*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Người phụ nữ bỗng nhiên cao giọng nói, làm di giúp việc đang quét dọn phòng khách run tay
Cô gái trẻ đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại, hỏi một câu: “Mẹ, ai gọi vậy?”
Trong ấn tượng của cô, mẹ của cô luôn là người ưu nhã, nói chuyện cũng là nhỏ giọng thì thầm.
Người phụ nữ mỉm cười với cô gái trẻ: “Là cuộc gọi của một người bạn, Minh Nguyệt, con gọi cho cha con, hỏi lúc nào ông ấy về nhà.” “Vâng, được thôi!” Cô gái trẻ bắt đầu gọi đi.
Người phụ nữ cầm điện thoại đi lên lầu
“Cậu nói đi.” Sau khi người phụ nữ đóng cửa phòng ngủ, bà ta nói với người ở đầu bên kia điện thoại
“Không biết từ đâu mà Phan tổng xác định Từ Kiều Kiều là con gái của ông ấy
Ông ấy bảo tôi hẹn Từ Kiều Kiều gặp mặt vào ngày mai.” Người trong điện thoại nói
“Không phải cậu đã đưa giấy giám định cha con cho ông ấy sao? Ông ấy tin tưởng cậu như vậy sao lại lấy kết quả từ nơi khác?” “Tôi cũng không biết, nhưng tôi rất chắc chắn, lần trước giấy giám định đã đưa cho Phan tổng là giả
Lúc ấy rõ ràng ông ấy đã tin tưởng.” “Bây giờ ông ấy bảo cậu liên lạc với Từ Kiều Kiều, cậu đã liên lạc chưa?” “Điện thoại đã tắt máy.”
Người phụ nữ thở phào một hơi, bà ta dặn dò hai câu liền dập điện thoại.
Bà ta nhíu mày đi qua đi lại, gọi vào một số máy khác
“Bành phu nhân, cô đã làm xong việc lần trước tôi nói với cô chưa?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ trẻ tuổi: “Vị kia nhà tôi đã cho người đi làm, nhưng Từ Kiều Kiều này lại không cắn câu
Không chỉ như thế, Từ Kiều Kiều còn ký hợp đồng với Quốc tế Ngu Nhân, hình như chỗ dựa không nhỏ
Chúng tôi muốn phong sát cô ta chỉ sợ bây giờ cũng không làm được rồi.”
Ký hợp đồng với Quốc tế Ngu Nhân? Người phụ nữ nghe được tin tức này thay đổi sắc mặt, nhất là lúc nghe thấy câu “Không làm được”, sắc mặt bà ta có chút khó coi.
“Phan phu nhân, chúng tôi đã cố hết sức, bà có muốn tìm người khác không?” Người phụ nữ trẻ ở đầu bên kia điện thoại nói
“Được rồi, tôi đã biết.” Vừa tắt máy, người phụ nữ liền ném điện thoại.
Cạch một tiếng, Phan Minh Nguyệt đang mở cửa ra giật nảy mình.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì thế?” “Không có gì.” Người phụ nữ miễn cưỡng nở nụ cười
Phan Minh Nguyệt bước tới kéo tay người phụ nữ, vừa cười vừa nói: “Cha nói sẽ về ngay, mẹ, vừa nãy mẹ gọi điện thoại cho ai vậy? Làm mẹ tức giận như vậy, về sau đừng nói chuyện với người này nữa!” “Được rồi, Minh Nguyệt của chúng ta nói rất đúng,“ Người phụ nữ nhẹ vỗ tay Phan Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, con cũng sắp khai giảng rồi
Lát nữa cha con về, con bảo ông ấy sắp xếp công việc
Ngày mai một nhà ba người chúng ta đi du lịch ở Hokkaido!”
“Được rồi, được rồi! Đã lâu rồi chúng ta chưa cùng đi chơi, nhưng bây giờ cha càng ngày càng bận rộn
Con không biết cha có bớt ra chút thời gian rảnh được không?
“Cha con thương con như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối.” Giọng người phụ nữ rất kiên định
“Được, vậy lát nữa con sẽ nói với cha.” Phan Minh Nguyệt vui vẻ nói
“Chúng ta xuống dưới chờ ba con về đi.” Hai mẹ con nắm tay nhau đi ra ngoài, bỏ lại chiếc điện thoại bị ném vào góc tường đang rung lên
Dù sao Phan Minh Nguyệt vẫn còn trẻ, dễ dàng bị mẹ mình chuyển đề tài, hoàn toàn không nhớ tới lúc trước còn muốn biết ai chọc mẹ tức giận.