Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 409: Ngoại truyện 3: thời gian tươi đẹp của tiểu tráng tráng và tiểu điềm điềm (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86203.png

Xem ảnh 2
86203_2.png
Lâm Na cầm hoa cưới vốn định ném cho Thịnh Kiêu Dương.



Có cái gọi là kế hoạch không theo kịp sự thay đổi



Cuối cùng, bó hoa cưới rơi vào tay Rita, điều này khiến Rita cười không khép miệng được trong cả bữa tiệc cưới, sảng khoái cản toàn bộ rượu cho Lâm Na, một người chống lại mấy người, những phù dâu khác cũng không có đất dụng võ



Quay lại khách sạn, Thịnh Kiêu Dương nhớ lại màn cướp hoa cưới này còn cảm thấy buồn cười



Lúc ấy Lâm Na cố ý xác định vị trí của cô mới xoay người ném hoa, không ngờ lúc đó Rita lại nhảy qua nhảy lại đúng lúc nhảy đến phía trước cô, sau đó bó hoa cưới của Lâm Na rơi thẳng vào trong tay của Rita.



“Em cảm thấy sau này đối tượng kết hôn của Rita nhất định là một người đàn ông rất to con, nhưng bản thân Rita lại thích người cao gầy



Em còn nhớ lúc trước ở trường học, cô ấy vừa ý tất cả những chàng trai kiểu vậy, đáng tiếc không có một ai chịu được cô ấy



Mọi người sợ cãi nhau với cô ấy, bởi vì từ trước đến nay cô ấy chỉ đánh nhau chứ không nói chuyện.”



Nói xong, Thịnh Kiêu Dương lại thấy vui vẻ



Thẩm Trí Ninh rót một cốc nước ấm đưa cho cô, bản thân cũng cầm một cốc nước ngồi trên ghế sofa nghe cô nói những chuyện thú vị thời thanh xuân



Thịnh Kiêu Dương hiếm khi nhắc lại việc trước kia



Cho đến khi tốt nghiệp trung học, ba người gồm có cô, Lâm Na và Rita còn được mọi người gọi là Tam giác sắt



Sau khi cô và Rita chuyển trường đến quen biết Lâm Na, ba người thường xuyên đi cùng nhau



Lúc đầu, chỉ vì Rita có một sức mạnh kỳ lạ, Thịnh Kiêu Dương muốn tìm được một vệ sĩ có thể bảo vệ ở trường học mới cố ý qua lại thân thiết



Sau này ở chung lâu tất nhiên cũng coi cô gái tuy tính tình nóng nảy nhưng lòng dạ ngay thằng này là bạn bè, trong lúc vô tình, Rita bảo vệ cô và Lâm Na, đồng thời cô cũng giúp Rita giải quyết rất nhiều lần suýt bị ghi lối.



Có một vài lần Rita đánh người ta no đòn bị ghi hận, muốn kéo Rita phạm lỗi bị trường học ghi tội, một khi ghi tội ba lần, sẽ bị trường học đuổi học vô điều kiện



Mọi người đều biết Rita nóng tính lại thích đánh nhau, thể là những người kia liền nghĩ đủ cách chọc giận Rita, ví dụ như dùng lời nói để khiêu khích, hoặc là cố ý đổ nước gì đó lên người, cố ý chọc giận Rita để Rita chủ động đánh người ở nơi có máy giám sát, từ đó để lại bằng chứng cho trường học ghi tội.



Thịnh Kiêu Dương nghe xong liền dẫn theo hai đồng bọn cùng đấu trí đầu dùng với đám người kia, Thẩm Trí Ninh đột nhiên nói một câu: “Anh nhớ, lúc còn em nhỏ rất ngốc nghếch.”



Thịnh Kiêu Dương vừa uống một ngụm nước suýt nữa thì phun ra, cô ho khan vài tiếng, nhìn Thẩm Trí Ninh với ánh mắt khó tin: “Lúc còn bé em ngốc nghếch chỗ nào hả? Tất cả mọi người đều nói em thông minh.” Thẩm Trí Ninh đặt cốc xuống đứng dậy, nghiêng người về phía trước, hai tay chống hai bên tay vịn ghế sofa mà cô đang ngồi: “Em không ngốc à, vậy sao em lại đi theo sau lưng anh mỗi ngày chứ?” “Không phải vì em còn nhỏ à! Trẻ con luôn thích đi theo sau lưng đứa trẻ lớn hơn để chơi đùa.” Thịnh Kiêu Dương cây ngay không sợ chết đứng



“Là em bò lên giường của anh, vén áo của anh lên vì muốn nhìn vết sẹo trên ngực', sau này di Dương mới nói đây là một vết sẹo vô hình, em vẫn đến vén áo của anh làm cái gì?” Thịnh Kiêu Dương mở miệng nhưng lại có cảm giác không thể cải lại được.



Thẩm Trí Ninh giơ tay ra, cầm cốc nước của cô đặt lên trên bàn tròn, nâng cằm của cô lên, trong mắt mang theo ý cười: “Chẳng lẽ, lúc đó em đã muốn gần gũi với anh rồi hả?” “Anh Trí Ninh!” Thịnh Kiêu Dương nghẹn họng nhìn trân trối



“Em còn nhớ lúc anh rời đi đã nói gì với anh không.” Vẻ mặt Thẩm Trí Ninh lại nghiêm túc



“Lúc anh rời đi, em đã nói gì với anh?” Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ mơ hồ, “Khi đó em mới hơn bảy tuổi, em đâu nhớ rõ những chi tiết nhỏ như thế.” “Vậy em còn nhớ cái gì?” Thẩm Trí Ninh hơi híp mắt lại, ánh mắt lộ ra chút nguy hiểm



Ấy..



Thịnh Kiêu Dương nào dám nói cô chỉ nhớ tất cả những điều xấu, ví dụ như Thẩm Trí Ninh bắt nạt cô như thế nào, ví dụ như bản thân đã đần độn làm cái đuôi đi theo sau lưng anh như thế nào, thậm chí cô cũng quên mất vì sao lúc trước bản thân như một túi cát trút giận để mặc anh bắt nạt, cũng quên những chi tiết ở chung sau khi anh thoát khỏi bóng ma.



“Em nhớ...” Thịnh Kiêu Dương đột nhiên nhớ ra, “Anh là kẻ lừa gạt!” “Cái gì?” Thẩm Trí Ninh ngạc nhiên



“Anh đã nói anh sẽ trở lại, anh đã nói sau này anh sẽ bảo vệ em, nhưng lúc mẹ em qua đời cũng không thấy anh xuất hiện, em bị người ta vu oan cũng không thấy anh xuất hiện, em không có nhà để về cũng không thấy anh xuất hiện.” Cuối cùng cô cũng nhớ ra, vào buổi tối rời khỏi biệt thự Quế Kim, bị ông ngoại đưa đến Italy, cô đã trùm chăn mà khóc



Thịnh Kiêu Dương nói xong thì im lặng



Thẩm Trí Ninh cũng im lặng, anh nhìn cô từ khoảng cách gần như vậy, nghĩ tới sự bất lực và cô đơn của cô vào lúc đó, trái tim thắt lại, như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, đau nhói từng cơn



“Lúc gặp lại anh vào năm năm sau, khi đó anh giẫm lên tay của một người, đến bây giờ em vẫn nhớ rõ, sau này, nghe nói anh đã phế bỏ một cánh tay của người kia.” Cô nhìn anh, trong đôi mắt đen nhánh hiện ra sự phức tạp, “Khi đó em nhận ra, anh đã thay đổi.” Sau này, cô bắt đầu sợ hãi khi gặp anh



Sau đó nữa, cô theo Lâm Na về nhà, gặp được Lâm Diễn, tất cả sự chú ý của cô đều chuyển sang Lâm Diễn



Đây thật sự là một chủ đề làm người ta không thể vui nổi, Thịnh Kiêu Dương chậm rãi thở ra



Thẩm Trí Ninh đứng dậy, anh đi đến trước cửa sổ sát đất, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn cảnh sắc ở bên ngoài, nhưng ánh mắt lại mơ hồ, nặng nề dường như không có thứ gì có thể lọt vào mắt anh



“Lúc đó anh vừa trở về, không khống chế được tình tình, thật xin lỗi, dọa em sợ rồi.” Anh rất bình tĩnh



Thịnh Kiêu Dương nhìn bóng lưng của anh, mấp máy môi, không nhịn được mà hỏi: “Mấy năm đó anh đã đi đâu? Ông nội Thẩm nói anh đi tìm tòi học hỏi, nhưng anh đi tìm tòi học hỏi cũng không liên lạc với mọi người sao?” “Anh đi rất nhiều nơi, đi theo thuyền buôn vượt qua Đại Tây Dương, đến châu Phi, cũng đến Siberia.” Anh nói rất đơn giản, chỉ nói tên mấy nơi, nhưng Thịnh Kiêu Dương đoán được một số chi tiết, sự tàn nhẫn trên người anh lúc gặp lại hiển nhiên không phải tự nhiên mà có, mấy năm đó chắc chắn đã xảy ra rất nhiều việc hung ác khắc nghiệt mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến



Thịnh Kiêu Dương đứng lên, đi đến sau lưng, ôm eo, đặt đầu lên vai của anh, nói sang chuyện khác: “Năm đó anh rời đi, em đã nói gì với anh?” Cô không nhớ được có thể vì khi đó chỉ là lời nói vô tâm, cô tò mò rốt cuộc bản thân đã từng nói cái gì mà khiến Thẩm Trí Ninh nhớ đến tận bây giờ



“Em nói sau khi lớn lên nhất định phải gả cho anh, muốn anh về sớm một chút.” Giọng nói của Thẩm Trí Ninh nhẹ nhàng hơn rất nhiều



“Không thể nào, sao em lại nói như vậy chứ, không phải anh Trí Ninh đang lừa em chứ?”



“Dù sao em đã quên rồi, em đã nói anh lừa em vậy là lừa em đi.” Nghe anh nói như vậy, Thịnh Kiêu Dương lại tin tưởng, cô chỉ không ngờ bản thân sẽ nói ra lời như vậy, bảo sao trong những lời cuối cùng mẹ của cô để lại cho cô, lại hy vọng cổ và Thẩm Trí Ninh ở bên cạnh nhau



Quanh đi quẩn lại, vẫn là trở về



“Anh...” Thịnh Kiêu Dương đột nhiên không biết phải nói gì



Thẩm Trí Ninh xoay người lại, nhìn thẳng vào mặt cô: “Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.” “Vậy sau đó anh gặp em cũng không biểu hiện ra ý tử ở phương diện kia.” Thịnh Kiêu Dương cũng buồn bực, nếu anh đã để ý câu nói kia của cô như vậy, vì sao anh không bày tỏ, hơn nữa mỗi lần gặp cô đều là vẻ mặt nặng nề, làm cô cảm thấy hoảng sợ, sợ bản thân có chỗ nào đó khiến người này không vui



“Anh không biểu hiện ra sao? Bà nội tặng quà sinh nhật cho em, phái người khác đưa đi là được rồi, nếu không phải bản thân anh tự nguyện, anh sẽ đi xa như vậy chỉ vì giúp người khác tặng quà cho em sao?” Thịnh Kiêu Dương nghẹn lời, cô đột nhiên cảm thấy anh nói rất đúng, nếu không phải anh cố ý, mấy năm sau đó anh cũng sẽ không năm nào cũng chạy tới chuyển quà của bà nội Andy cho cô



Cô nhớ lại rất nhiều chuyện, lúc trước gặp ở trên buổi tiệc mừng thọ của ông cụ Lâm, Thẩm Trí Ninh có nói với Lâm Diễn đã từng gặp anh ấy, cô nhớ nguyễn văn lời nói của anh là “Có một lần tôi được nhờ đưa quà sinh nhật đến cho Kiểu Dương, tôi thấy anh ở bên cạnh cô ấy”, cô không nhớ Thẩm Trí Ninh có chạm mặt Lâm Diễn, nhưng đúng là có một lần cô vừa tách ra với Lâm Diễn trở về phòng của mình tiếp đó lại gặp được Thẩm Trí Ninh



Cho nên, khi đó chắc Thẩm Trí Ninh phải biết việc cô thích Lâm Diễn, nhưng một người bá đạo, thích chiếm hữu như anh mà lại chỉ yên lặng theo dõi, thật sự không phù hợp với tính cách của anh



“Nếu như, em nói là nếu như, khi đó Lâm Diễn chấp nhận tình cảm của em, có phải anh cũng sẽ đứng bên ngoài nhìn bọn em ở bên nhau không?” Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, rất tò mò nhìn anh



Thẩm Trí Ninh chỉ nhìn cô, không đáp lại



“Câu hỏi này rất khó trả lời sao?” “Nếu như là lúc đó, anh chỉ hy vọng em hạnh phúc là được rồi.” Anh nói



Thật ra điều này cũng dễ hiểu, khi đó bọn họ không có nhiều cơ hội gặp mặt, cơ bản không có thời gian ở bên nhau, ngoại trừ những lần tiếp xúc ngắn ngủi, còn lại tất cả đều là trí nhớ thuở thiếu thời



Nhưng trong trí nhớ đó cô vẫn còn trẻ con, tuy anh thích cô, cũng không đến mức có suy nghĩ cô chỉ có thể ở bên cạnh anh



Nhưng bây giờ thì khác, bọn họ sống bên nhau, cô đã lặng lẽ hòa vào cuộc sống của anh, nếu như thiếu cô, anh sẽ cảm thấy cuộc sống không còn tươi đẹp nữa



“Vậy bây giờ thì sao?” Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, mỉm cười hỏi



Tay trái của Thẩm Trí Ninh nắm lấy bàn tay phải của cô, mười ngón tay đan vào nhau giơ lên, hai chiếc nhẫn lấp lánh tỏa sáng



“Chúng ta đã thề trước mặt Chúa Jesus, sau này không rời không bỏ, dù là cái chết cũng không thể chia cách chúng ta.” “Không đúng, em nhớ trong lời thề có nói chỉ có cái chết mới chia cách chúng ta.” “Cho dù anh chết, anh cũng không bỏ qua cho em, chúng ta sẽ chôn cùng một chỗ, đời đời kiếp kiếp.” Thịnh Kiêu Dương yên lặng nhìn anh, đột nhiên bật cười, vui vẻ nói: “Anh Trí Ninh, có phải anh đọc lời thoại của em không.” Cô nhớ trong một kịch bản cô nhận có một lời thoại tương tự như vậy



“Cười anh à?” Thẩm Trí Ninh lại gần cô



Thịnh Kiêu Dương mỉm cười muốn bỏ chạy, nhưng lại bị mười ngón tay đan xen vào nhau kéo lại, anh dùng tay còn lại giữ chặt gáy của cô, ngậm lấy đôi môi đang cong lên của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK