*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng Thịnh Kiêu Dương cũng đã thấy động tác đó, cô ngạc nhiên trợn to mắt, “Nội thương?” Vị trí này hơi lệch xuống một chút là tim đó
“Chỉ là trúng một phát súng thôi.” Kinh Vị Nam hời hợt nói
“...” Thịnh Kiêu Dương
Hơn nữa, thang máy chuyên dụng vừa mở ra, đã là một văn phòng lớn rộng rãi, trước cửa sổ sát đất là bàn làm việc bằng gỗ thật cùng với ghế dựa của Tổng Giám đốc, vừa nhìn đã thấy thoải mái
Không gian rất lớn, trang trí tối giản, tông màu lạnh, lạnh như băng
Nhìn quanh một chút, không thấy Thẩm Trí Ninh, Thịnh Kiêu Dương không nhịn được hỏi: “Anh3Trí Ninh đâu?” “Nghỉ trưa.” Kinh Vị Nam đặt bữa trưa lên bàn trà
Ánh mắt của Thịnh Kiêu Dương dạo vài vòng trong phòng làm việc, ngoại trừ một cánh cửa thông ra ngoài, cũng không nhìn thấy cánh cửa thứ hai, chẳng lẽ phòng nghỉ ở bên ngoài? Kinh Vị Nam nhận ra nghi ngờ của cô, chỉ vào vách tường ở phía đối diện
Thịnh Kiêu Dương chớp mắt nửa tin nửa ngờ đi qua đó, đến gần mới phát hiện ra mặt tường này khảm một cánh cửa có thể mở ra, cô quay lại liếc nhìn Kinh Vị Nam, nhẹ nhàng mở cửa ra, rón rén đi vào
Một phát súng vào ngực, này là một vết thương nhỏ sao? Vì sao lại là dáng vẻ xem thường như vậy
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ anh đã tránh được vết thương2chí mạng, nhưng cũng không cần biểu hiện như chỉ là gọt hoa quả bị thương chứ? “Vì sao không nghỉ ngơi nhiều hơn? Là anh Trí Ninh muốn anh đi làm lại sao?” Thịnh Kiêu Dương hơi nhíu mày, dù có thiếu người, cũng không thể gọi một người bị thương nặng đi làm nhanh như vậy chứ? Lúc trước đã tuyển trợ lý
mới, vậy chắc chắn vết thương của Kinh Vị Nam khá nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không thể đi làm mới tuyến người
Thấy cô thể hiện sự quan tâm, hiểm khi nào Kinh Vị Nam lại thấy cô thuận mắt như vậy
“Chỉ cần không làm việc nặng là được, không sao.” Kinh Vị Nam nói
Thật sự là một cấp dưới tốt, khó trách Thẩm Trí Ninh lại không thể rời khỏi anh ấy
Thịnh Kiêu Dương vừa mới nghĩ2như vậy, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó
Thang máy khẽ lắc lư một cái rồi dừng lại, cửa thang máy mở ra
Kinh Vị Nam liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương, ra hiệu cô ấy đi theo, rồi rời khỏi thang máy trước
Nơi này đẳng cấp hơn cả tòa nhà Ánh Dương mà Thịnh Kiêu Dương từng đến, không chỉ có không gian lớn hơn, mà cách trang trí cũng sang trọng hơn.
Không gian rất lớn, trang trí tối giản, tông màu lạnh, lạnh như băng
Nhìn quanh một chút, không thấy Thẩm Trí Ninh, Thịnh Kiêu Dương không nhịn được hỏi: “Anh Trí Ninh đâu?” “Nghỉ trưa.” Kinh Vị Nam đặt bữa trưa lên bàn trà
Ánh mắt của Thịnh Kiêu Dương dạo vài vòng trong phòng làm việc, ngoại trừ một cánh cửa thông ra ngoài, cũng không nhìn thấy cánh cửa thứ9hai, chẳng lẽ phòng nghỉ ở bên ngoài? Kinh Vị Nam nhận ra nghi ngờ của cô, chỉ vào vách tường ở phía đối diện
Thịnh Kiêu Dương chớp mắt nửa tin nửa ngờ đi qua đó, đến gần mới phát hiện ra mặt tường này khảm một cánh cửa có thể mở ra, cô quay lại liếc nhìn Kinh Vị Nam, nhẹ nhàng mở cửa ra, rón rén đi vào
Trong này thật sự có một căn phòng khác, không giống với bên ngoài, ánh đèn nhỏ màu vàng ấm bao quanh vách tường, tuy ánh sáng không tốt bằng bên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được tình huống ở trong phòng
Đây là một gian phòng nghỉ, ngoại trừ một chiếc giường rộng rãi, cũng không còn đồ trang trí và nội thất nào khác
Ở trên chiếc giường lớn, người nào đó đang4nằm nghỉ trưa
Thịnh Kiêu Dương dứt khoát cởi giày, bước đi như mèo nhỏ, ngồi xổm xuống cạnh giường, nhìn vẻ ngoài của Thẩm Trí Ninh lúc đang ngủ
Không giống lúc nhìn thấy cách một màn hình điện thoại, nhìn anh gần trong gang tấc như thế, cảm xúc trong tim không thể nói thành lời
Đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy anh, vừa nghĩ tới đã muốn chạm vào anh, giống như chỉ làm vậy mới có thể yên lòng
Lúc vội vàng chạy theo lịch trình quay phim thì không cảm thấy gì, nhưng khi vừa dừng lại, cô lại không nhịn được mà nhớ anh
Không biết anh có cảm thấy như vậy hay không? Thịnh Kiêu Dương không để ý, chạm vào người đang ngủ, lúc cô lấy lại tinh thần, tay đã bị tóm lấy rồi
Thẩm Trí Ninh bị cảm giác trên mặt làm bừng tỉnh, lúc còn chưa mở mắt, trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ, đây là nhân viên nữ không biết tốt xấu nào dám bò lên giường của anh, anh tóm lại tay của đối phương trước, cùng lúc đó mở mắt ra, lạnh lùng nhìn sang..
