy người là những người có quan hệ thân thiết khi tham gia Siêu mẫu toàn quốc, ví dụ như Vương Vi, Lạc Y, Bố Minh Ngọc đều gửi tin nhắn hỏi tình hình gần đây của cô



Còn có, Lưu Ly hôm qua mới cùng đi ăn cơm cũng gửi tin nhắn hỏi có phải cô gặp phiền toái gì không, cô trả lời từng người một.



Trả lời tin nhắn xong, Thịnh Kiêu Dương dựa vào ghế sofa



Đột nhiên nghĩ đến hôm qua Lưu Lộ hỏi cô việc Weibo, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi



Cô dứt khoát đăng kí một tài khoản, bắt đầu lướt Weibo



Nghe tiếng động cơ gầm rú càng ngày càng gần, cô nhìn thấy Thẩm Trí Ninh đi xuống cầu thang



“Là bọn họ tới sao?” Thịnh Kiêu Dương đứng lên



Thẩm Trí Ninh nhìn cô một cái, đi ra ngoài: “Đi theo tôi.”



Thịnh Kiêu Dương vội vàng đuổi theo



Ở trên đảo có xây dựng một con đường rất bằng phẳng, rộng rãi



Lúc này, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi hạ xuống, trượt cả một đoạn đường sau đó ngừng lại



Cánh cửa cabin trượt mở ra.



Thịnh Kiêu Dương vốn đang đứng song song với Thẩm Trí Ninh, khi thấy Andy Freile bước xuống cầu thang, lập tức chạy tới đỡ.



“Bà nội Andy, từ lần trước cháu gặp bà ở London, cháu vô cùng nhớ bà



Không ngờ còn có cơ hội gặp lại bà, cháu thật sự rất hạnh phúc!” Trên mặt Thịnh Kiêu Dương mang theo nụ cười chân thành



Freile vỗ tay Thịnh Kiêu Dương, dùng giọng phổ thông tiêu chuẩn nói: “Có thể được gặp lại cháu, bà cũng rất vui.”



Thẩm Trí Ninh đi qua, anh nhìn ông nội Thẩm kéo Daisy bước xuống, hơi nhíu mày: “Sao Daisy lại tới đây?” Hoặc là nói, tại sao Daisy lại đi theo



“Daisy bị thằng nhóc nhà cháu làm cho đau lòng, ông đưa con bé đi giải sầu



Không được sao?” Ông nội Thẩm dùng giọng điệu không cho phép xen mồm vào để nói



“..” Thẩm Trí Ninh không cãi lại được



Daisy cao ngạo hất cằm lên, nhưng lúc cô ta nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương trò chuyện vui vẻ với Freile, sắc mặt lại trầm xuống



Tuy trong mắt người phương Tây những người phương Đông đều có khuôn mặt giống nhau, nhưng cô ta còn nhớ rõ cô gái tóc ngắn này



Dù sao trong vòng tròn cuộc sống của cô ta không có người phụ nữ nào dám mắng cổ ta, muốn không nhớ rõ cũng khó.



Thịnh Kiêu Dương nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt giết người này, cô nhìn ông nội Thẩm đang để ý đến mình, rất ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào ông nội Thẩm!”



Ông nội Thẩm gật đầu đáp lại, lại không biểu hiện quá nhiều



Có thể nói ánh mắt của ông khá sắc bén khi nhìn cô bé còn khá trẻ này, ý đồ dùng ánh mắt ép cô rút lui, để cô tự thấy xấu hổ, để cô chủ động rời khỏi cháu của mình.



“Gâu!” Tiếng chó sủa vang lên



Đôi mắt Thịnh Kiêu Dương sáng lên, cô quay lại nhìn vào trong cabin



Nhìn thấy một tên vệ sĩ đang nắm hai sợi dây trong tay, mỗi sợi dây là một con chó



Trong đó có một con chó cả người trắng như tuyết, bộ lông rất xinh đẹp, con chó còn lại thì trên lưng là một màu đen.



“Bear!” Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên kêu lên.



Con vật màu đen bỗng nhiên vùng vẫy, thoát khỏi tay vệ sĩ, vội vàng chạy xuống



Trong ánh mắt chăm chú của Thịnh Kiêu Dương, nó chạy tới..



bên chân Thẩm Trí Ninh



Cái con chó hay quên này! Trong lòng Thịnh Kiêu Dương chua xót, con chó do một tay mình nuôi lớn, hiện tại chỉ nhận người khác là chủ, bảo cô phải nghĩ thế nào?



Thẩm Trí Ninh sờ đầu con vật màu đen, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Thịnh Kiêu Dương: “Đừng đứng bên ngoài phơi nắng, vào nhà trước đi.”



Mọi người ngồi trong phòng khách, Felix chỉ huy người giúp việc mang đồ uống và đồ ăn nhẹ lên.



Freile và ông nội Thẩm ngồi một bên, Thẩm Trí Ninh ngồi một mình trên ghế sofa



Daisy lườm Thịnh Kiêu Dương một cái, mỗi người chiếm một bên ghế sofa



Freile cảm giác bầu không khí ngột ngạt, mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước: “Kiều Kiều, bây giờ cháu còn đang đi học sao?” “Kiều Kiều? Con bé cũng tên Kiều Kiều?” Ông nội Thẩm kinh ngạc nhìn Thịnh Kiêu Dương



“Ông nội Thẩm, tên cháu là Từ Kiều Kiều.” Thịnh Kiêu Dương chủ động giải thích.



“Ồ, năm nay bao nhiêu tuổi? Gia đình làm cái gì?” Một khi mở miệng, ông nội Thẩm cũng không nhịn được, bắt đầu thẩm vấn.



“Đến giao thừa là cháu tròn 18 tuổi



Trong nhà chỉ có cháu và mẹ, trước mắt mẹ cháu đang đi du lịch, không có việc làm.” “Chưa thành niên còn mồ côi cha?” Ánh mắt ông nội Thẩm cũng thay đổi, “Cháu và Trí Ninh nhà ông quen biết thế nào?”



“Cháu quen anh Trí Ninh lúc cháu đang bán tranh vẽ, anh ấy rất thích tranh do cháu vẽ



Sau đó liền qua lại với nhau.” Thịnh Kiêu Dương trợn tròn mắt nói dối.



Ông nội Thẩm nhìn Thẩm Trí Ninh, muốn xác minh tính chân thực của câu nói này từ chỗ anh



“Đúng vậy, lúc đầu là bức tranh của cô ấy hấp dẫn cháu.” Thẩm Trí Ninh nói.



Ông nội Thẩm không ngờ cháu trai lại là một thanh niên nghệ thuật, chỉ có thể nói: “Cháu hãy lấy bức tranh mà cháu vẽ ra cho chúng tôi thưởng thức đi.” Ngược lại ông muốn nhìn xem con nhóc còn quá trẻ này có thể vẽ ra kiểu tranh gì, lại có thể hấp dẫn được đứa cháu trai lạnh lùng.



Thịnh Kiêu Dương nhìn Thẩm Trí Ninh, cổ đi nơi nào lấy ra được một bức tranh đây



Thẩm Trí Ninh thản nhiên liếc nhìn cô, mặt không đổi sắc nói: “Cháu chỉ muốn giữ tranh của cô ấy lại để thưởng thức một mình.” Thịnh Kiêu Dương nghe thấy liền rùng mình một cái, xoa cánh tay, nổi hết cả da gà



Ông nội Thẩm im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK