*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Có năng lực tới cỡ nào mới có thể làm bạn với chính bản thân chứ! Thịnh Kiêu Dương bị suy nghĩ trong đầu mình chọc cười, thấy Lâm Diễn đang nhìn cô, cô ho nhẹ, tỏ vẻ đứng đắn đáp lời: “Trên thực tế, cô ấy là thần tượng của em.”
“Vì vậy em đang bắt chước Kiêu Dương!” Lâm Diễn dùng giọng điệu khẳng định.
Bắt chước bản thân? Thịnh Kiêu Dương bật cười như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trong năm.
Lâm Diễn nhíu mày, anh nói sai sao? Nếu không phải cố ý bắt chước, vì sao hành động và cử chỉ của cô lại giống Kiều Dương như vậy
Dù là cặp song sinh có chung suy nghĩ cũng không làm được như vậy, huống chi là hai người không có chút liên hệ nào.
Thịnh Kiêu Dương cười xong, nghiêm mặt nói: “Anh cảm thấy em đang bắt chước, vậy là bắt chước đi.”
Nghe cô nói như vậy, Lâm Diễn lại không chắc chắn cho lắm, nhưng dù không chắc chắn, cũng không có lý do nào tốt hơn để giải thích tất cả những gì anh đang nhìn thấy
“Anh cũng chủ động lấy rượu uống sao?” Thịnh Kiêu Dương nhìn ly rượu trong tay Lâm Diễn
Lâm Diễn ngồi xuống ghế mây, không trả lời cô
Thịnh Kiêu Dương nhìn khuôn mặt vô cùng quyến rũ của anh ở dưới ánh sáng mông lung trên ban công, trong lòng đột nhiên hơi khó chịu
Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đến giờ cũng đã qua sáu năm, từ cảm giác yêu thích ngay thơ và hồn nhiên đến tình yêu tương tự khắc cốt ghi tâm
Từ vừa gặp đã cảm mến sau đủ kiểu tiếp cận cho đến bây giờ không thể không buông tay
Thanh xuân của cô nở hoa rồi lại tàn lụi ở đây.
“Anh thích Kiêu Dương sao?” Cô đột nhiên hỏi
Mặc kệ nhận được đáp án như thế nào, giờ phút này cô chỉ muốn nghe câu trả lời từ miệng của đối phương
“Cái này có liên quan gì đến em?” Thịnh Kiêu Dương chăm chú nhìn anh: “Đây là điều cô ấy luôn muốn biết
Bây giờ cô ấy gặp tai nạn, em muốn hỏi thay cô ấy.” Lâm Diễn im lặng uống rượu.
Thịnh Kiêu Dương khẽ mỉm cười, cô gật đầu: “Được rồi, em đã biết.” Vừa nói xong, cô đứng dậy cũng không quay lại đi thẳng vào phòng Lâm Na, đóng cửa ban công lại, còn kéo kín rèm cửa
Lâm Diễn nhìn ghế treo lắc lư, cảm thấy thất vọng mất mát
Lâm Na đi ra từ phòng tắm liền thấy Thịnh Kiêu Dương nằm trên giường thì trợn tròn mắt ngẩn người: “Cậu sao thế?”
Thịnh Kiêu Dương ngồi bật dậy, nghiêng người ôm Lâm Na, mở miệng: “Mỹ Nữu, mình thật sự thất tình rồi.” “Cậu nói chia tay với anh họ rồi hả?” Lâm Na mở to hai mắt
Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn, rút tay về
Bị Lâm Na quấy rầy như thế, chút tâm trạng bị thương vừa xuất hiện đã lập tức biến mất không còn chút dấu vết nào.
“Được rồi, ngủ đi!” Lâm Na nhào tới: “Đừng đánh trống lảng, mau nói vì sao cậu lại thất tình?” “Anh cậu sắp đính hôn, không phải mình sẽ thất tình sao?” Thịnh Kiêu Dương bị gãi đúng chỗ ngứa, vừa cười vừa nói
“Anh ấy cũng chưa từng ở bên cậu, chẳng phải cậu vẫn luôn trong trạng thái thất tình sao?” Lâm Na miệng lưỡi độc ác online
“...” Thịnh Kiêu Dương không thể chống đỡ trúng một dao.
Thịnh Kiêu Dương không cam lòng yêu thể gãi lại, như hai đứa bé ngây thơ cù lét nhau, cuối cùng hai người đều mệt bở hơi tai nằm cạnh nhau
“Bây giờ hai chúng ta đều thất tình, có thể tạo thành liên minh người thất tình.” Thịnh Kiêu Dương nói.
Lâm Na mỉm cười: “Chúng ta đúng là chị em chung hoạn nạn!” Hai người cười đến chảy nước mắt
Lâm Na ôm Thịnh Kiêu Dương, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Năm nay là tròn mười năm chúng ta quen biết nhau.” “Chúng ta còn mấy cái mười năm chứ.”
“Ừ.” Lâm Na nghiêm túc gật đầu, cô ấy duỗi ngón tay út ra: “Đừng quên, chúng ta đã nói rằng sẽ làm thiên thần của nhau
Ngay cả lúc chúng ta có người yêu, cũng phải để dành vị trí quan trọng nhất trong lòng cho nhau.” Thịnh Kiêu Dương duỗi ngón tay út ra ngoắc tay với Lâm Na
Trên đời luôn có một loại tình cảm như vậy, vượt qua ranh giới của tình bạn, thậm chí còn hơn hẳn tình thân cùng chung một dòng máu
Loại tình cảm này gọi là giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, gọi là hai bên hợp ý cùng lòng, gọi là tôi và người bạn thân của tôi.
