Thịnh Kiêu Dương bình tĩnh nói: “Người lớn như vậy mà còn làm trò hề này, hai người có xấu hổ không?”
“Dùng kế khích tướng cũng vô dụng.” Nghiêm An Huyễn cười lạnh.
Có mấy người xuất hiện ở sau lưng bọn họ, ồn ào vươn cổ ra nhìn.
“Ồ, là Từ Kiều Kiều sao?”
“Thật sự là cô ấy!!!”
Nghiêm An Huyễn nhìn ra sau: “Có muốn ngôi sao lớn uống một ly rượu với chúng ta không?”
“Muốn!” Mấy người tham gia trò vui lập tức hét lên.
“Mời vào!” Viên Năng giơ tay ra chỉ vào trong phòng.
Thịnh Kiêu Dương nhìn Viên Năng, “Anh quên việc anh đã đồng ý sao?”
“Tôi đã làm hết3rồi.” Viên Năng nghĩ đến sau khi mình đăng lời tỏ tình vô cùng xấu hổ lên trang cá nhân, thiếu chút nữa bị Nghiêm An Huyễn coi là bệnh thần kinh, liền cảm thấy bực bội.
“Có cái gì hay mà làm, phá vỡ một thỏa thuận thôi, không làm thì cô có thể làm gì chứ?” Nghiêm An Huyễn ủng hộ Viên Năng.
“Có thể làm gì?” Thịnh Kiêu Dương hỏi lại.
Nghiêm An Huyễn đắc ý mỉm cười, những người ở phía sau anh ta cũng cười theo.
“Nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy trước kia đã đánh giá cao anh rồi,“ Thịnh Kiêu Dương chế giễu, “Vốn còn cảm thấy anh có một ưu điểm, nhưng bây giờ xem ra anh cũng không có gì khác biệt, thật không biết vì sao Lâm Dục lại trở thành bạn bè với loại người như các anh.”
“Cô2nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Nghiêm An Huyễn bước về phía trước một bước, trông như có thể đánh người bất cứ lúc nào.
“Cả ngày chơi bời lêu lổng, sống phóng túng, tôi thật sự lo lắng thay cho cha mẹ của các anh.” Sao Thịnh Kiêu Dương có thể sợ anh ta chứ, lúc này càng nói thẳng thắn hơn.
“Lặp lại lần nữa!!” Nghiêm An Huyễn lại bước lên trước hai bước.
Thịnh Kiêu Dương đang muốn nói tiếp lại có một bàn tay giữ lấy tay cô, kéo cô ra phía sau, còn mình thì chặn trước mặt cô.
Cô bình tĩnh nhìn lại, là Lâm Diễn.
“Tới làm anh hùng cứu mỹ nhân à.” Nghiêm An Huyễn nhếch môi.
“Oa, thật là đẹp trai!” Có một cô gái đứng vây xem cùng đám người ở trong cửa phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
“Anh muốn1ra mặt thay cô ta sao?” Nghiêm An Huyễn chỉ Thịnh Kiêu Dương bị Lâm Diễn kéo ra sau.
Ánh mắt Lâm Diễn rơi vào chiếc điện thoại trên tay Nghiêm An Huyễn, lạnh nhạt nói: “Trả điện thoại cho cô ấy.”
“Tên tiểu bạch kiểm* từ đâu tới cũng dám nói với ông nội Nghiêm của mày như vậy, muốn chết à!”
(*) Ý nói những chàng trai có mặt mũi thanh tú trắng trẻo, một nghĩa khác là chỉ những chàng trai ham tiền.
Viên Năng chưa kịp giữ chặt Nghiêm An Huyễn, Nghiêm An Huyễn đã bị thái độ kinh thường của đối phương kích thích xông lên đánh người rồi.
Lâm Diễn hơi giơ tay lên nhưng lại lập tức để xuống, cứ vậy mà chịu một đấm này.
“Anh Lâm Diễn?”
“Đừng!”
Viên Năng vội kéo Nghiêm An Huyễn đang muốn tiếp tục đánh người lại, nhỏ giọng1nói: “Không thể đánh, anh ta là người của Lâm gia.”
“Lâm nào...” Nghiêm An Huyễn đột nhiên dừng lại, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Anh Lâm Diễn, anh có sao không?” Thịnh Kiêu Dương lo lắng nhìn Lâm Diễn.
Cô hơi đau lòng nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, nhìn thấy khóe miệng của anh bị bầm tím thì nhíu mày. Cô không vừa lòng liếc nhìn vệ sĩ rõ ràng đứng rất gần nhưng không kịp thời ngăn cản.
“Anh không sao, a!” Đúng lúc đầu ngón tay của bị cô đụng trúng, Lâm Diễn hít vào một hơi.
