Bây giờ fan Weibo của cô đã lên tới mười triệu, bắt đầu tiến tới mốc hai mươi. Một bộ phim truyền hình nổi tiếng thật sự có thể mang đến rất nhiều danh tiếng cho diễn viên, lại thêm bản thân cô đã có tính chủ đề, còn tham gia chương trình truyền hình có lượt tiếp cận cao, nên việc cô nổi danh đã không còn là chuyện cần bàn cãi.
Đây cũng là lí do vì sao Thanh Phong Dịch gì kia ưu tiên cho vai chính trong một bộ phim truyền hình.
Ở trong núi, tín hiệu không tốt lắm, khi có khi không, tốc độ đường truyền cũng chậm, sau khi trả lời mấy tin nhắn Thịnh Kiêu Dương liền tắt điện thoại đi ngủ. Dù sao ở đây3mỗi lần sạc pin cũng không dễ dàng, mỗi người đều mang theo ít nhất hai cục sạc dự phòng, đến lúc cục sạc dự phòng hết điện sẽ gom lại mang đến nơi có điện để sạ.
Ngày hôm sau, sau khi Thịnh Kiêu Dương thức dậy, cô mặc áo khoác lông thật dày đi đến chỗ mọi người nghỉ ngơi, thấy Cố Châu và Sầm Kim đang đứng nói chuyện, nhìn qua sắc mặt của hai người đều không tốt.
Cô đi đến gần liền nghe thấy giọng nói tức giận của Sầm Kim: “Cậu ta là hạng sao gì chứ, để nhiều người như vậy chờ một mình cậu ta? Không muốn tới thì đừng tới nữa!”
“Nếu cậu ta đã vi phạm hợp đồng vậy chúng ta không cần chờ nữa, thừa dịp bây giờ còn sớm nhanh đổi người đi, dù sao2cậu ta còn chưa chụp cả tạo hình.” Cố Châu nói.
“Lát nữa tôi bảo trợ lý gửi thư mời, cậu có đề cử ai không?” Sầm Kim nhìn Cố Châu, anh ta rất tin tưởng ánh mắt của anh, dù sao nữ chính nhìn thì không đáng tin nhưng trên thực tế rất đáng tin kia cũng là do Cố Châu đề cử.
“Anh mời trước đi, nếu không được thì tôi đi tìm người.” Cố Châu nói.
“Chỉ có thể như vậy thôi.”
Cố Châu nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương, mỉm cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, Kiều Kiều, hôm qua em ngủ ngon không?”
“Ừ, ngủ ngon.”
Thịnh Kiêu Dương thấy sắc mặt Sầm Kim không tốt lắm: “Đạo diễn Sầm, vừa nãy tôi nghe thấy hai người đang nói việc thay người, là muốn đổi vai nam số hai sao?”
“Đúng.” Đây đã là sự thật nên1Đạo diễn Sầm thẳng thắn thừa nhận.
“Vậy nhất định phải tìm một người đẹp trai hơn đó, anh ta còn có cảnh quay thân mật với tôi nữa, nếu quá xấu tôi sợ tôi không ra tay được.” Thịnh Kiêu Dương nói đùa.
Sầm Kim bị kiểu nói này của cô chọc cười, “Yên tâm, sẽ tìm cho cô một tiểu thịt tươi.”
Cố Châu cũng bật cười.
Sau khi chọc Đạo diễn Sâm bật cười, Thịnh Kiêu Dương liền nhanh nhẹn rời đi trêu chọc những người khác.
Sầm Kim nhìn bóng lưng của cô, thở dài nói với Cố Châu: “Cô ấy khiến tôi cảm thấy lúc tôi 18 tuổi đúng là một đống phân chó. Từ Kiều Kiều không có xuất thân chính quy mà lại diễn có hồn hơn rất nhiều diễn viên chính quy.”
“Hai chữ ‘chính quy’ này cũng không có ý nghĩa1gì, diễn viên được học tập chính thống đúng là lúc diễn sẽ thể hiện đúng chỗ hơn, nhưng diễn có hồn là một loại thiên phú, không liên quan đến chính quy hay không chính quy, trái lại có rất nhiều diễn viên được đào tạo bài bản bị các quy định cứng nhắc trói buộc.”
Sầm Kim gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc chuẩn bị quay, trời đột nhiên mưa phùn, sau đó mưa dần lớn hơn, tầm nhìn đều bị màn mưa che khuất, như vậy thì không thể quay phim được. Mọi người cùng nhau dùng vải bạt dựng thành một cái lều dọc theo mái hiên, tất cả đều tụ tập sưởi ấm chờ đến lúc tạnh mưa.
Việc quay phim vốn là nhìn thời tiết để kiếm cơm, thời tiết không tốt cũng chỉ có thể quay cảnh trong nhà,1nhưng có bao nhiêu cảnh quay trong nhà cơ chứ.
Hơn nữa tín hiệu vốn đã không tốt giờ lại càng tệ hơn.
Cả đám người chỉ có thể tập trung một chỗ trò chuyện, đánh bài.
Đột nhiên, trên con đường nhỏ trải đá uốn lượn có mấy người xuyên qua màn mưa dày đặc chậm rãi đi tới đây.
“Có người đến.” Có người nhìn thấy cảnh này, lên tiếng nhắc nhở.
Thịnh Kiêu Dương đang chơi đấu địa chủ với Cố Châu, Đạo diễn Sầm và Phó Đạo diễn Mã, nghe thấy câu nói này đều nhìn về phía con đường đá.
Người đi đầu mặc một chiếc áo khoác màu xám đến đầu gối, chiếc áo có tỷ lệ che phủ dáng người như vậy mà cũng không có vẻ bị lùn, thậm chí thân hình hoàn mỹ như người mẫu kia còn làm nổi bật khí chất của bộ quần áo này.
Chiếc ô tô màu đen che khuất khuôn mặt của đối phương, không nhìn rõ là ai.
Phía sau anh còn có hai người đàn ông cao to, mỗi người xách một chiếc vali, nhìn rất khí thế.
“Hai người phía sau là người nước ngoài.” Có người kêu lên.
Thịnh Kiêu Dương đứng lên bởi vì cô nhận ra người đi đầu, từ dáng người đã có thể nhận ra anh là ai.
Đúng lúc này, khuôn mặt vô cùng đẹp trai của người đi đầu lộ ra.
Khuôn mặt như được Chúa chế tác cẩn thận, không tìm ra được một khuyết điểm nào. Anh khẽ mỉm cười như một bức tranh sơn thủy vô cùng có hồn, khiến người ta khát khao.
“Oa!” Có một nhân viên nữ phát ra tiếng hét kinh ngạc.
“Đạo diễn, đây là nam số hai mà anh mới mời tới sao?” Có người tò mò hỏi.
Sầm Kim cũng ngạc nhiên, không biết sao một nhân vật như vậy lại chạy tới xó núi này. Nghe thấy người kia hỏi, ánh mắt anh ta sáng lên rồi lại lập tức gạt bỏ suy nghĩ của mình, nhìn dáng vẻ này cũng không giống người trong làng giải trí, hơn nữa bây giờ anh ta còn chưa biết lai lịch của đối phương.
“Kiều Kiều, em quen à?” Cố Châu thấy cô đứng lên liền hỏi.
Thịnh Kiêu Dương khẽ ừ một tiếng, nhìn người này dần đến gần, tâm trạng hơi phức tạp.
“Ồ, là đến xem em làm việc hả, anh ta không phải người trong giới giải trí à?” Đôi mắt Sầm Kim lại sáng lên.
“Không phải.” Thịnh Kiêu Dương vừa trả lời xong, ba người kia cũng đã đi tới.
“Anh Lâm Diễn, sao anh lại tới đây?”
“Bây giờ anh đang rảnh, nên tới thăm em.” Lâm Diễn mang theo sự ẩm ướt đi đến trước mặc cô.
Thịnh Kiêu Dương cũng để ý thấy anh bị dính nước mưa, nhất là ống quần đã ướt hết.
“Anh Lâm Diễn, mau lại gần lửa sưởi ấm đi.” Cô cầm chiếc ô trong tay anh, đầu ngón tay chạm vào mu bàn tay lạnh buốt của anh, cảm thấy hơi ngạc nhiên, vội vàng kéo anh đi đến lò lửa ở dưới mái hiên.
“Anh mang cho em một ít thức ăn.” Lâm Diễn dịu dàng nhìn cô, ra hiệu cho hai vệ sĩ đang cầm vali.
Hai người cũng cất ô đi vào bên trong lều rồi mở vali ra, bên trong nhét đầy các loại đồ ăn vặt, trên bao bì toàn là tiếng Ý, vừa nhìn liền biết đây là đồ được anh mang tới từ Ý.
Cố Châu liếc nhìn, có hơi ngạc nhiên.
Những người khác không biết tiếng Ý chỉ thấy đồ ăn trong hai chiếc vali này đều là tiếng nước ngoài, có vẻ rất đắt tiền, hoàn toàn không thể nhìn ra là cái gì.
“Anh Lâm Diễn, anh ngồi xuống hong khô quần áo trước đi.” Thịnh Kiêu Dương lại quay sang, dùng tiếng Ý nói với hai vệ sĩ của Lâm Diễn: “Hai vị cũng đến đây ngồi đi, sưởi ấm đuổi khí lạnh.”