“Kiều Kiều?” Anh lập tức nới lỏng tay
Giống như một giấc mơ đẹp, vẻ mặt anh hơi hoảng hốt
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, “Bất ngờ không?” Ngồi xổm khiến chân hơi tê, cô đứng dậy muốn đổi tư thế, eo còn chưa kịp duỗi thẳng, bàn tay nắm lấy cổ tay cô đã dùng sức kéo lại, cô không kịp chuẩn bị nên bị sức mạnh này kéo ngã xuống, nửa người đè lên người của Thẩm Trí Ninh.
“Sao ưm...” Cô vừa mở miệng, mặt đã bị nâng lên, bờ môi bị che lại
Tất cả tình cảm như được trút hết vào nụ hôn này, anh hôn rất mạnh, giống như muốn hút cô vào trong bụng
Nhưng tư thế này không tiện dùng sức, anh kéo người cô lên, xoay người đè cô xuống, nâng mặt cô lên tiếp tục hôn
Lúc bàn tay của anh xoa nhẹ dưới làn váy, Thịnh Kiêu Dương kịp phản ứng lại, giơ tay đẩy anh, anh lại giống như kẻ tham ăn, giờ ăn được tủy trong xương mới biết được nó ngon, quấn lấy cô không chịu buông ra
Kinh Vị Nam còn đang ở bên ngoài!
Thịnh Kiêu Dương nghĩ đến lúc mình đi vào, ngay cả cửa còn chưa đóng chặt, chẳng may Kinh Vị Nam đi vào gọi Thẩm Trí Ninh rời giường ăn cơm, chẳng phải sẽ nhìn thấy à? Tuy nhiên, ở một phương diện khác, bởi vì nghĩ đến Kinh Vị Nam còn ở bên ngoài, sự kích thích này khiến cô càng trở nên mẫn cảm hơn, đầu ngón tay của anh chỉ nhẹ nhàng chạm vào, đã cảm thấy xương cốt cả người đều sắp mềm nhũn.
Thẩm Trí Ninh rõ ràng cảm thấy cô động tình, sao anh lại không chứ, người mới được ăn mặn lại xa nhau lâu như vậy, sự thôi thúc muốn tiếp xúc càng sâu hơn cũng mãnh liệt hơn
“Chờ..
chút, còn có người ở bên ngoài.” Cuối cùng đợi được đến lúc môi anh rời đi, Thịnh Kiêu Dương vội vàng nói
Thẩm Trí Ninh dừng động tác, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô, khiến cô thấy khó chịu mà rụt cổ lại
“Em đi theo Kinh Vị Nam lên đây?” “Đương nhiên, chỉ có anh ta mới không cần nhận được sự phê chuẩn của anh đã có thể dẫn em lên đây, những người khác chắc chắn phải hỏi anh trước.” Thẩm Trí Ninh cũng để ý việc bên ngoài có người, không có hành động khác, chỉ đè lên người cô, vừa nói chuyện, vừa bình ổn lại ngọn lửa trong người
“Anh..
vẫn được chứ?” Thịnh Kiêu Dương cẩn thận hỏi
Sự kiên nhẫn của Thẩm Trí Ninh suýt nữa bị phá vỡ, anh cắn lên xương bả vai của cô qua lớp áo mỏng manh, không mạnh, chỉ là dùng hành động này để thể hiện một chút tâm trạng của anh
Thịnh Kiêu Dương vô tội chớp mắt, nhìn anh đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh, cô cắn môi, kiềm chế nụ cười bên môi
Anh sắp không nhịn nổi rồi..