“Đã như vậy rồi còn nói không sao?” Thịnh Kiêu Dương rất tức giận, quay lại hung hăng nhìn Nghiêm An Huyễn, “Đánh người rất thoải mái đúng không? Đúng là loại người đầu óc ngu si tứ chi phát triển!”
“Cô có tin tôi đánh luôn cả cô1không!” Nghiêm An Huyễn không chịu yếu thế, bày ra dáng vẻ hung ác, còn giơ nắm đấm lên.
Ánh mắt Lâm Diễn lạnh lùng, anh liếc mắt ra hiệu với vệ sĩ đứng bên cạnh, dùng tiếng Ý ra chỉ thị: “Cướp điện thoại trên tay cậu ta về.”
Câu nói của anh vừa mới vang lên thì đám vệ sĩ cao lớn to con đã ra tay, ngay lúc tất cả mọi người còn chưa phản ứng lại, anh ta lao tới trước mặt Nghiêm An Huyễn, trực tiếp ấn Nghiêm An Huyễn lên tường, khóa chặt tay trái của anh ta ở sau lưng, đoạt lại điện thoại.
“Ôi chao...” Nghiêm An Huyễn đau đớn kêu lên.
Tên vệ sĩ cố ý dùng sức ấn Nghiêm An Huyễn lên tường, nghe anh ta kêu thảm thiết mấy tiếng rồi mới buông tay, đưa điện thoại cho Lâm Diễn.
“C**, mày dám động vào ông mày... Ôi!”
Nghiêm An Huyễn bị ném xuống đất.
“Anh...” Viên Năng định tiến lên nhưng bị tên vệ sĩ nhìn rất hung dữ liếc một cái, không dám có hành động gì nữa.
Lâm Diễn cầm lấy điện thoại đưa cho Thịnh Kiêu Dương, dịu dàng mỉm cười với cô: “Điện thoại của em.”
“Em đi tìm đá chườm cho anh.”
Lâm Diễn giữ tay của cô, lắc đầu nói: “Không sao, mọi người đang chờ, chúng ta đi trước đã, lát nữa để phục vụ mang đá đến cũng không muộn.”
“Được.” Thịnh Kiêu Dương liền dẫn Lâm Diễn về phòng, lúc rời đi cũng không bố thí một ánh mắt nào cho mấy người Nghiêm An Huyễn.
Viên Năng vội kéo Nghiêm An Huyễn từ dưới đất lên.
Nghiêm An Huyễn đỡ eo kêu la mấy câu, oán hận nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cho đến khi bọn họ bước vào căn phòng bên cạnh mới thôi.
“M*! Lại còn mang theo vệ sĩ, sáng mai mình sẽ gọi thêm ba bốn người!” Nghiêm An Huyễn lẩm bẩm một câu, lại nhìn Viên Năng: “Cái tên tiểu bạch kiểm kia có lai lịch gì? Sao mình chưa bao giờ gặp anh ta?”
“Cậu không cảm thấy dáng vẻ của anh ta rất giống với Lâm Dục sao?”
Nghe thấy Viên Năng nói như thế, Nghiêm An Huyễn hơi ngạc nhiên, “Người đó thật sự là anh em của Lâm Dục à? Sao lại chưa từng gặp? Chẳng lẽ anh ta là con riêng của cha Lâm Dục?”
“Không phải con riêng, anh ta là anh họ của Lâm Dục.”
“Anh họ? Vậy sao lại là họ Lâm?”
“Đó là tên tiếng Trung của anh ta, nghe nói anh ta là người thừa kế của một gia tộc lớn nào đó ở nước ngoài, lai lịch không nhỏ. An Huyễn, vừa rồi cậu quá manh động.” Viên Năng bất đắc dĩ nói.
“Còn không phải mình ra mặt thay cho cậu à?” Nghiêm An Huyễn xoay eo một cái, lại nhe răng trợn mắt một hồi.
“Được rồi, mình nhận tâm ý của người anh em. Đi đi đi, chúng ta tiếp tục uống rượu nào, đêm nay không say không về!”
Ở bên kia, Thịnh Kiêu Dương cùng Lâm Diễn đi vào phòng.
“Âu Dương tới rồi, hôm nay nhất định phải mời anh một ly.” Sầm Kim vừa nói vừa rót rượu, chờ người đi đến liền nâng ly đưa tới.
Thịnh Kiêu Dương lại cướp trước một bước, nhận lấy ly rượu này, ừng ực uống hết sạch, uống xong mới lên tiếng: “Hôm nay anh ấy không tiện uống rượu, tôi uống thay anh ấy.”
Lúc này Sầm Kim mới để ý đến khóe môi bầm tím của Lâm Diễn, “Đây là sao thế?”
“Vừa nãy gặp một con chó điên ở bên ngoài.” Thịnh Kiêu Dương nói.
“Em không sao chứ?” Cố Châu nhìn cô.
“Em không sao.” Người có chuyện là Lâm Diễn. Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn Lâm Diễn, nhìn thấy vết thương trên mặt anh, thì cảm thấy hơi khó chịu.
Nếu nơi khác bị thương có lẽ cô sẽ không xúc động lớn như vậy, nhưng nơi bị thương lại là khuôn mặt hoàn hảo không khuyết điểm của Lâm Diễn, cô không thể chịu được khi nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật có giá trị liên thành bị tổn hại.
“Em đi gọi phục vụ mang đá đến.” Cô xoay người đi ấn chuông gọi phục vụ.
Ánh mắt Lâm Diễn dõi theo Thịnh Kiêu Dương, nhìn cô ấn chuông gọi phục vụ, nói với người ở phía bên kia muốn đá lạnh và vải sạch, trong mắt hiện ra sự ấm áp, quả nhiên cô vẫn còn để ý đến anh.
“Tình huống thế nào vậy, vị này là?” Lý Sâm Lâm đảo qua giữa Cố Châu và Lâm Diễn. Anh ta còn cho rằng Cố Châu có quan hệ không bình thường với Từ Kiều Kiều kia, bây giờ lại xuất hiện một người còn đẹp trai hơn cả Cố Châu, quan trọng nhất là thái độ của Từ Kiều Kiều rất khác biệt.
“Vị này là Lâm Diễn anh Lâm bạn của Kiều Kiều, lần này vì quen biết mà diễn vai nam số hai trong phim của chúng tôi. Ban đầu nam số hai là một người hoàn toàn khác, nhưng người kia vì công việc khác mà cho chúng tôi leo cây, chúng tôi cũng không cần thiết phải kéo dài vì một mình anh ta. Đúng lúc anh Lâm đến thăm đoàn làm phim, chúng tôi lập tức tóm lấy.” Sầm Kim nói.
“Ồ, hóa ra anh Lâm là bạn trai của người đẹp Kiều Kiều, hân hạnh hân hạnh, tôi là Lý Sâm Lâm, không biết anh Lâm làm ở đâu?” Lý Sâm Lâm vẫn có mắt nhìn người, anh ta thấy khí chất của Lâm Diễn không bình thường, còn mang theo một vệ sĩ nước ngoài ở bên cạnh thì liền chủ động chào hỏi.
Lâm Diễn nghe thấy Lý Sâm Lâm nói như vậy thì mỉm cười: “Sản nghiệp của tôi đều ở nước ngoài, cho dù có nói ra thì anh Lý cũng không biết.”
Lúc cầm đá đi tới, Thịnh Kiêu Dương thấy Lâm Diễn và Lý Sâm Lâm đang trò chuyện vui vẻ, cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Diễn, “Em chườm cho anh, hay anh tự chườm?”
“Người đẹp Kiều Kiều, cô làm vậy là không đúng rồi, người ta chặn tai họa cho cô, vậy mà chỉ chườm đá cô cũng muốn người ta tự chườm.” Lý Sâm Lâm chọc vào giúp vui.
Nhớ lại tình cảnh lúc Lâm Diễn che ở trước mặt mình, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy mềm lòng, cô cũng không đợi câu trả lời của Lâm Diễn mà cầm miếng vải bọc đá, nhẹ nhàng chườm lên khóe môi bầm tím của anh.
Lúc chạm vào nơi bị bầm tím, Lâm Diễn hơi rụt người về sau.
“Đừng nhúc nhích.” Thịnh Kiêu Dương dùng tay còn lại giữ cằm của anh, cẩn thận chườm đá.
Lâm Diễn nhìn cô, lúc này vẻ mặt của cô rất chuyên tâm khiến anh cảm thấy đã quay lại lúc trước, khi đó cô cũng tập trung lại nghiêm túc nhìn anh như bây giờ.
Lý Sâm Lâm cầm ly rượu chen đến bên cạnh Cố Châu, dùng bả vai đẩy vai Cố Châu một cái, bĩu môi hất về phía hai người một chườm, đá một được chườm đá, trêu chọc: “Sao nào, nhìn vợ chồng trẻ người ta ân ái như vậy, có phải trong lòng cảm thấy rất khó chịu không?”
“Đừng nói bậy, bọn tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.” Cố Châu mỉm cười.
Bầu không khí trong phòng rất tuyệt vời, ca hát, trò chuyện, uống rượu, chơi game không ảnh hưởng đến nhau.
Trong căn biệt thự nào đó ở vườn hoa Kim Hòa, có người mấy lần cầm điện thoại lại lạnh lùng đặt xuống.
Đêm khuya, người quản gia tận tụy gõ cửa đi vào.
“Ông chủ, nên nghỉ ngơi rồi.”
“Cô ấy vẫn chưa về sao?”
“Đã xác định tối nay cô Từ sẽ không về.”
“Không về... Tốt, rất tốt!” Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc nghiến răng nghiến lợi nói.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com