“Em cũng không yêu anh ta.” Lâm Diễn nói rất chắc chắn.
Thịnh Kiêu Dương im lặng.
Khóe môi Lâm Diễn hơi nhếch lên, nụ cười lại nhanh chóng biến mất: “Kiêu Dương, em hãy làm theo trái tim mình, đừng tạm chấp nhận. Bây giờ em đã có một cuộc sống mới, cuộc sống của em nên sống thuận lợi như ý.”
Thịnh Kiêu Dương hiểu ý của anh, nhưng vừa3nghĩ tới phải chia tay với Thẩm Trí Ninh, cô lại do dự. Tuy cô với Thẩm Trí Ninh còn chưa đạt đến mức yêu, nhưng chắc cũng có thích, hơn nữa phản ứng của Thẩm Trí Ninh vào lần nói chia tay trước đã để lại bóng ma tâm lý nhất định cho cô, cô rất sợ tên kia sẽ làm ra chuyện gì quá đáng hơn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, cô đã không còn sự xúc động phấn đấu quên mình vì Lâm Diễn nữa.
“Anh Lâm Diễn,“ Thịnh Kiêu Dương nhìn anh, rất nghiêm túc nói: “Bây giờ, mỗi một việc mà em làm đều thuận lợi như ý, bao gồm cả việc quen Thẩm Trí Ninh.”
Lâm Diễn hơi bất ngờ, “Em...”
Thịnh Kiêu Dương chậm rãi rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh, khẽ thở dài:2“Thích là một chuyện rất dễ dàng, lúc em bị bệnh lúc anh ấy đưa em đến bệnh viện, lúc em vừa tỉnh lại đã nhìn thấy anh ấy đầu tiên, lúc anh ấy mặc thêm áo khoác cho em... có lẽ trong nhiều lúc lơ đãng như thế em đã thích anh ấy. Em thừa nhận, tình cảm của em đối với anh ấy không được gọi là yêu, nhưng nước chảy đá mòn, một ngày nào đó em sẽ yêu anh ấy.”
Lâm Diễn cụp mắt, nhìn bàn tay của mình, lòng bàn tay trống rỗng như đang chiếu rọi trái tim cô độc của anh.
“Em thật sự nỡ buông bỏ tình cảm sáu năm của chúng ta sao?” Gương mặt anh u buồn.
“Không nỡ.”
Anh ngạc nhiên ngước mắt nhìn Thịnh Kiêu Dương, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh thì ánh sáng1trong mắt dần trở nên ảm đạm, chỉ cần nhìn nét mặt là anh đã biết sau đó cô sẽ nói gì.
“Nhưng không nỡ thì phải làm thế nào chứ, em mệt mỏi rồi, không muốn lại phải đuổi theo phía sau anh Lâm Diễn nữa.”
“Vậy lần này đổi thành anh đuổi theo em.”
“Không, anh không làm được, trách nhiệm và sứ mệnh mà anh đang gánh vác trên lưng sẽ khiến anh không thể làm được.”
“Còn chưa bắt đầu, sao em biết anh không làm được.”
Thịnh Kiêu Dương thở dài, hỏi anh: “Anh sẽ từ bỏ việc tranh đoạt quyền thừa kế gia tộc sao?”
Lần này đổi lại là Lâm Diễn im lặng, đây không phải việc anh muốn từ bỏ thì có thể từ bỏ, một khi đã bước lên con đường này thì sẽ không còn đường sống để quay1đầu lại.
“Hôm nay, cảm ơn món quà sinh nhật của anh Lâm Diễn, không còn sớm nữa, em về nhà trước.” Thịnh Kiêu Dương bình tĩnh đứng lên.
“Anh đưa em về.” Lâm Diễn cũng đứng dậy theo.
“Không cần, tài xế của em đang chờ ở dưới lầu. Anh Lâm Diễn, anh nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon!”
Thịnh Kiêu Dương cũng không để Lâm Diễn đưa về, rời đi rất kiên quyết.
Nghe tiếng đóng cửa, Lâm Diễn nhắm mắt lại, hai tay đặt ở cạnh người từ từ siết chặt lại.
Bên tai chỉ còn tiếng trong tivi.
Đó là giọng của Thịnh Kiêu Dương.
“Lúc em ở bên cạnh anh, anh không trân trọng em, vì cái anh gọi là chuyện quan trọng mà phớt lờ em. Bây giờ em mệt mỏi rồi, em không muốn xoay quanh anh nữa, anh lại quấn lấy, anh nói xem1anh có hèn hạ không!”