Đám vệ sĩ lại nhìn Lâm Diễn, chờ đến khi Lâm Diễn gật đầu đồng ý thì mới ngồi xuống. Hai người đàn ông to lớn vừa ngồi xuống đã chiếm mất một nửa không gian, những người khác chỉ có thể chen chúc sang phía bên kia.
Thịnh Kiêu Dương thì bắt đầu chia đồ ăn vặt, cô cũng không thích những đồ này lắm, hiển nhiên Lâm Diễn mang tới những thứ này cũng là để cô chia sẻ, bằng không đã không mở ra trước mặt mọi người.
“Khoai tây chiên, mực miếng, hoa quả sấy...” Lúc cô chia từng thứ một sẽ nói cho mọi người biết đây là món gì, để mọi người đến chọn.
Mỗi người chọn một túi nhưng vẫn còn thừa ra, Thịnh Kiêu Dương liền nói sẽ đưa những thứ này cho những đứa trẻ ở sâu trong núi.
“Kiều Kiều, em không giữ lại cho mình ăn sao?”
“Đúng vậy, đây là đồ mà người ta đặc biệt mang đến cho em mà.”
Chuyên gia trang điểm và chuyên gia trang phục đều là nữ, ngày thường cũng có quan hệ khá tốt với Thịnh Kiêu Dương, thấy thế liền nói.
Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Lâm Diễn, đối phương đang mỉm cười với cô.
“Nếu là cho Kiều Kiều, tất nhiên Kiều Kiều cứ tùy ý xử lý.” Anh tỏ vẻ hoàn toàn nghe theo cô.
Chuyên gia trang điểm và chuyên gia trang phục liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự hâm mộ trong mắt đối phương. Nhìn bạn trai của người ta đi, giá trị nhan sắc cao, dáng vẻ cưng chiều và trong mắt lại chỉ có một mình cô ấy, thật sự khiến người ta hâm mộ chết mất.
Thịnh Kiêu Dương cũng mỉm cười đáp lại, cất hết số đồ ăn vặt còn lại rồi đặt vali sang một bên. Sau đó cô ngồi vào vị trí mà Lâm Diễn chừa lại, giới thiệu với Sầm Kim và Cố Châu: “Đây là bạn của tôi.”
“Nói súc tích như vậy làm gì, là bạn trai hả?” Bên cạnh có người trêu chọc.
Bởi vì ngày thường tất cả mọi người thường xuyên nói cười, hơn nữa gần như toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim đều đã gắn bó với Sầm Kim một thời gian dài, nên nói chuyện cũng khá thẳng thắn. Đương nhiên, quan trọng nhất là ngày thường Thịnh Kiêu Dương thẳng thắn dễ gần, không hề xa cách như vẻ ngoài, cho nên mọi người cũng không băn khoăn.
Nụ cười ở khóe mắt Lâm Diễn sâu hơn chút, chỉ cười không nói.
Thịnh Kiêu Dương cũng hơi lúng túng, vội vàng nói: “Chỉ là một người bạn nam.”
“Đừng giải thích, chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu.” Những người khác cười hì hì chọc ghẹo.
Nếu như chỉ là bạn bè bình thường thì cần gì phí sức chạy đến nơi rừng sâu núi thẳm này để thăm đoàn phim? Hơn nữa nhìn thấy sự quen thuộc của hai người, cùng với tình cảm trong mắt người đàn ông đẹp trai này, đâu phải là quan hệ bình thường chứ.
Sầm Kim nói: “Không biết phải xưng hô với anh thế nào?” Anh ta đang nhìn Lâm Diễn.
“Tôi họ Lâm, chữ Lâm có hai bộ mộc.” Lâm Diễn trả lời.
“Ồ, hóa ra là anh Lâm,“ Sầm Kim gật đầu, anh ta lại nói, “Anh Lâm định về ngay hôm nay sao?”
Lâm Diễn quay sang nhìn Thịnh Kiêu Dương, trong giọng nói mang theo vẻ chờ mong: “Kiều Kiều, em muốn anh ở lại bao lâu?”
“Anh Lâm Diễn, anh bận rộn như vậy, em thấy rất vui vì anh có thể đến thăm em, nhưng điều kiện nơi này kém như vậy, anh vẫn nên...”
“Không có điều kiện có thể tạo ra điều kiện! Huống chi sống thoải mái nhiều rồi, hiếm khi nào được trải nghiệm cuộc sống khó khăn ở vùng núi, cũng là một kiểu hưởng thụ khác mà!” Sầm Kim ngắt lời cô.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com