“Nam thần, nhìn bên này đi!”
Họ mới vừa đi ra từ lối ra đã nghe thấy một tiếng hét kích động.
Thịnh Kiêu Dương đang mệt mỏi bị dọa đến mức tỉnh táo, cô đẩy gọng kính trêu chọc Cố Châu đi ở bên cạnh: “Đám fan hâm mộ của anh thật nhiệt tình.”
“Có cả fan hâm mộ của em mà.”
Thịnh Kiêu Dương quay lại, thật sự nhìn thấy giữa đám đông có mấy fan Kiều giơ lên cái bảng “Nhị Kiều”, Nhị Kiều là tên thân mật mà đám fan hâm mộ gọi cô, bởi vì Nhị Kiều gần giống với “Yêu Kiều“. Từ sau khi hội trưởng câu lạc bộ fan bắt đầu gọi như vậy,3toàn bộ đám fan hâm mộ cũng gọi cô như vậy.
“Trong số mọi người có ai tiết lộ hành tung với đám công chúng không?” Sầm Kim nhìn thấy nhiều fan hâm mộ như vậy, hơi nhíu mày lại. Bởi vì chuyến đi này chỉ muốn quay xong phần diễn của nam số hai, hành trình được giữ bí mật, cho nên cũng không dẫn theo nhân viên an ninh.
Đám fan hâm mộ này đã lao tới.
“Nam thần, em rất thích anh, có thể ký tên cho em không?”
“Nam thần, nam thần, lúc anh đi ra có nhìn thấy Tiểu Tả nhà chúng em không?’
“Nam thần, cầu xin chụp ảnh chung!”
Cố Châu nhìn đám con gái trẻ này, anh lướt mắt qua2bốn chữ “Chung Ly Tiểu Tả” trên bảng mà các cô ấy đang cầm, vừa cười vừa nói: “Thì ra mọi người là fan hâm mộ của Tiểu Tả à, lúc tôi đi ra cũng không nhìn thấy Tiểu Tả, có lẽ mọi người còn phải đợi một chút.”
“Nam thần rất đẹp trai!!!”
“Cầu chụp ảnh chung, cầu ký tên, cầu ôm!”
Thịnh Kiêu Dương bị mấy cô gái nhỏ đẩy sang bên cạnh cũng đón đám fan hâm mộ của cô.
Fan Kiều cũng không nhiều, chỉ có năm người, trong đó còn có hai chàng trai.
“Kiều Kiều, em rất thích chị, em rất thích vai Chân Hoan mà chị diễn.” Trong đó có một chàng trai phấn khích đến mức cả người run1rẩy, cậu ta còn đang mặc đồng phục.
“Hôm nay không phải cuối tuần, bây giờ em nên ở trong lớp học mà, không phải trốn học đấy chứ?” Thịnh Kiêu Dương đánh giá fan nam đang kích động này.
“Em xin nghỉ.” Chàng trai giải thích.
“Xin nghỉ cũng không nên, sẽ làm chậm trễ chương trình học đó.” Thịnh Kiêu Dương không đồng ý.
Chàng trai vội xua tay, “Không, nửa học kỳ này của em là giai đoạn ôn tập.”
“Sao mọi người lại biết chuyến bay của tôi vào hôm nay?” Thấy đám con gái đang vây quanh Cố Châu cũng không phải đến vì Cố Châu, liền biết không phải thông tin chuyến bay bị tiết lộ. Nhưng từ bảng tên trên1tay mấy fan Kiều có thể thấy, hiển nhiên là họ cố ý chờ ở đây, cũng không phải ngẫu nhiên gặp nhau.
“Là hội trưởng bảo đám fan hâm mộ bọn em ở bên này tới đón máy bay.” Cô fan nữ có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn lập tức đáp lời.
“Hóa ra là như vậy.”
“Kiều Kiều, có thể ký tên cho em không? Em sắp thi đại học rồi, hy vọng có thể nhận được chữ ký của chị coi như một sự khích lệ.” Chàng trai kích động kia không kịp chờ đợi nói.
“Đương nhiên có thể.” Thịnh Kiêu Dương nhận lấy quyển sổ kí tên cho fan nam, còn thuận tiện hỏi tên của cậu ta, trước khi1kí tên còn viết một câu chúc may mắn: “Chúc Tiểu Hoài có thể ghi tên lên bảng vàng“.
Sau khi chàng trai tên Tiểu Hoài nhìn thấy những lời của cô thì càng kích động hơn, hưng phấn nói: “Kiều Kiều, năm nay em nhất định sẽ trở thành học đệ của chị!”
“Được, cố lên.” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, lại kí tên cho bốn fan hâm mộ khác, bởi vì vấn đề thời gian nên không chụp ảnh với từng người, chỉ cùng chụp một tấm ảnh chung.
Lúc ngồi vào xe, Sầm Kim nói với Thịnh Kiêu Dương: “Đám fan hâm mộ của em có tin tức linh hoạt thật đấy.”