Anh nói xem anh có hèn hạ không!
Lâm Diễn đột ngột mở mắt, cô gái có mái tóc đen ở trên màn hình tivi nhìn thẳng vào anh, không, phải nói là nhìn thẳng vào ống kính, thế nhưng lúc này anh lại cảm giác Kiêu Dương đang nhìn anh.
Chẳng mấy chốc, hình ảnh trên tivi đã quay đi, xuất hiện khuôn mặt của một chàng trai đầy quyết tâm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời nói của cô gái.
“Nếu như có thể níu kéo em, anh sẵn sàng hèn hơn chút nữa.” Đôi mắt chàng trai lóe sáng, lộ ra sự dịu dàng cùng cố chấp.
“Tùy anh! Anh muốn làm một người hèn là chuyện của anh, dù sao em cũng không muốn chấp nhận.” Cô gái lạnh lùng nói câu tiếp theo, xoay người tuyệt tình rời đi.
Chàng trai nhìn bóng lưng của cô, kiên quyết nói: “Vậy thì anh sẽ đeo bám đến khi em chấp nhận mới thôi.”
Lâm Diễn ngạc nhiên nhìn màn hình tivi, sững sờ hồi lâu.
Ở phía bên kia, Thịnh Kiêu Dương ngồi lên xe, nhìn tòa nhà khách sạn sáng đèn qua cửa sổ xe, cuối cùng từ từ dựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, che giấu những tâm tư trong ánh mắt.
Rất muộn cô mới về đến nhà.
Trong phòng khách chỉ còn lại dì Trương đang xem tivi và Từ Bình đang nhìn điện thoại, những người khác đều đi ngủ rồi.
“Em về rồi à.” Từ Bình nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn qua, thấy Thịnh Kiêu Dương liền mở miệng chào hỏi.
“Sao hai người còn chưa ngủ?”
“Có rất nhiều người hỏi lịch trình của em.” Từ Bình giơ điện thoại lên.
“Lờ đi không phải được rồi à.”
Từ Bình bất đắc dĩ nhìn cô: “Có một số người không tiện đắc tội, trừ khi em không có ý định tồn tại trong vòng tròn này nữa.”
“Dì Trương, sao dì còn chưa đi ngủ?” Thịnh Kiêu Dương nhìn dì Trương đang tập trung tinh thần xem tivi.
“Dì còn chưa xem phim truyền hình được chiếu vào hôm nay.”
Thịnh Kiêu Dương đi đến nhìn xem, buồn cười phát hiện ra lại là bộ phim “Giải cứu bạn trai nghiện net” mà cô diễn, không ngờ dì Trương cũng thích xem loại phim truyền hình này.
“Hai người đừng ngủ muộn quá, cháu về phòng nghỉ ngơi trước đây.” Thịnh Kiêu Dương vừa cười vừa nói.
“Này!” Từ Bình nhìn thấy cô đi tới cầu thang, giơ tay ra.
“Sao vậy?” Thịnh Kiêu Dương dừng lại, quay lại nhìn cô ấy.
Ánh mắt Từ Bình chợt lóe lên, cô để tay xuống: “Không có việc gì, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, đi lên lầu.
Đẩy cửa phòng ngủ, Thịnh Kiêu Dương vừa cởi áo khoác vừa đi vào phòng cất quần áo, cô đi được vài bước đột nhiên phát hiện chỗ không đúng.
Bây giờ Tiểu An ngủ cùng với người bạn nhỏ của mình, căn phòng chỉ còn lại mình cô, nhưng đúng lúc cô đi vào trong phòng thì đèn lại sáng lên.
Cô chợt xoay người nhìn vào trong phòng ngủ, bất ngờ chạm phải ánh mắt người đàn ông nào đó.
“Cuối cùng em cũng nhìn thấy anh rồi.” Anh nói không rõ ràng.
“Sao anh lại về đúng lúc này?” Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên hỏi.
Không sai, người đàn ông đang thảnh thơi dựa vào đầu giường của cô đọc sách chính là Thẩm Trí Ninh nên ở lại biệt thự Quế Kim ăn Tết với ông nội Thẩm và bà nội Andy.
“Anh không về nữa, có phải em cũng quên mất em còn có một người bạn trai không hả?”
“Sao có thể? Không phải hôm trước em còn gọi điện thoại cho anh à!”
“Hôm trước?” Thẩm Trí Ninh tỏ vẻ cười như không cười, “Đó là lúc nào?”
Thịnh Kiêu Dương mở miệng, nhìn lên trời, lần cuối cùng gọi điện thoại cho anh là lúc nào?
“Có cần anh giúp em nhớ lại không?” Thẩm Trí Ninh đã xuống giường, chậm rãi đi tới chỗ cô.
Thịnh Kiêu Dương bị khí thế của anh chèn ép nên lùi lại một bước, ngượng ngùng nói: “Không cần.”
Thẩm Trí Ninh đi tới trước mặt cô, châm chọc nói: “Em nhớ anh như thế này à?”
“Em, còn không phải...”
“Lại muốn nói gì để qua mặt anh? Hả?” Thẩm Trí Ninh giơ tay véo nhẹ cằm, nhìn thẳng vào mắt cô.
Thịnh Kiêu Dương muốn che mặt, nhưng lúc này tuyệt đối không thể yếu thế, hất cằm lên hỏi vặn lại anh: “Vì sao qua nhiều ngày như vậy rồi mà anh không gọi điện cho em?”
Thẩm Trí Ninh khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không hề vui vẻ, “Anh đang chờ, có người nói nhớ anh, anh muốn nhìn xem bao nhiêu ngày cô ấy mới nhớ đến anh một lần.”
Vì vậy, hoặc là đừng nói dối, nói dối một câu sẽ phải dùng trăm câu ngàn câu nói dối để làm trọn vẹn.
Lúc này gương mặt Thịnh Kiêu Dương ỉu xìu.
“Vừa nãy nhìn thấy anh em cũng không có chút vui vẻ nào, xem ra em cũng không muốn gặp anh.” Lúc Thẩm Trí Ninh nói chuyện không khí quanh người đè ép rất thấp, mang theo cảm giác âm trầm.
“Em là... quá vui vẻ.” Thịnh Kiêu Dương cảm thấy còn có thể vớt vát lại một chút.
“Hả?” Anh thờ ơ đáp lời.
Thấy dáng vẻ không tin của anh, Thịnh Kiêu Dương rơi vào đường cùng đành phải dùng đòn sát thủ của mình, nũng nịu: “Anh Trí Ninh, anh có thể quay về vào lúc này, trong lòng em rất vui vẻ. Thật đó!”
“Rất vui vẻ...” Anh sâu xa lặp lại lời của cô, “Sao anh lại không nhìn ra nhỉ?”
Thịnh Kiêu Dương trợn tròn mắt, phải diễn rất vui vẻ như nào đây?
Tròng mắt của cô trốn đằng sau kính mắt đảo qua đảo lại, giơ tay đặt lên vai anh, nhẹ nhàng kiễng chân lên, hôn một cái lên khóe môi của anh.
Thẩm Trí Ninh hơi nhướng mày, “Chỉ như vậy?”
“Không phải vậy thì sao?” Thịnh Kiêu Dương chớp mắt.
“Xem ra có người nói một đằng nghĩ một nẻo, thật ra cũng không muốn gặp anh.” Thẩm Trí Ninh nói.
Đây là chê cô hôn chưa đủ sao? Thịnh Kiêu Dương nhìn anh, ánh mắt lướt qua khuôn mặt, cuối cùng dừng ở môi anh.
Cô lại kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Hành động này chỉ nhận được mỗi hai chữ.
“Qua loa!”
Như này mà còn qua loa?
“Qua loa ở đâu hả?”
Anh liếc cô một cái, “Không đủ nhiệt tình.”
“Bây giờ em là một diễn viên, ngay cả kỹ năng diễn này cũng không làm được.”
Nghe thấy sự xem thường trong lời nói của anh, tính cố chấp của Thịnh Kiêu Dương lại nổi lên.
“Anh có bản lĩnh thì anh làm mẫu cho em đi!”
Thẩm Trí Ninh nhếch môi, trong mắt hiện ra ý cười được như ý.
Thịnh Kiêu Dương nhận ra sự thay đổi rất nhỏ trên nét mặt của anh, lúc này trong lòng thấy hốt hoảng, cô còn chưa kịp đề phòng, cả người cô đã bị đẩy lùi ra sau, sau đó...
Cô ngã xuống chiếc ghế lười.
Cùng lúc đó, một bóng người che phủ.
“Đợi ưm...”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com