Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 374: Trí nhớ bị gián đoạn




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85154.png

Xem ảnh 2
85154_2.png
“Từ Kiều Kiều, cô không có quyền đuổi tôi đi, cô không có! Tôi mới là con gái của cha!” Thịnh Thi Vận bị bảo vệ kéo ra ngoài điên cuồng gào lên.



Những vị khách khác đều đang thì thầm nói chuyện, bàn luận về trò cười vừa diễn ra.



Thịnh Kiêu Dương chưa từng nhìn Thịnh Thi Vận, Thịnh Thi Vận đối với cô chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.



Nhìn thấy Tào Kiệt lại đi đến trước mặt, Thịnh Kiêu Dương híp mắt, “Thế nào, chú Tào còn muốn nói giúp cho Thịnh Thi Vận sao?” “Không phải.” Tào Kiện lúng túng đáp lời.



“Đã không phải nói giúp cho cô ta, vậy là có điều gì cần chỉ bảo sao?” Tào Kiện cũng là người cầm được thì cũng buông được, ông ấy nhân cơ hội xin lỗi: “Cô Từ, rất xin lỗi, vừa này là tôi không biết rõ tình huống, Thịnh tổng của chúng tôi đã trao tất cả tài sản cho cô, nói rõ ông ấy vô cùng tin tưởng cô, sau này tôi cũng chỉ nghe theo lệnh cô.” Thịnh Kiêu Dương hơi nhướng mày, “Tôi nhận lời xin lỗi của chú.” Tào Kiện ấp a ấp úng nói: “Còn có một việc.” “Chuyện gì?” “Bởi vì trước đó tôi không biết có di chúc, cho nên khi Thịnh Dật nói sau này cậu ta nhậm chức Chủ tịch, tôi đã tin tưởng, sau đó lúc cậu ta muốn lấy con dâu tôi cũng không từ chối.



Vừa nãy...” Tào Kiện hít một hơi thật sâu, “Tôi gọi điện thoại về công ty, bên tài vụ nói Thịnh Dật dùng danh nghĩa Chủ tịch lấy số vốn lưu động mười triệu tệ từ tài khoản của công ty chuyển đến một tài khoản khác, nói là thanh toán một hạng mục đầu tư nào đó, nhưng chúng tôi căn bản không có quan hệ qua lại gì với công ty đầu tư kia.” Thịnh Kiêu Dương không nói gì, hình như đang tiêu hóa tin tức này.



“Tôi phải chịu trách nhiệm rất lớn với việc này, sau đó cô muốn xử phạt tối thế nào cũng được, bây giờ chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào để đòi lại số tiền kia.” Tào Kiện cũng rất thành khẩn.



Thịnh Kiêu Dương ngước mắt nhìn cặp vợ chồng nhà anh Cả đứng chung một chỗ với hai người già Thịnh gia ở phía đối diện, sâu sắc cảm nhận được một câu “Không tìm đường chết sẽ không phải chết”, Thịnh Dật đang thử thách lòng nhẫn nại của cô sao? Cảm thấy tất cả mọi người là người một nhà thì cô chắc chắn sẽ không so đo sao?



Ha ha!



Có cái gọi là giúp người hoàn thành nguyện vọng, Thịnh Dật đã một lòng muốn tìm chết, vậy để anh ta đi chết là được.



“Được, tôi đã biết rồi.” Chỉ như vậy thôi? “Tôi đã biết” là có ý gì? Là báo cảnh sát hay là nói chuyện với Thịnh Dật và người nhà của anh ta trước, rốt cuộc muốn lấy lại số tiền kia như thế nào thì cũng phải cho một phương hướng chứ!



“Có chuyện gì cũng chờ sau khi tang lễ kết thúc đã.” Thịnh Kiêu Dương nhìn Tào Kiện vẫn còn đứng ở trước mặt không đi.