Sáng sớm hôm sau, một cuộc điện thoại đánh thức hai người đang ngủ say
Lúc nhìn thấy tên người gọi, Lâm Na tỉnh táo ngay lập tức
Cô ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm điện thoại hai giây, màn hình tối đi
“Sao cậu không nghe máy? Ai gọi đến vậy?” Thịnh Kiêu Dương dụi mắt ngồi dậy.
“George...” “Hả?” Thịnh Kiêu Dương không kịp phản ứng lại
Lúc này điện thoại lại reo lên
Lâm Na do dự nhưng vẫn nghe máy.
“Em ở đâu?” Giọng George vang lên trong điện thoại.
“Tôi..
bây giờ tôi ở đâu cũng không liên quan đến anh.” Chỉ có một tình huống khiến hai người đã chia tay có thể trở thành bạn bè, đó là bởi vì tình cảm của hai người đã phai nhạt mới chia tay, nhưng cô và George không thuộc về loại đó.
“Nói cho anh biết, em ở đâu!” Trong giọng George lộ ra mấy phần tức giận.
Đôi mắt Lâm Na ươn ướt, trực tiếp tắt điện thoại
Đã chia tay nên dứt khoát cắt đứt sạch sẽ một chút, cô không phải loại người thích vương vẫn không dứt người ta.
Điện thoại lại reo lên
“Cái tên George này lại tìm đến cậu làm gì?” Thịnh Kiêu Dương nhíu mày
Lâm Na hít sâu một hơi, chớp mắt ép nước mắt vào trong, quay lại mỉm cười với Thịnh Kiêu Dương: “Mặc kệ anh ta, hôm nay chúng ta ra ngoài đi chơi thật vui đi
Hai ngày nữa cậu phải cùng mình đến đoàn làm phim, cậu còn chưa Xem mình đóng phim bao giờ.”
Thịnh Kiêu Dương nhíu mày: “Bây giờ cậu là một người bận rộn rồi.”
“Vậy cậu có đi cùng mình không?”
“Đi cùng, đương nhiên phải đi cùng, đến đây, người đẹp, cười một cái nào!” Thịnh Kiêu Dương nâng cằm Lâm Na, giọng điệu ngả ngớn
Lâm Na phụt một cái, khuôn mặt dãn ra mỉm cười
Thu dọn thỏa đáng, đi chào mẹ Lâm Na, hai chị em kéo tay nhau đi ra ngoài
Lâm Na lái chiếc xe thể thao màu lam của mình, vừa lái ra cửa tiểu khu liền bị người ta ngăn lại.
Nhìn người đàn ông râu ria xồm xoàm đang chặn trước xe, Lâm Na hơi mở miệng, không che giấu được vẻ hoang mang trên mặt, cô nắm chặt tay lái.
“George?” Thịnh Kiêu Dương cũng ngạc nhiên.
George nới lỏng cà vạt, đi đến bên cửa ghế lái, anh ta cứng nhắc nở một nụ cười, nói với Lâm Na: “Xuống đi, anh muốn nói chuyện với em.”
“Sao anh biết tôi ở nhà?” Lâm Na không động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn anh
“Định vị.” George lắc điện thoại, “Đến lúc này rồi, em còn quan tâm những cái này?” Lâm Na mấp máy môi: “Không phải anh đến London tham gia hội thảo nghiên cứu sao? Sao lại trở về?”
“Không phải em gọi anh tới sao?”
“Tôi?” Lâm Na tỏ vẻ nghi ngờ.
“Tối qua em gọi cho anh.” George nói rất chắc chắn
Lâm Na quay lại nhìn Thịnh Kiêu Dương, thấy đối phương lắc đầu tỏ vẻ không rõ
Cô lấy điện thoại ra tìm ghi chép cuộc gọi, thật sự nhìn thấy một cuộc gọi đến số của George
Cô đỡ trán, vén lọn tóc rũ xuống ra sau tai, ngước mắt nhìn George: “Tối qua tôi uống say, lời nói và việc làm khi say không thể đổ lên đầu tôi
George, tôi rất xin lỗi vì đã quấy rầy anh.” George im lặng mấy giây, giọng nói trầm thấp hỏi: “Lâm Na, chúng ta có thể nói chuyện không?” “Còn có gì cần nói sao? Chúng ta đã chia tay rồi, là anh nói ra mà! Hơn nữa, anh cũng đã có bạn gái mới
Chúng ta cứ dây dưa với nhau cũng không tốt cho ai cả.” Lâm Na kích động nói ra.
“Không có.”
“Gì cơ?” Nghe thấy George nói hai chữ không đầu không cuối, Lâm Na cũng sững sờ.
“Anh nói bây giờ anh không có bạn gái mới.” George nặng nề nhìn Lâm Na.
Lâm Na khôi phục sự bình tĩnh, lạnh nhạt đáp lời: “Đó là việc của anh.”
Thịnh Kiêu Dương không nhìn nổi nữa, hỏi George: “Tại sao anh lại chia tay với Mỹ Nữu nhà tôi?” George nhíu mày, nhìn Thịnh Kiêu Dương không biết xuất hiện từ đâu: “Chuyện này không liên quan tới cô!” Anh ta lạnh giọng nói.
Lâm Na giẫm lên chân ga, chiếc xe rời đi, chỉ còn lại một mình George đứng ở đó không biết sao mình lại chọc giận Lâm Na, lẻ loi trơ trọi ngẩn người.