Tất cả mọi người đều nhận ra, người thật sự đến đón máy bay chỉ có fan hâm mộ của cô.
Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ vô tội, “Tôi cũng cảm thấy rất thần kỳ.”
Xe bắt đầu chạy, từ sân bay đến dưới chân núi mà bọn họ quay phim mất gần năm tiếng đi đường.
Chờ đến khi tới gần ngọn núi kia, nhất định đã là buổi tối rồi.
Vì lý do an toàn, bọn họ tạm thời dừng chân ở thị trấn gần nhất, đợi đến sáng sớm hôm sau mới xuất phát.
Bọn họ ở trong nhà khách tốt nhất của thị trấn này.
“Cộc cộc cộc”
Thịnh Kiêu Dương vừa mới tham quan căn phòng của mình xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Cô đi tới cạnh cửa, cũng không mở cửa ngay.
“Là mình, là mình.” Ngoài cửa vang lên một giọng nữ hào hứng.
Bởi vì cách một cánh cửa, giọng nói hơi khác lạ nhưng vẫn nghe thấy có mấy phần quen tai.
Thịnh Kiêu Dương thoáng qua sự nghi ngờ, nhưng lại bởi vì mấy phần quen tai này mà = mở cửa.
“Kiều Kiều, mình nhớ cậu muốn chết!” Một người lao thẳng tới ôm cô.
Nếu không phải Thịnh Kiêu Dương thấy rõ là ai thì đã sớm tránh ra rồi.
“Vương Vi?”
“Thật vui quá, Kiều Kiều, cậu còn nhớ mình!”
“Mình đâu có mất trí nhớ.”
Thịnh Kiêu Dương đẩy Vương Vi ra, quan sát khuôn mặt cô ấy một chút, nói thẳng: “Béo thành như vậy, cuộc sống của cậu cũng không tệ!”
Vương Vi chạm vào khuôn mặt mũm mĩm của bản thân, sau đó lại sờ bụng nói: “Ôi chao, người ta mang thai mà, chắc chắn sẽ béo lên!”
Mang thai? Lúc này Thịnh Kiêu Dương mới để ý đến cái bụng to của cô ấy, càng thấy ngạc nhiên hơn, nhìn cái bụng này có lẽ được khoảng năm tháng rồi, mới chỉ qua sáu tháng từ khi kết thúc cuộc thi Siêu mẫu mà thôi, nói cách khác cô nàng Vương Vi này vừa mới thi xong chưa được bao lâu đã mang thai.
Lúc này cửa phòng bên cạnh mở ra, “Là người quen à?” Cố Châu đi ra từ trong phòng.
“A a a a a a! Nam thần!” Tiếng thét chói tai vang lên.
Khóe môi Thịnh Kiêu Dương giật giật, “Vương Vi, cậu là một phụ nữ có thai có thể bình tĩnh một chút không?”
“Không bình tĩnh được, thì ra nam thần ở trong nhà khách nhà mình, thật sự quá may mắn rồi!” Vương Vi nhìn chằm chằm Cố Châu.
“Đây là nhà khách do nhà cậu mở à?” Thịnh Kiêu Dương hỏi một câu.
“Là nhà chồng mình mở. Nam thần, nam thần, có thể kí tên cho em không? Không, hay là chụp ảnh chung đi, có được không?” Vương Vi đã chìm đắm trong ánh sáng của nam thần.
Cố Châu mỉm cười, không từ chối.
Vương Vi hấp tấp đi qua chụp ảnh chung, chụp mấy bức ảnh, liên tục đổi mấy tư thế.
“Được rồi, Vương Vi.” Thấy cô nàng này còn chưa xong, Thịnh Kiêu Dương vội mở miệng.
“Nam thần, tạm biệt.” Vương Vi bước một bước quay lại nhìn một lần.
Cố Châu bật cười, quay về phòng.
Không còn nhìn thấy nam thần, cuối cùng Vương Vi cũng lấy lại tinh thần.
“Trời ạ, không ngờ có thể gặp mọi người ở đây, mình còn tưởng rằng cả đời này mình chỉ có thể nhìn thấy mọi người ở trên tivi chứ. Nhìn nam thần từ khoảng cách gần còn đẹp trai hơn cả trên tivi.” Vương Vi ôm mặt tỏ vẻ mê trai.
“Vào trong rồi nói chuyện.” Thịnh Kiêu Dương đi vào trong phòng.
Vương Vi vội vàng đi theo.
“Kiều Kiều, cậu thật sự không thay đổi một chút nào, không đúng, cậu càng ngày càng đẹp hơn!”
Thịnh Kiêu Dương ngồi xuống mép giường, ra hiệu cho Vương Vi cũng ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống, Vương Vi còn đang lẩm bẩm: “Kiều Kiều, cậu thật giỏi, mình còn cho rằng cậu chỉ có tài năng trong giới người mẫu thôi, không ngờ còn đóng phim truyền hình, hơn nữa còn diễn tốt như vậy.”
“Cậu thì sao?” Thịnh Kiêu Dương hỏi lại.
“Cũng như cậu thấy đó, ở nhà chờ sinh thôi.” Vương Vi cười hì hì.
“Trước khi cuộc khi kết thúc, mình không nghe cậu nói có bạn trai.”
Vương Vi thè lưỡi: “Khi đó đúng là không có, nhưng sau khi trở về mình liền gặp được chồng mình.”
“Cậu đúng là đánh nhanh thắng nhanh, mấy tháng rồi?” Thịnh Kiêu Dương nhìn bụng của Vương Vi.
“Vừa đúng 20 tuần, năm tháng rồi.”
Vương Vi mở khóa kéo áo khoác hoàn toàn để lộ phần bụng, sờ phần bụng tròn trịa, nụ cười trên mặt vẫn còn trong sáng như lúc trước: “Bé cưng, con thật sự may mắn đó, liên tục gặp được hai ngôi sao lớn!”
Thịnh Kiêu Dương nhìn bụng của Vương Vi, trong mặt lộ ra vẻ tò mò, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve, phần bụng phình lên như một quả bóng rổ đầy khí, hơi cứng còn có chút co giãn.
“Cậu có mệt không?” Cô hỏi.
“Cũng được, dù sao mình cũng luôn thèm ăn, cảm giác bé cưng ở trong bụng lớn lên từng chút từng chút một, liền cảm thấy rất thành công, rất muốn nhìn thấy bé cưng ra đời.”
Bây giờ khắp người Vương Vi đều có vầng sáng tình thương của mẹ, có thể nhận ra cuộc sống của cô ấy rất tốt.
“Kiều Kiều, hai người đến đây quay phim sao?” Ngoài việc quay phim, Vương Vi nghĩ mãi không ra còn nguyên nhân gì khác khiến hai người phải chạy đến vùng núi xa xôi này.
“Ừ.”
“Vậy mình có thể đi theo xem không?” Vương Vi chờ mong nói.
“Không được, địa điểm quay của mình ở sâu trong núi, bây giờ cậu không thích hợp leo núi.”
“Được rồi.” Vương Vi có vẻ hơi thất vọng, nhưng lại lập tức nở nụ cười, hôm nay có thể gặp ở đây thật sự là quá may mắn, cô chỉ nghĩ thôi đã phấn khích đến mức không thể bình tĩnh nổi.
“Kiều Kiều, cậu còn liên lạc với mấy người Lạc Y không?”
“Mình chưa từng chủ động liên lạc.” Trái lại Tiếu Dương đã chủ động liên lạc với cô mấy lần, muốn rủ cô đi chơi nhưng cô bận quá nhiều việc. Hơn nữa quan hệ của cô với Tiếu Dương cũng không tốt như vậy, cô từ chối mấy lần, sau đó Tiếu Dương cũng không liên lạc với cô nữa.
“Mình có chú ý đến tin tức của mọi người, trong số chúng ta chỉ có cậu là tiến xa nhất, bây giờ cậu đã bước vào hàng ngũ những tiểu hoa đán đang hot rồi! Lúc trước mình đã nói cậu nhất định sẽ có thành tích rất cao, không ngờ nhanh như vậy đã bước tới độ cao này, ngồi tên lửa cũng chỉ đến thế thôi!”
Thịnh Kiêu Dương nghe lời nói thẳng thắn của Vương Vi thì chỉ mỉm cười.
“Hắc hắc!” Vương Vi đột nhiên xích lại gần, “Kiều Kiều, quen bạn trai rồi hả!”
“Có ảnh chụp chính diện không, cho mình xem một chút thôi!” Vương Vi nháy mắt ra hiệu, rất hào hứng.
Bây giờ khuôn mặt cô ấy mũm mĩm, lại còn làm vẻ mặt như vậy thật sự hơi cay mắt.
Thịnh Kiêu Dương bật cười, Vương Vi này vẫn vui tính như trước kia, không nhịn được mà giơ tay véo phần thịt trên mặt Vương Vi: “Không cho.”
Vương Vi bĩu môi, cả khuôn mặt cứ như một cái bánh bao cỡ lớn.
“Nếu ngày nào đó mình kết hôn, nhất định sẽ gọi cậu.” Cảm xúc véo khuôn mặt béo múp míp khá thích, Thịnh Kiêu Dương lại véo cái nữa.
Vương Vi hoàn toàn không để ý đến hành động của cô, chỉ chú ý đến lời nói của kia.
“Thật sao?” Vương Vi bị thịt chen lấn đến mức đôi mắt chỉ còn một khe hở, cười híp mắt càng không thấy gì nữa.
“Giả.” Trong mắt Thịnh Kiêu Dương lóe lên ý cười.
Vương Vi lập tức ỉu xìu như quả bóng bị chọc thủng.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com