*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cô đi qua, thấy Kiều Kiều ngồi bên trong chơi bài với chàng trai bị đạp lên đôi giày phiên bản giới hạn.
Đột nhiên người vây xem thán phục kêu lên.
“Rượu đâu?” Thịnh Kiêu Dương giơ một tay lên.
Lập tức có người đưa ly rượu lúc trước tới, Thịnh Kiêu Dương nhận ly rượu, đẩy ly rượu đến phía đối diện
“Rượu của anh, uống đi!” Viên Năng cầm ly rượu lên uống cạn
“Viên thiếu gia, cậu không được rồi, còn không chơi lại một người phụ nữ.” Có người ồn ào.
“Được, cậu lên đi!” Viên3Năng dùng mu bàn tay lau miệng.
“Được, ai sợ ai!”
Lúc này Thịnh Kiêu Dương lại đứng lên, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo: “Thật xin lỗi, tôi chỉ chơi một ván một ngày.” Đương nhiên, sự thật không phải như thế, chỉ là bây giờ cô không đủ sức, không đảm bảo được trận thứ hai sẽ đoán bài thắng.
Cô xoay người đi ra ngoài, lúc đi qua Lạc Y liền ngừng lại: “Đi cùng mình không?”
Trên mặt Lạc Y có sự do dự.
Nhìn ra Lạc Y lo lắng cái gì mới không trả lời, Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn Nghiêm An Huyễn: “Tôi có vài lời muốn tâm sự với Lạc Y, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
“Được thôi,“ Nghiêm An Huyễn nhe răng cười, “Uống hết ly rượu này, cô cứ việc1dẫn người đi.” Anh ta lại rót một ly rượu, đưa qua
Trên mặt anh ta có vẻ vui đùa, cô đã nói không thể chơi ván thứ hai, vậy xem cô có cách nào trốn ly rượu này
“Kiều Kiều, quên đi...”
Thịnh Kiều Dương cầm ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, lật ngược ly rượu xuống, “Được chưa?” Nghiêm An Huyễn vỗ tay, vừa cười vừa nói: “Thật sảng khoái!”
Thịnh Kiều Dương lôi kéo Lạc Y rời khỏi phòng.
Nghiêm An Huyễn nhìn mấy người rời đi, quay lại nói với Viện Năng hình như còn đắm chìm trong cảm xúc bị thua bài: “Viên Năng, cậu biết cô gái này sao?”
“Cậu lên mạng tìm tên Từ Kiều Kiều là biết.” Viện Năng lấy một điếu thuốc từ bao thuốc đặt trên bàn, châm lửa6hít sâu một hơi.
Nghiêm An Huyễn còn chưa tìm, một cô gái nhỏ đi cùng Lạc Y đã nói: “Gần đây Từ Kiều Kiều rất nổi tiếng, cô ấy lấy thân phận siêu mẫu để ra mắt, cùng Lạc Y tham gia chương trình Siêu mẫu toàn quốc, giành được giải Quán quân.”
“Siêu mẫu...” Nghiêm An Huyễn lặp lại hai từ này
Nhìn anh ta tò mò về Từ Kiều Kiều, cô bé kia lại nói thêm: “Cô ấy là sinh viên trường Đại học F, gần đây cô ấy còn khiến một giáo viên nhằm vào cô ấy phải mất chức.” “Đại học F? Không phải cùng trường với Lâm Dục sao?” Nghiêm An Huyễn nhìn Viên Nẵng
Viên Năng gật đầu: “Đúng vậy, mình nhìn thấy tin tức này, mới biết cô ta.” “Chậc chậc, đủ4trâu bò! Thế nhưng, cũng rất thú vị
Cô ta ký với công ty nào chưa?” Câu cuối cùng là Nghiêm An Huyễn hỏi cô bé kia.
“Cô ấy đã ký với Quốc tế Ngu Nhân.” “Ồ.” Nghiêm An Huyễn đưa tay kéo cô bé kia đến bên cạnh, ôm eo, vừa ghé sát mặt cô ta vừa hỏi: “Em tên là gì?” Cô gái đỏ mặt, đáp lời: “Lý Song.” Đám người ở trong phòng tiếp tục chơi bời
ở một bên khác, Thịnh Kiều Dương kéo Lạc Y ra khỏi phòng riêng đi đến thang máy
Cô buông lỏng tay nghiêng người dựa vào tường, đưa tay lên để trán, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
“Kiều Kiều, có khó chịu không?” Tầng Hoan lo lắng chạy tới.
“Hơi đau đầu.” Thịnh Kiều Dương lắc đầu, liếm đôi môi3khô khốc.
“Kiều Kiều, cậu không cần làm vậy vì mình.” Lạc Y nhẹ nhàng nói.
Thịnh Kiều Dương mở mắt nhìn Lạc Y: “Cậu biết những người này là ai không?” “Biết, Nghiệm thiểu là thái tử gia của công ty mình
Lúc người đại diện gọi bọn mình tôi đã nói, đến uống rượu cùng Nghiệm thiểu và bạn bè của anh ta.” Ánh mắt của cô như có thể nhìn thấu lòng người, Lạc Y càng nói càng nhỏ
“Đinh” của thang máy mở ra
“Nếu bây giờ cậu muốn quay về vẫn còn kịp.” Thịnh Kiều Dương nhìn Lạc Y, dựa vào Tằng Hoạn bước vào thang máy.
Lạc Y chần chừ hai giây, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại vẫn bước vào.
Vẻ mặt Thịnh Kiều Dương dịu lại, nếu như Lạc Y quay lại căn phòng kia, về sau cô sẽ không qua lại với Lạc Y nữa
Lúc đi ra thang máy, Thịnh Kiêu Dương lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống
“Cẩn thận!” Tằng Hoan và Lạc Y vội vàng đỡ cô.
Thịnh Kiều Dương choáng váng đứng còn không vững, rượu làm đầu óc cô mơ hồ, bây giờ cô còn không biết mình đang ở đâu
Trong lúc mơ màng, cô mơ hồ nghe thấy câu “Đưa cô ấy cho tôi”, giọng nói trầm thấp kia mang theo cảm giác mát lạnh như suối, thật dễ nghe.
“Ngài Thẩm, Kiều Kiều uống rất nhiều rượu, làm phiền anh chăm sóc cô ấy.” Tằng Hoan đi theo đến bên cạnh xe, lo lắng nói.
“Ừ.” Anh đáp lời, bế người lên xe.
Nhìn chiếc xe lái vào màn đêm, Lạc Y tò mò hỏi Tằng Hoan: “Anh ta là bạn trai của Kiều Kiều sao?” Tằng Hoan nhìn Lạc Y, cô biết Kiều Kiều không thích xen vào việc của người khác
Nếu Kiều Kiều nguyện ý kéo người này đi, nhất định người này có giao tình với Kiều Kiều
Cô cũng không né tránh, gật đầu đáp: “Đúng, bây giờ họ đang quen nhau.” Lạc Y hơi đăm chiêu, trước đó Kiểu Kiều quay phim bị bệnh đã có người chụp được cảnh một người bể cô ấy rời khỏi khách sạn đến bệnh viện
Người bế Từ Kiều Kiều có dáng người rất giống với ngài Thẩm này, chắc là cùng một người, nhưng trên mạng cũng không có nhiều tin tức về người này
Lúc ấy dư luận bị dẫn dắt, không ai nói về thân phận của anh ta, có lẽ anh ta không muốn quan hệ của hai người lộ ra ngoài.
“Cộp!” Vì chiếc xe di chuyển, người đang tựa vào lưng ghế đập thẳng đầu vào cửa sổ xe.
Thẩm Trí Ninh nhíu mày, nghe cô uất ức nức nở kêu đau, anh đưa tay ôm cô
Nhưng cô được một tấc lại muốn tiến một thước ngã xuống đùi anh, hai tay ôm eo anh, hơi thở phả ra trên eo anh.
“Thật khó chịu...” Cô cau mày, vô ý thức thì thầm
Thẩm Trí Ninh cúi đầu, nhìn nửa bên mặt trắng nõn của cô, anh muốn đẩy đầu cô ra, nhưng lúc chạm vào má cô, lòng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bóng mịn, cảm giác khi chạm vào đôi má có chút thịt thật tốt
Trong sự vuốt ve nhẹ nhàng này, cô dãn lông mày ngủ thiếp đi.
Về tới căn nhà ở Bắc Giao, Thẩm Trí Ninh bế cô vào phòng khách, rồi đi vào bếp lấy nước mật ong, lúc đút nước lại gặp phiền toái, người say rượu vùi vào trong sofa, mặt quay vào bên trong
Anh đành phải để cốc xuống, đỡ lấy, để cô dựa vào ghế sofa.
“Uống nước đi.” Anh vỗ nhẹ mặt cô.
Cô không có phản ứng
Thẩm Trí Ninh chưa bao giờ chăm sóc người khác hơi nhíu mày, đưa tay cạy miệng cô ra, một tay khác cầm cái cốc trực tiếp đổ nước vào miệng cô
Vì bất ngờ bị rót nước vào nên cô bị sặc, uống được một nửa, một nửa tràn ra ngoài, cổ áo ướt sũng.
“Khụ, khụ...”
Thẩm Trí Ninh để cốc xuống, lấy khăn tay ra lau vệt nước cho cô, lại bị cô nắm chặt tay
Cô mở mắt ra, không biết cặp kính của cô đã rơi ở đâu rồi, đôi mắt trong veo như được rửa qua nước chăm chú nhìn anh, hình như đã tỉnh táo, anh nghe thấy cô dùng giọng điệu rất nghiêm túc để nói: “Em thích anh.” “Anh biết không? Em thích anh từ lâu lắm rồi.” Nói xong câu này, đôi mắt cô chợt tràn đầy nước mắt, một giọt nước mắt chảy xuống từ mí mắt, giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.
Thẩm Trí Ninh ngơ ngác, cảm giác ướt át ấm áp trên mu bàn tay như có sức lôi cuốn kì lạ, có thể chạy thẳng đến trái tim
Cô không làm ầm ĩ như lần say rượu trước, lại không giống với lúc bình thường, khiến anh không thể phân biệt được, bây giờ cô đang tỉnh táo, hay là say rượu
Những nỗi buồn trên mặt cô lại không giả được
Đôi mắt đong đầy nước mắt, tình cảm chan chứa, như thể phải rời khỏi người mình yêu sâu đậm, nửa là đau lòng, nửa là buồn khổ.
“Anh có thể hôn em không?” Cô ngửa đầu, ánh mắt chất chứa khát vọng cầu xin người trước mắt.