Điều này cũng không trách cô được, cũng không nhìn xem đây là hoàn cảnh gì, Thẩm Trí Ninh là ông chủ, phải chú ý hình tượng một chút, không thể để lại một ấn tượng “ông chỉ là một người nghiện ăn mặn không đáng tin cậy” ở trong lòng cấp dưới của mình
Thịnh Kiêu Dương đi ra bên ngoài, mới phát hiện Kinh Vị Nam cũng không ở đây, xem ra Kinh Vị Nam biết điều hơn cô nghĩ
Thẩm Trí Ninh còn chưa đi ra, cô đã dứt khoát lấy bữa trưa trong túi ra đặt lên bàn trà, cũng sắp xếp xong cả bộ đồ ăn
Cô ngồi thêm một lúc, Thẩm Trí Ninh mới chỉnh tề đi ra
Thịnh Kiêu Dương không nhịn được mà liếc mắt qua vị trí nào đó, ồ, tắt lửa rồi
“Đang nhìn cái gì?” Thẩm Trí Ninh híp mắt, trong mắt bừng lên một ngọn lửa
Thịnh Kiêu Dương xoay mặt đi, ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Không nhìn gì hết.” “Không phải em nói bên ngoài có người à?” Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, “Có lẽ anh ta vừa ra ngoài.” Thẩm Trí Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt của anh liếc qua đồ ăn trên bàn trà, sau đó nói: “Em đút cho anh đi.” Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên mở to hai mắt, quay sang nhìn Thẩm Trí Ninh, thuận tiện nhìn tay của anh
“Tay bị tê.” Thẩm Trí Ninh rất bình tĩnh nói
“Khụ!” Thịnh Kiêu Dương bị sặc nước bọt
Đây là Thẩm Trí Ninh mà cô quen biết sao? Không phải bị người ta đánh tráo chứ?
Thẩm Trí Ninh không trêu chọc cho cô nữa, sau khi biết cô đã ăn rồi, mới bắt đầu từ tốn ăn cơm, thỉnh thoảng hỏi cô một câu, dẫn dắt cô nói chuyện
“Bây giờ anh bận rộn lắm à? Ngay cả bữa trưa cũng phải cho người đóng gói mang đến.” “Đã kết thúc rồi.” Lúc đầu anh định làm xong sẽ bay đi gặp cô, không ngờ cô lại tới trước
Thịnh Kiêu Dương chống cằm nhìn anh ăn cơm: “Em đã hết bận rồi, một tháng tiếp theo chỉ tham gia buổi công chiếu của mấy bộ phim điện ảnh, em định không nhận thêm lịch trình nữa, nghỉ ngơi một chút, ở bên cạnh ông ngoại, Tiểu An còn có..
anh.” Thẩm Trí Ninh ngước mắt nhìn cô, nghe thấy tiếng “anh” cuối cùng của cô thì thấy rất dễ chịu, tất cả sự mệt mỏi đều được quét sạch
Ăn cơm xong, Thẩm Trí Ninh dùng điện thoại nội tuyển gọi người đi vào dọn dẹp đồ bỏ đi, còn mình thì nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Có muốn đi thăm quan nơi này một chút không?” Thịnh Kiêu Dương nhún vai, “Cũng không phải trung tâm nghệ thuật, có cái gì hay mà thăm quan.” Cô vừa nói vừa đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn quang cảnh trong thành phố xuyên qua cửa sổ thủy tinh
Thẩm Trí Ninh đi đến sau lưng cô, ôm cô từ phía sau, cùng cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Hôm nay anh rất bất ngờ.” Bây giờ anh mới trả lời câu hỏi trước đó của cô
“Cốc cốc” có ai đó gõ cửa đi vào
Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn, là một người phụ nữ nước ngoài mặc đồ công sở, đối phương còn chưa kịp giấu đi sự ngạc nhiên trên mặt, đúng lúc bị cổ nhìn thấy
Cô dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đẩy Thẩm Trí Ninh, nhỏ giọng nói: “Nhân viên của anh vào rồi.” “Vào thì vào.” “Anh không cần hình tượng nữa à?” Thẩm Trí Ninh giơ tay, véo nhẹ cằm của cô xoay mặt cô lại, “Hình tượng gì?” “Ở trong lòng các nhân viên, anh nên là người rất nghiêm túc rất đúng đắn.” Thẩm Trí Ninh lại hôn lên môi cô, giọng nói xen lẫn tiếng cười: “Vậy em cảm thấy bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ biến thành kiểu người gì ở trong lòng họ?” Ánh mắt của Thịnh Kiêu Dương liếc qua người phụ nữ đang dọn dẹp hộp cơm, cô đảo mắt, nhếch miệng lên, phun ra ba chữ: “Ngụy quân tử.” Bàn tay của Thẩm Trí Ninh ở trên eo cô siết chặt lại, anh lại gần tại của cô nói một câu khiến khuôn mặt của cô ửng đỏ
“Buổi tối chờ đó.”