Tào Kiện quay lại nhìn di ảnh của Thịnh Huân, yên lặng quay lại bên cạnh Luật sư Tống.



“Sao thế?” Luật sư Tổng nhìn Tào Kiện.



“Cô ấy nói chờ xong tang lễ sẽ xử lý.” “Ồ.”



“Đó là mười triệu tệ đấy, cũng không phải một nghìn tệ, vậy mà cô ấy có thể bình tĩnh như vậy.” Tào Kiện thấy rất khó hiểu, bà chủ mới này không quá coi trọng tiền bạc? Hay là nể mặt là họ hàng nên lần này bỏ qua cho Thịnh Dật hả?



“Nếu như anh biết, cô ấy là người thừa kế tài sản do cha vợ của Thịnh Huân chỉ định, anh sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nữa.” Luật sư Tống rất bình tĩnh nói.



Tào Kiện: “...”



Cha vợ của Thịnh Huân là ai, đương nhiên ông ấy có biết, không phải là ông ngoại của Thịnh Thi Vận, mà là ông cụ Dương - Dương Ôn Đình tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh.



Đây là nhân vật có tài sản hàng chục tỷ trở lên! “Cô ấy có lai lịch gì? Không phải đời sau của ổng cụ Dương đã qua đời rồi sao?” Tào Kiện hơi buồn bực.



Không phải là đời sau của ông cụ Dương lưu lạc ở bên ngoài chứ? Nhưng Từ Kiều Kiều này không phải là con gái riêng của Thịnh Huân sao? Chẳng lẽ ông cụ Dương còn có một đứa con gái riêng, sau đó đúng lúc đứa con gái riêng này có một đứa bé với Thịnh Huân...



Tào Kiện đột nhiên mở to hai mắt, ông ấy cảm thấy mình phát hiện ra một sự thật không thể tưởng tượng nổi.



Ở bên kia, sau khi tuổi được Thịnh Thi Vận đi Thịnh Kiêu Dương thấy lỗ tai yên tĩnh hơn, nhưng lại không biết, có người lại bắt đầu tưởng tượng ra một câu chuyện không hợp lý.



Gần đến thời gian hỏa táng rồi, tất cả những người có mặt đi quanh quan tài thủy tinh một vòng, yên lặng tưởng niệm.



Thịnh Kiêu Dương nhìn Thịnh Huân nằm ở trong quan tài, thầm nói: Ông yên tâm đi đi, tôi sẽ chôn cất ông cùng một chỗ với mẹ, chúc hai người kiếp sau đừng chia cách như vậy.



Đến đài hỏa táng, nhìn ánh lửa lóe sáng kia, hình ảnh ngọn lửa nhấn chìm cả con người, có tiếng khóc vang lên.



Bà cụ Thịnh gia bật khóc.



Thịnh Kiêu Dương không nhìn bà cụ, biểu cảm của cô bình tĩnh hơn nhiều, như thể người bị hỏa táng là một người bình thường, cô chỉ yên lặng nhìn ngọn lửa kia nhảy múa.



Thẩm Trí Ninh đứng bên cạnh cô, ôm lấy vai cô, im lặng ủng hộ và an ủi cô.



Bởi vì phải thiêu rất lâu, người đứng xem càng ngày càng ít, cuối cùng ngay cả người thân cũng ít đi.



Cơ thể ông cụ Dương không được tốt lắm nên đã đi về trước, về phần hai người già Thịnh gia dù sao cũng đã lớn tuổi, không chịu nổi đã để nhà con cả đỡ về.



Thật ra nhà con thứ hai cũng đợi đến hơi mệt, nhưng mấy người này còn phải tăng thiện cảm trước mặt người nào đó, cho nên một nhà ba người vẫn còn chống đỡ ở đây.



“Người đã chết cũng chỉ là một nắm tro.” Nhìn ánh lửa dần dần nhỏ lại, Thịnh Kiêu Dương nghẹn ngào nói.



Bàn tay đang ôm cô của Thẩm Trí Ninh siết chặt, “Cho nên chúng ta càng phải biết quý trọng hiện tại.” Thịnh Kiêu Dương dựa đầu vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Sức khỏe của ông ngoại cũng kém xa trước đây rồi.” Nghĩ đến đây, trong lòng cô có sự hoảng sợ không giải thích nổi, sợ nhất là người thân nhất một người theo một người rời đi, cuối cùng bản thân biến thành người cô độc nhất trên thế giới.



“Mặc kệ như thế nào, anh sẽ ở bên em, em mãi mãi sẽ không một mình.” Thẩm Trí Ninh nói.



“Ừ.” Thịnh Kiêu Dương nhẹ nhàng đáp lời.



Một nhà ba người của anh Hai Thịnh gia đứng cách bọn họ hơn hai mét không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ thấy bọn họ dựa vào nhau, nhìn rất tình cảm, rất hạnh phúc.



Anh Hai Thịnh gia không nhịn được nói với con gái: “Giai Giai, sau này con cũng phải tìm một người bạn trai như người kia, nhìn xem người ta rất hạnh phúc đó!“.



Chu Hồng nói: “Đó là đương nhiên, Giai Giai nhà chúng ta rất đẹp, sau nay ăn mặc tử tế một chút sẽ là dáng vẻ một ngôi sao, nhất định có thể tìm được người chồng như ý.” Thịnh Giai hâm mộ nhìn hai người bên kia đang dựa vào nhau, nghĩ thầm đi đâu tìm được một người tốt như vậy, Từ Kiều Kiều thật sự quá tốt số, chẳng những khiến chú thiên vị để lại toàn bộ tài sản, mà còn có một người bạn trai hoàn mỹ như vậy.



Sau khi tro cốt được cho vào một cái bình, sắc trời đã hơi mờ tối.



Thịnh Kiêu Dương không để người khác làm, tự cô bể bình lên đặt vào trong hộp, nói với một nhà ba người luôn đi theo phía sau: “Mọi người trở về đi, hôm nay đã vất vả rồi.” “Không vất vả, không vất vả, đều là việc nên làm.” Chu Hồng vội nói.



Thịnh Kiêu Dương khẽ vuốt cằm, sau đó cùng Thẩm Trí Ninh rời đi.



“Từ Kiều Kiều này có một số mặt rất giống Thịnh Kiêu Dương, không phải kiểu hẹp hòi như Thịnh Thi Vận.” Anh Hai Thịnh gia nhìn bóng lưng hai người rời đi.



Chu Hồng rùng mình, “Đừng nhắc đến cái tên đó nữa, cảm thấy lạnh cả người.” Thịnh Giai nhìn xung quanh, cũng rùng mình một cái, vội bảo cha mẹ mình rời đi.



Chôn cất và hỏa táng không giống nhau, chôn cất phải để ý thời gian, phải chọn một ngày để làm lễ chôn cất, cho nên lấy được tro cốt cũng không thể chôn cất ngay, phải chọn ngày tốt rồi khắc bia mộ.



Thầy phong thủy tính toán thời gian, nhanh nhất cũng phải là ngày kia.



Thịnh Kiêu Dương không đi đâu hết, chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày.



Trong khoảng thời gian một ngày này, cô lại bị đẩy lên top tìm kiếm, lần này gắn liền với cô trên top tìm kiếm còn có một từ “con gái riêng“.



Mọi người luôn cảm thấy hứng thú với cuộc sống cá nhân của một ngôi sao, bây giờ đột nhiên có một tin tức riêng tư như vậy bị vạch trần, quần chúng vây xem đều tỏ vẻ rất hưng phấn.



Lúc đầu tin tức này bị vạch trần cũng rất hot, bởi vì tài khoản này tự xưng là con gái của vợ cả, vì Từ Kiều Kiều, cha mẹ cô ta ly hôn, bản thân cũng bị đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng trước khi chết, người cha cặn bã còn trao toàn bộ tài sản cho Từ Kiều Kiều.



Đây là việc hot đến mức nào chứ! Hơn nữa còn có video làm chứng, đáng thương cho đứa con gái hợp pháp lại bị đứa con gái riêng đuổi khỏi tang lễ của cha mình, chỉ có thể đứng bên ngoài nhà tang lễ khóc thút thít, hình ảnh này khiến người ta tức giận, cô gái nhỏ đáng thương này khiến người ta đau lòng đến cỡ nào.



Nhưng việc này còn chưa dừng ở đó, có một “người bị hại” khác đứng ra, nói Từ Kiều Kiều thật ra là con gái của chồng bà ta, còn công khai giấy giám định cha con.



Vậy vấn đề bây giờ là, rốt cuộc cha ruột của Từ Kiều Kiều là ai? Trong lúc nhất thời, vở kịch này khiến người ta cảm thấy khó phân biệt nổi.



Nhưng quần chúng ăn dưa lại chỉ thích tiết mục như vậy, đủ thú vị, đủ kích thích hứng thú của người khác, đủ để khiến người ta không kịp chờ đợi muốn biết sự thật.



Thịnh Kiêu Dương cũng đã biết đến nhiều cách nói ở trên mạng, dù cô chưa bao giờ chủ động để ý đến những tin tức giải trí này, nhưng việc có liên quan đến cô, chắc chắn sẽ có người nói cho cô biết đầu tiên.



Từ Bình không hề thấy ngạc nhiên khi động một chút là nghệ sĩ của mình lên top tìm kiếm, mỗi lần gặp phải tin đồn xấu đều khiến cô ấy cảm thấy khó giải quyết nhất, sự thật chứng minh, chỉ có khó giải quyết hơn, không có khó giải quyết nhất, chẳng mấy chốc đã gặp được chuyện càng rắc rối, giống như lần này vậy.



Từ Bình vội chạy đến nhà Thịnh Kiêu Dương, vì không thể nói rõ qua điện thoại.



Sau đó cô không hề bất ngờ khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Kiều Kiều.



“Kiều Kiều, em biết rồi hả?” Dù có biết, người bình thường khi đối mặt với việc khó xử lý như vậy cũng sẽ khá lo lắng chứ? Thịnh Kiêu Dương còn đang không nhanh không chậm tô màu cho bức tranh của mình, còn thuận miệng đáp lời: “Không phải đã biết, mà là đã sớm dự đoán được.” Từ Bình hơi ngạc nhiên, lúc này cô ấy mới nhớ tới nửa tháng trước Kiều Kiều đã thông báo chuyện này với cô ấy, lúc ấy Kiều Kiều đã nói chẳng mấy chốc sẽ có một cơn bão dư luận ập tới, bởi vì qua nhiều ngày cũng không thấy cái được cái gọi là cơn bão tin tức xuất hiện, cho nên cô ấy suýt nữa đã quên mất chuyện này.



“Kiều Kiều, không phải là em mua thủy quân chứ?” Từ Bình hỏi thăm.



Nhưng cô hỏi xong lại tự mình phủ nhận, dù Kiều Kiều muốn mua thủy quân lăng xê, sao có thể không thông qua cổ chứ? Hơn nữa, Kiều Kiều căn bản không thèm dùng tiền mua thủy quân, bởi vì cô đã tự dẫn theo thủy quân.



“Ha ha, chị nói đùa thôi,“ Từ Bình vội nói, “Vậy bây giờ nên xử lý chuyện này như thế nào đây?” Thịnh Kiêu Dương tô xong bức tranh, đặt bút vẽ và bảng pha màu xuống, lùi sang một bên nhìn bức tranh sơn dầu dùng ngọn lửa làm chủ đề, một lát sau, cô mới mở miệng: “Chị sắp xếp đi, ngày kia mở họp báo.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK