Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 133: Gặp ông ngoại




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
76242.png

Xem ảnh 2
76242_2.png
Thịnh Kiêu Dương không thể nghe lọt những lời khác nữa, câu “Kiều Dương sắp kết hôn” không ngừng lặp lại trong đầu cô.



“Cô ấy tỉnh chưa? Cô ấy kết hôn với ai?” “Anh cũng không rõ lắm, em phải hỏi anh họ ấy.” Ninh Tiểu Nguyễn đáp lời



Thịnh Kiêu Dương nhìn Thẩm Trí Ninh



“Chờ đến nơi sẽ biết.” Thẩm Trí Ninh lạnh nhạt nói



“Thật ra anh họ cũng không biết nên mới nói như vậy!” Ninh Tiểu Nguyễn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu



Thẩm Trí Ninh liếc nhìn Ninh Tiểu Nguyễn, không nói gì nữa



Thịnh Kiêu Dương hơi thất vọng, trong lòng rất lo lắng, nhưng cô không dám biểu hiện ra ngoài



Một lần nữa bước vào trang viên Quế Kim của Thẩm3gia, nhưng là với một thân phận khác, Thịnh Kiêu Dương cảm thấy rất phức tạp



“Trở về rồi!” Freile nhìn thấy mấy người đi vào, đứng dậy



Thẩm Trí Ninh nhìn quanh phòng khách một vòng, “Ông nội đâu ạ?” “Ông ấy đang nói chuyện với ông bạn già ở trong phòng sách.” Freile vừa cười vừa nói, bà nhìn thấy Thịnh Kiều Dương đi theo bên cạnh Thẩm Trí Ninh, liền vẫy tay gọi cô tới.



“Bà nội Andy.” Thịnh Kiều Dương chạy chậm qua đó.



Freile giơ tay nhẹ nhàng vỗ mặt cô, trong mắt lộ ra sự quan tâm: “Sao sắc mặt cháu lại xấu thế, gần đây học tập rất vất vả sao? Hay là Trí Ninh bắt nạt cháu hả?” “Không ạ,“1Thịnh Kiêu Dương lắc đầu, “Đêm qua cháu mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon.”



Freile biết hôm qua bọn họ đi cùng nhau gặp tai nạn xe cộ ở trên đường, cho nên mới đặc biệt dặn dò Thẩm Trí Ninh đưa Kiều Kiều đến đây



Nghe nói cô gặp ác mộng, Freile dịu dàng xoa đầu cô: “Tối nay cháu đi nghỉ ngơi sớm một chút, đã chuẩn bị xong phòng cho cháu rồi.”



“Bà nội, bà thật là bất công, sao chẳng đến hỏi thăm cháu chứ, tối qua cháu cũng không ngủ ngon.” Ninh Tiểu Nguyễn đi tới tham gia náo nhiệt.



Freile bật cười, đưa tay vuốt mũi Ninh Tiểu Nguyễn.



“Sao ông nội Dương lại quyết định như vậy?” Thẩm Trí Ninh ngồi6xuống ghế sofa



Thịnh Kiêu Dương hoảng sợ, tập trung nghe ngóng



Freile thở dài, “Ông nội cháu đang khuyến ông ấy ở trong phòng sạch, không biết vì sao ông ấy cứ khăng khăng muốn làm việc này.” Ông ngoại cũng ở đây! Thịnh Kiều Dương không thể ngồi yên, hận không thể lập tức chạy vào phòng sách



“Kiều Kiều, bà thấy trạng thái tinh thần của cháu không tốt



Cháu về phòng nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ ăn cơm tối bà sẽ lên gọi cháu.” Freile nhận ra sự lo lắng của cô



“Không sao..



Được ạ.” Lúc đầu Thịnh Kiều Dương định từ chối đột nhiên lại thay đổi chủ ý



“A Ninh, phòng của Kiều Kiều ở cạnh phòng của cháu, cháu dẫn con4bé về phòng nghỉ ngơi đi.” Thịnh Kiều Dương vội từ chối: “Không cần làm phiền anh Trí Ninh đâu ạ, cháu tự đi được.” “Đứa bé ngốc,“ Freile bất đắc dĩ nói, “Lần đầu tiên cháu đến đây, đâu thể để cháu tự đi.” Sau khi được nhắc nhở như vậy, Thịnh Kiểu Dương mới nhớ trong mắt mọi người đây là lần đầu tiên cô tới đây



Thẩm Trí Ninh nhìn cô, đứng dậy nói, “Đi thôi.” Đang muốn đi, Thịnh Kiêu Dương lại nghe được tiếng ba toong quen thuộc, cô nhìn về phía tiếng động, hai ông lão sánh vai nhau cùng đi ra từ hành lang bên phải



Ông nội Thẩm tinh thần sáng láng ăn mặc rất sang trọng



Còn người3cầm ba toong ở bên cạnh, một ông lão già nua mà tiều tụy, là ông ngoại của cô, Dương Ôn Đình



Lúc này đôi mắt Thịnh Kiêu Dương ướt nhòe, chỉ mới hơn nửa năm không gặp, cô lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời



So với lần cuối cùng gặp, giờ ông ngoại càng già nua hơn



“Trí Ninh đã về rồi!” Ông cụ Dương nhìn thấy Thẩm Trí Ninh.



“Ông nội Dương.” Thẩm Trí Ninh gật đầu chào.



“Nghe nói cháu có bạn gái, không giới thiệu với ông già này sao?” Ánh mắt ông cụ Dương dừng trên người Thịnh Kiêu Dương, ánh mắt ôn hòa mang theo sự đánh giá và dò xét.



“Cô ấy tên là Từ Kiều Kiều.” Thẩm Trí Ninh chỉ giới thiệu một câu khá ngắn gọn.



Trong khoảng thời gian ngủi này, Thịnh Kiêu Dương lặng lẽ mở to mắt, cô không dám chớp mắt, sợ nước mắt sẽ rơi xuống, cô miễn cưỡng vừa cười vừa nói: “Chào ông, cháu là Từ Kiều Kiều.” Sự run rẩy ở âm cuối tiết lộ tâm trạng lo lắng của cô.



“Kiều Kiều?” Ông nội Dương sâu xa liếc nhìn Thẩm Trí Ninh.



Ông nội Thẩm đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Lúc trước Trí Ninh còn nói với tôi, không phải con nhóc này thì không cưới



Đáng tiếc con nhóc này vẫn còn nhỏ, không thì bây giờ ông đã có thể uống rượu mừng của nhà chúng tôi rồi.”



Nghe ông nội Thẩm nói câu này, mọi người ở đây đều có biểu cảm khác nhau.



Freile đang nghĩ, không biết chồng mình bị trúng gió gì nữa, đang tốt đẹp lại nói lời này làm cái gì.



Ninh Tiểu Nguyễn đang nghĩ ấy, quả nhiên là chị dâu tương lai! Thật không ngờ anh họ lại yêu sâu đậm như vậy, bình thường cũng không nhìn ra



Thẩm Trí Ninh chỉ thản nhiên liếc nhìn ông nội, giống như đã biết dụng ý của ông



Còn Thịnh Kiêu Dương..



Thịnh Kiêu Dương cũng không biết mình đang suy nghĩ gì nữa



“Rất tốt,“ Ông cụ Dương gật đầu, “Vậy được rồi, tôi đi trước, hai ngày tới phải làm phiền anh Thẩm gọi người đến sắp xếp địa điểm.” “Ông đã nói như vậy, tôi cũng không nói thêm gì nữa, tôi sẽ làm tốt những chuyện đã đồng ý với ông, để ông biết tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta cũng không phải là nói suông.” Ông cụ Thẩm giơ tay vỗ vai ông cụ Dương



Ông cụ Dương mỉm cười, “Tôi đi trước.” “Ông nội Dương,“ Thẩm Trí Ninh gọi ông cụ Dương, “Tình hình của Kiều Dưỡng thể nào rồi ạ?” Ông cụ Dương nhìn anh, nhỏ giọng nói một câu: “Không tốt lắm.” Nói xong, ông liền chống ba toong đi ra ngoài



Nhìn thấy bóng lưng còng của ông ngoại, những giọt nước mắt trong mắt Thịnh Kiều Dương thoáng chốc trượt xuống gò má, cô chạy chậm mấy bước, đỡ ông ngoại, “Cháu đỡ ông ra ngoài.” Ông cụ Dương quay lại nhìn cô bé đang cúi đầu đỡ ông đi ra ngoài, lúc thấy những giọt nước rơi xuống không trung, không phải nói là nước mắt, ông cảm thấy hơi ngạc nhiên



“Đứa bé, cháu khóc cái gì?” Thịnh Kiêu Dương không dám ngẩng đầu, kính mắt của cô đã phủ một lớp hơi nước



Cô cắn môi, không trả lời ông ngoại



“Hèn chị Trí Ninh lại thích cháu, đứa nhỏ này, ai nhìn thấy cũng sẽ thích



Được rồi, đưa đến trước cửa là được, xe dừng ở bên ngoài rồi.” Ông cụ Dương ôn hòa nói.



Thịnh Kiêu Dương không trả lời, chỉ tiếp tục đỡ ông đi ra ngoài



“Đứa bé này sao thế?” Ông cụ Thẩm nhìn những người khác



“Có thể là tức cảnh sinh tình!” Freile nói



“Quả nhiên là fan não tàn!” Ninh Tiểu Nguyễn sờ cằm, cảm thán.



“Fan não tàn gì?” Ông cụ Thẩm nhìn sang.



“Cô ấy là fan não tàn của Kiều Dương, fan não tàn là fan hâm mộ trung thành không có nguyên tắc, ông biết fan hâm mộ là cái gì không? Có thần tượng thì có fan hâm mộ, Kiều Dương là thần tượng của cô ấy



Chậc chậc, lúc cô ấy nghe thấy ông nội Dương nói tình huống của Kiều Dương không tốt, cũng đau lòng đến khóc, bây giờ dù cô ấy nói bản thân không phải fan não tàn, cháu cũng không tin.” Ninh Tiểu Nguyễn giải thích, sau cùng lại bày tỏ cảm xúc của bản thân.



Bên ngoài ngôi nhà, sau khi ông cụ Dương ngồi lên xe liền vẫy tay: “Bên ngoài lạnh lắm, hai đứa nhanh vào nhà đi.” Nghe ông ngoại nói, Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn ra sau lưng, thấy Thẩm Trí Ninh đi theo phía sau



Cô mấp máy môi, bước tới một bước, đôi mắt ướt nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn đi xem.”



Thẩm Trí Ninh thấy rất ngạc nhiên với hành động và biểu hiện của cô, tuy trước đó cô luôn nói mình là fan não tàn của Kiều Dương, nhưng lúc đó biểu cảm trong mắt cô cũng không phải sự sùng bái với vị thần tượng mà mình vô cùng yêu thích, càng giống như đang nói qua loa cho xong



Những hành động vừa rồi lại phá vỡ sự nghi ngờ của anh



Chiếc xe của ông cụ Dương đã chạy đi



Thẩm Trí Ninh cũng không im lặng quá lâu, “Chờ ở đây.” Anh rời đi.



Thịnh Kiêu Dương lẻ loi trơ trọi đứng ở nơi đó, cơn gió lạnh thổi hết độ ấm trên người cô, cô lạnh đến mức mặt trắng bệch, nhưng không di chuyển một chút nào.



Một chiếc xe jeep chạy tới, vững vàng dừng bên cạnh cô.



Thịnh Kiêu Dương vội vàng mở cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào cài dây an toàn



Lúc cô quay lại nhìn Thẩm Trí Ninh, anh đã bắt đầu lái xe



Anh nhìn về phía trước, bàn tay điều khiển vô lăng đầu ra đó, tốc độ của xe lại không hề chậm



Nhìn cây cối hai bên nhanh chóng lướt ra sau, hình dáng mơ hồ, liền biết anh lái nhanh đến mức nào



Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tự mình lái xe.



Khi một người nghiên tục làm việc nào đó đều sẽ lộ ra khí chất và hào quang đặc biệt, hấp dẫn sự chú ý từ những người khác.



Nhưng Thịnh Kiều Dương lại không để ý nhiều, cố nắm chặt lấy tay cầm cửa xe, bị tốc độ hơn 100km/h này làm hoảng sợ đến trái tim cũng vọt lên



“Anh biết Kiêu Dương ở đâu sao?” Nhìn anh hoàn toàn không lo lắng khi vượt qua xe của ông ngoại, Thịnh Kiêu Dương hỏi.



“Ừm.” Thẩm Trí Ninh chỉ đáp một tiếng.



Anh đã trả lời, Thịnh Kiều Dương cũng không hỏi thêm nữa, chỉ lo lắng nhìn từng chiếc xe ở phía trước bị bỏ lại đằng sau



Thật không ngờ, lúc Thẩm Trí Ninh lái xe lại điên cuồng như vậy, khó trách bình thường anh không tự mình lái xe.



Tiếng Thẩm Trí Ninh tháo dây an toàn đánh thức Thịnh Kiều Dương đang ngẩn người, “Tới rồi sao?” Cô quay lại nhìn, cũng không nhìn thấy cái gì mang tính biểu tượng, cô tháo dây an toàn, mở cửa xe nhảy xuống trước



Thẩm Trí Ninh dẫn Thịnh Kiêu Dương đi tới cửa của một căn phòng, liền bị vệ sĩ đứng ở cửa cản lại



Hình như nghe được tiếng động, người ở bên trong mở cửa phòng ra, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt xa lạ của một người đàn ông



“Anh là ai?” Hai câu hỏi giống y như nhau, giống như đã hẹn trước sẽ cùng nói ra



“An Cảnh, để bọn họ vào đi.” Một giọng nói khác vang lên



Họ quay lại nhìn thấy ông cụ Dương đang cầm ba toong từng bước một đi vào bên trong



An Cảnh bước sang bên cạnh hai bước, tránh khỏi cửa phòng.



Thịnh Kiêu Dương vội vàng đi trong phòng, cô bước về phía chiếc giường.



Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.



Cô đi được một nửa không biết sao lại ngất xỉu, sau đó ba người đang đi vào liền nhìn thấy cảnh này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK