Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 160: Gặp mặt ở sân bay




77899.png

77899_2.png
“Sao nào, tôi nói sai chỗ nào sao?” Thịnh Kiều Dương chớp mắt.



“Em có lên giường với một người đàn ông vì thấy người đó đẹp trai không?”



“Cái gì?” Thịnh Kiều Dương ngẩn ngơ, cảm giác tại mình đã nghe nhầm



“Thứ anh muốn chỉ có thể do trái tim của anh quyết định, muốn anh gần gũi với một người, vậy đầu tiên người đó phải được trái tim của anh chấp nhận.”



Anh dừng lại, giơ tay xoa mặt cô, nhìn chăm chú: “Nhưng em là một điều bất ngờ.” “Tôi?” Thịnh Kiều Dương ngạc nhiên



Anh cúi đầu xuống, ghé sát, hơi thở phả lên mặt, giọng nói trầm thấp dễ nghe trượt vào trong tai cô.



“Em là người duy nhất mà anh muốn gần gũi khi trái tim anh còn chưa chắc3chắn.” Thịnh Kiều Dương cảm thấy tim mình đập hơi nhanh, nếu phải chấm điểm cho câu nói tình cảm này, cô sẽ cho điểm tuyệt đối, ngay cả cô nghe xong cũng cảm thấy mặt đỏ tới mang tai, tim đập không ngừng



Cô liếm môi, “Anh có thể đứng lên trước không, eo của tôi sắp gãy mất rồi.” Thật ra lưng cô đang kề sát vào mặt bàn, eo cũng không phải chịu lực, nhưng cô cảm thấy tư thế này hơi nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị con cầm thú mới được ăn mặn này gặm cắn



Thẩm Trí Ninh im lặng nhìn cô, cuối cùng tốt bụng tha cho cô một lần, kéo cô lên.



“Tối ngày kia Lâm gia tổ chức tiệc, em đi cùng anh.”1“Nhưng tôi muốn đi với ông ngoại...” Cô còn chưa nói hết thì đã bị cắt ngang.



“Em muốn anh hôn đến khi em đồng ý mới thôi sao?” Thẩm Trí Ninh đưa tay nắm cằm cô, nửa nghiêm túc nửa trêu chọc hỏi.



Khuôn mặt Thịnh Kiều Dương ửng hồng, cô ngậm miệng lại, Thẩm Trí Ninh này quá xấu xa, cô đấu không lại nên đành phải ngoan ngoãn cam chịu số phận.



“Đi thôi, anh đưa em về.”



Nghe lời anh nói, Thịnh Kiều Dương thấy ngạc nhiên vì anh lại đưa cô về nhà sớm như vậy.



Thẩm Trí Ninh mím môi, “Không phải sáng mai em còn phải lên lớp à? Chẳng lẽ em không muốn xa anh cho nên quyết định đêm nay không về” “Làm gì có!” Thịnh Kiều Dương vội8vàng cầm lấy túi xách và áo khoác của mình.



“Mặc áo vào, bên ngoài lạnh.” Thẩm Trí Ninh cầm áo khoác trên tay cô, mở ra để cô mặc vào lại rời đi.



Hành động này thật sự có mấy phần hương vị của người đàn ông ấm áp, Thịnh Kiều Dương nhìn Thẩm Trí Ninh mấy lần



Cô mặc áo khoác, cầm túi đi theo Thẩm Trí Ninh rời khỏi nhà hàng Vấn Đoan.



Trên xe, Thẩm Trị Ninh lại hỏi chuyện của cô, ví như ở trường học có còn bị giáo viên làm khó dễ không, ví như gần đây có kế hoạch công việc gì không



Anh đã hỏi, Thịnh Kiều Dương liền nói qua một chút, ví như chuẩn bị tham gia bữa tiệc mừng năm mới của trường học, lại ví9như chuẩn bị nhận một bộ phim nghệ thuật



Hai người như quay lại lúc còn sống chung, nói chuyện về một số việc trong cuộc sống, thứ duy nhất không giống là ánh mắt anh nhìn cô còn tình cảm hơn khi đó nhiều



Về đến nhà, Thẩm Trí Ninh không đi vào với Thịnh Kiều Dương, chỉ nhìn cô rời đi



Lúc đóng cửa lại, Thịnh Kiều Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, có cảm giác vô cùng phấn khích vì đã trở về địa bàn của mình



“Kiều Kiều về rồi à.” Ông cụ Dương ở trong phòng khách lên tiếng



“Ông ngoại ăn tối chưa ạ?” Thịnh Kiều Dương đi qua.



Tivi ở trong phòng khách đang chiếu chương trình truyền hình mà Thịnh Kiều Dương tham gia lúc trước.



“Tất nhiên đã ăn rồi,7tối nay Kiều Kiều ăn gì?”



“Bò bít tết, gan ngỗng.” Thịnh Kiều Dương không thể nói là bữa tối dưới ánh nến, chỉ nói hai món ăn, sau đó nói sang chuyện khác: “Ông thấy thế nào?”



“Chương trình rất thú vị, quan trọng nhất là có cháu ở đó.”



Hai người trò chuyện xong lại xem tivi thêm một lúc, Thịnh Kiều Dương liền về phòng



Ngày hôm sau, Thịnh Kiều Dương đến trường như mọi khi, vừa vào phòng học đã bị bạn cùng lớp trêu chọc



“Kiều Kiều, tối qua cậu đi hẹn hò với bạn trai à?”



“Mình đã nói sao có thể chia tay chứ, đám chó săn chỉ thích đưa tin lung tung.”



Thịnh Kiều Dương nghe xong liền biết đã xảy ra chuyện, “Lại có người chụp ảnh hả?”



“Đúng vậy, đúng vậy!” Bạn học may mắn rút thăm được ngồi cùng bàn với Kiều Kiều hôm nay vội đưa điện thoại ra cho cô nhìn



Phía trên là mấy bức ảnh, có ảnh cô và Thẩm Trí Ninh đi ra từ thang máy, có ảnh Thẩm Trí Ninh giơ tay che trần xe để cô ngồi vào trong xe



“Bạn trai của Kiều Kiều quá dịu dàng! Hơn nữa người vừa cao vừa đẹp trai, rất xứng đôi với Kiều Kiều!” Cô gái ngồi cùng bàn mê trai.



Thịnh Kiều Dương không nói nên lời, bây giờ cô nhận ra rằng, về sau cô phải để ý che giấu hành tung hơn, ăn một bữa cơm cũng bị chụp ảnh, may mắn bọn họ ngồi trong phòng riêng, nếu không sẽ chẳng có chút riêng tư nào cả



Lúc ở trên lớp, cô nhận được điện thoại của Cổ Châu, Cố Châu nói hôm nay Sầm Kim trở về, 11 giờ sẽ đến sân bay



Cô nhớ tới lần trước mình đã cho người ta leo cây, nên muốn chủ động đi đón để thể hiện chút lòng thành



Vốn còn một tiết nữa, Thịnh Kiều Dương chỉ có thể xin nghỉ



Thịnh Kiều Dương đến sân bay từ sớm, biết Sầm Kim sẽ đi ra từ lối ra nào, cô liền ngồi đợi ở gần lối ra đó



Tuy nhiên, điều kỳ lạ là chuyến bay của Sầm Kim đã hạ cánh, những người khác cùng chuyến bay đều đã đi ra, chỉ thiếu Sầm Kim



Cô gọi thẳng cho Sầm Kim



“Alo.” Giọng nói của Sầm Kim không tốt lắm, mang theo sự mất kiên nhẫn.



“Đạo diễn Sầm, tôi là Từ Kiều Kiều



Anh đã rời khỏi sân bay chưa?” Hình như Sầm Kim hơi ngạc nhiên, “Cô biết hôm nay tôi trở về sao?”



“Cố Châu nói cho tôi biết, thật xin lỗi, lần trước vì có chút việc ngoài ý muốn nên bỏ lỡ cuộc hẹn với anh, hy vọng hôm nay có thể gặp mặt anh nói lời xin lỗi.” Thịnh Kiều Dương thể hiện sự chân thành và lịch sự



Vì câu nói của cô, giọng điệu của Sầm Kim hơi dịu xuống: “Cô đang chờ ở bên ngoài sân bay sao?”



“Vâng.”



“Vali của tôi còn chưa ra, không biết phải đợi bao lâu, nếu không cô về trước đi, chúng ta hẹn lại vào buổi chiều hoặc tối nay.”



“Không sao, tôi đợi anh ở bên ngoài.”



Thái độ của Thịnh Kiều Dương đã cứu vãn khá nhiều ấn tượng về cổ của Sầm Kim, trước khi tắt máy, Sầm Kim còn bảo cô tìm quán cà phê ngồi chờ.



Tuy nhiên, cô không đi, vẫn đứng cách đó không xa, nhìn chăm chú vào lối ra, vì muốn nhận ra Sầm Kim trước tiên



“Kiều Kiều?”



Nghe được tiếng gọi, Thịnh Kiều Dương quay lại nhìn, lúc nhìn thấy Lâm Dục, cô nhíu mày



“Thật sự là em à, em cũng tới đón người sao?” Lâm Dục mỉm cười bước lại gần



“Ừ.” Thịnh Kiều Dương giơ tay sờ khẩu trang đã cho đến kín mít, còn có chiếc mũ được kéo xuống rất thấp, “Tôi như vậy mà anh cũng có thể nhận ra sao?”



“Với khí chất này dù em có trốn trong đám đông cũng có thể bị tìm ra rất nhanh.” Lời này khiến người nghe rất vui vẻ, Thịnh Kiều Dương mỉm cười, cô vừa nhìn lối ra, vừa thuận miệng hỏi: “Anh đến đón họ hàng hay bạn bè?”



“Người anh muốn đón vừa lúc em cũng quen.” Lâm Dục nói.



Cô quen? Thịnh Kiều Dương đảo mắt nhìn Lâm Dục, dùng ánh mắt để hỏi là ai.



Lâm Dục mỉm cười, “Là anh họ Lâm Diễn.”



Lâm Diễn...



Thịnh Kiều Dương nhíu mày, vẻ mặt hơi cứng lại.



“À, đúng rồi, lần này cô cũng đi theo anh họ về đây.” Lâm Dục lại nói thêm.



“Thật tốt, dì Lâm cũng cần gặp lại người nhà đã lâu không gặp.” “Đúng vậy, lúc anh còn chưa ra đời, cô đã rời khỏi nhà, đến giờ đã hơn 20 năm rồi



Thật ra ông nội rất nhớ cô, lần này biết cô cũng muốn trở về, mỗi ngày đều vui vẻ đến muộn mới đi ngủ.” Lâm Dục cảm khái.



“Ra rồi kìa.” Thịnh Kiều Dương liếc nhìn hai mẹ con có vẻ ngoài vô cùng xuất chúng được vệ sĩ bảo vệ ở giữa.



Lâm Dục nhìn sang, cũng nhìn thấy bọn họ, anh ta vội vẫy tay với bọn họ, “Cô, anh họ, đây này!” Một đoàn người nghe thấy tiếng gọi đi tới



“Tiểu Dục,“ Lâm Tuyết Quân dịu dàng gọi, sau đó bà nhìn người bên cạnh Lâm Dục, “Cháu còn dẫn theo bạn sao?” Lâm Dục mỉm cười: “Cô, cô cũng quen cô ấy, cô ấy là Kiều Kiều.” Thịnh Kiều Dương kéo khẩu trang xuống, chào hỏi Lâm Tuyết Quân: “Dì Lâm.” Ánh mắt bên cạnh nóng rực, nhưng cô không dám nhìn sang



“Hai đứa?” Ánh mắt Lâm Tuyết Quân đảo qua Thịnh Kiều Dương và Lâm Dục



“Bọn cháu tình cờ gặp nhau, cháu cũng tới đón người.” Thịnh Kiều Dương nói trước.



“Em muốn đón ai?” Lâm Diễn đứng bên cạnh nhìn cô chăm chú.



Lâm Tuyết Quân hơi ngạc nhiên quay lại nhìn Lâm Diễn, lúc nhìn thấy biểu cảm chưa kịp thu hồi trong mắt anh, vẻ mặt bà thay đổi, ánh mắt khó hiểu đánh giá cô bé trước mắt



Thịnh Kiều Dương cũng không để ý vẻ mặt Lâm Tuyết Quân đã thay đổi, cô nhìn vào mắt Lâm Diễn, không rảnh chú ý đến những thứ khác, “Đón một người bạn.” Cô chỉ nói như vậy



“Mọi người đi trước đi, bạn của cháu cũng sắp đi ra rồi.” Thịnh Kiều Dương cố ý quay lại nhìn lối ra, không ngờ vừa nhìn thật sự nhìn thấy một người rất giống với Sầm Kim trong bức ảnh, cô vội vàng tạm biệt, “Bạn của cháu đã ra rồi, cháu đi trước một bước.”



Cô không nhìn Lâm Diễn, hơi vội vàng đi tới lối ra, đón người đàn ông để râu quai nón đang kéo vali đi ra



“Đó là bạn trai của con bé sao?” Lâm Tuyết Quân như vô ý lẩm bẩm



Lúc nói, bà còn đặc biệt để ý vẻ mặt của Lâm Diễn, thấy vẻ mặt anh hơi thay đổi, nét mặt của bà cũng trở nên nghiêm túc



“Người này không phải là bạn trai của Kiều Kiều, cháu đã gặp bạn trai của cô ấy, là một người rất ưu tú.” Lâm Dục nghe thấy câu nói của cô, liền nói



“Em đã gặp rồi sao?” Lâm Diễn nhìn sang Lâm Dục.



Lâm Dục mỉm cười, anh ta nhớ tới buổi tiệc nhận người thân của ông cụ Dương vào hôm trước, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mang theo dáng vẻ chiếm hữu đi theo Từ Kiều Kiều



Đối mặt với câu hỏi của anh họ, anh ta rất kiên nhẫn nói: “Đúng vậy, hình như quan hệ của họ rất thân thiết



Nghe nói ngày mai sẽ cùng nhau đến tham gia bữa tiệc mừng thọ của ông nội, đến lúc đó em sẽ giới thiệu cho anh họ làm quen, hai người đều lớn lên ở nước ngoài, có lẽ sẽ có chung đề tài nói chuyện.” Lâm Diễn cụp mắt xuống, mi mắt dài che đi cảm xúc trong mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK