*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thịnh Kiêu Dương như nghe thấy tiếng lý trí đang sụp đổ.
Cô không thể không nhớ tới buổi sáng hôm đó, anh nói “Hôm qua cô đã cắn rách môi tôi như vậy đấy”, anh còn nói “Tối hôm qua cô nói thích tôi, muốn tôi hôn cô, tôi không chịu, cô liền...”
Nhào tới cắn rách môi anh?
Sau đó nữa thì sao? Thịnh Kiều Dương cắn môi, lần đầu tiên thấy bực bội vì trí nhớ của mình quá tốt, không đuổi được giấc mơ phiền phức kia đi mà cứ để nó chiếm lấy tâm trí.
Cô lén lút quay lại nhìn, không ngờ Thẩm Trí Ninh cũng đang nhìn cô
Ánh mắt sâu thẳm như hồ nước, nhìn qua như giếng cổ không gợn sóng, thật ra đang che đậy sự cuộn trào mãnh liệt
Thịnh Kiêu3Dương tự nhận da mặt không tệ cũng phải đỏ mặt, cô không thể không tìm gì đó để phân tán sự chú ý, “Tối nay ăn gì?” “Em biết làm cái gì?” Thịnh Kiều Dương rất nghiêm túc suy nghĩ rồi nghiêm trang đáp lời: “Tôi không biết làm những thứ mà người bình thường biết làm.” Thẩm Trí Ninh nhìn chằm chằm cô một lúc, có lẽ chưa thấy người nào không biết nấu ăn còn nói hùng hồn như vậy.
“Cái kia..
không phải là tôi không muốn nấu ăn, là thật sự không biết làm
Trước kia Mỹ Nữu ăn đồ tối nấu đến mức phải vào bệnh viện rửa ruột đó.” Thịnh Kiều Dương chớp mắt nói, chuyện này thật sự đã xảy ra, từ sau đó Mỹ Nữu không cho cô động vào dụng1cụ nhà bếp nữa
“Tôi thấy trên ban công có treo một bức tranh sơn dầu, phối màu rất tốt.” Thẩm Trí Ninh nói một câu không hề liên quan
Thịnh Kiêu Dương không kịp chuẩn bị gì đã được khen, hơi sửng sốt một chút, “Cảm ơn.”
Thẩm Trí Ninh lại nói tiếp: “Rượu mà em pha cũng rất khá, tất cả đều phải điều chỉnh theo tỷ lệ, thiếu một chút sẽ ảnh hưởng đến tổng thể
Em có thể làm tốt những cái này, sao lại không nấu được một món ăn?”
“ y...” Thịnh Kiều Dương xoay chuyển trong mắt, hỏi lại: “Vậy anh biết nấu ăn không?”
Thẩm Trí Ninh im lặng.
Nhìn anh như vậy, Thịnh Kiêu Dương liền biết nhất định anh chưa từng nấu ăn, cô nói tiếp: “Đừng chỉ thấy hai chữ nu ăn đơn6giản, bên trong còn có rất nhiều kiến thức, tôi cảm thấy pha chế rượu và phối màu rất đơn giản, hiểu rõ tỉ lệ các thành phần là được
Nhưng xuống bếp xào rau lại không giống thế, không có ai lúc nêm gia vị cho đồ ăn còn đi cân đo đong đếm, trong thực đơn chỉ viết một thìa, một chút, số lượng vừa phải
Vấn đề nằm ở đây, một thìa là bao nhiêu, một chút là bao nhiêu, số lượng vừa phải là bao nhiêu? Còn có độ lửa, phải lựa chọn độ lửa như thế nào cho đúng, ngoài ra, cách xử lý nguyên liệu nấu ăn không giống nhau, cách chế biến nguyên liệu cũng không giống nhau
Cắt thành miếng thích hợp luộc và hầm, cắt nhỏ thích hợp xào lăn, có4quá nhiều thứ phải chú ý.”
“Trái lại em hiểu rất rõ việc nấu ăn.”
“Hiểu rõ cũng vô dụng, chỉ càng phát hiện ra bản thân không thích hợp nấu ăn.” Thịnh Kiêu Dương buông tay bất đắc dĩ nói
Thịnh Kiêu Dương còn muốn nói gì đó, đột nhiên xe rẽ gấp, cả người cô lao về phía trước, ngã vào trong lòng Thẩm Trí Ninh
“Két!” Lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai
Chiếc xe ngừng lại, “Ông chủ, không sao chứ?” “Sao thế? Mãn Quân?” Thẩm Trị Ninh nhìn tài xế ngồi trên ghế lái.
“Chiếc xe tải chạy trước xe của chúng ta phanh gấp.”
Thẩm Trí Ninh hạ cửa sổ xe xuống, nghiêng người nhìn ra sau, anh lập tức nhíu mày
Cùng lúc đó, giọng tài xế vang lên trong xe: “Hóa3ra xảy ra tai nạn xe cộ.”
Thịnh Kiêu Dương nhanh chóng rời khỏi người Thẩm Trí Ninh, cô nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh sau xe, nhìn thấy tình cảnh ở cách đó không xa
Đầu một chiếc xe tải đâm đổ một chiếc xe ba bánh bán hoa quả, đằng sau còn có một chiếc xe tông vào đuôi xe tải
Một đứa bé trai đứng bên cạnh chiếc xe ba bánh bị đâm hỏng
“Mẹ ơi, mẹ ơi...” Từng tiếng la khóc thảm thiết vang lên
“Dưới gầm xe..
anh Trí Ninh, có phải có một người nằm dưới gầm xe không?” Thịnh Kiều Dương nắm lấy cánh tay Thẩm Trí Ninh.
Thịnh Kiêu Dương không nói gì, mở cửa xe bên cạnh chạy ra ngoài
Lông mày Thẩm Trí Ninh giật giật, anh vội vàng xuống xe.
Thịnh Kiêu Dương vừa tới gần, liền bị hình ảnh trước mắt dọa sợ
Một vệt máu chảy ra từ gầm xe tải, do phần dưới cơ thể từ xương chậu bị cắt đứt ra, nửa người còn lại bị đè dưới bánh xe hơi động đậy
Hoa quả rơi tung tóe trên mặt đất, có một ít bị ép đến vỡ nát, xe ba bánh cũng hoàn toàn biến dạng.
Tài xế xe tải đã bước xuống, đang bối rối cầm điện thoại gọi xe cứu thương
Có mấy người tò mò vây quanh, chụp hình, quay video, đứa bé trai kia đã ngồi xổm xuống bên cạnh xe, duỗi tay kéo người đang bị đè nửa người ở dưới bánh xe.
“Me!”
Một đôi tay che mắt cô từ phía sau, một tiếng thở dài vang lên bên tai, “Đừng nhìn.” Thịnh Kiều Dương lấy lại tinh thần, đứa bé vẫn đang gào hét ồn ào, cô hít một hơi thật sâu, giơ tay nắm lấy tay anh, quay lại nhìn Thẩm Trí Ninh: “Tôi không sao.” Nói xong, cô chạy tới ôm đứa bé trai ra.
“Mẹ, em muốn mẹ!” Đứa bé trai bẩn thỉu ra sức giãy giụa trong lòng Thịnh Kiêu Dương, chẳng mấy chốc đã làm quần áo trên người cô bẩn thỉu nhàu nát, máu trên tay cậu bé cọ hết lên người cô.
Thịnh Kiêu Dương dùng hết sức mới giữ được đứa bé ở trong lòng, “Ngoan, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi
“Mẹ ơi, mẹ ơi...” Đứa bé gào đến khàn cả giọng, tuy nhìn qua đứa bé mới chỉ bốn năm tuổi nhưng thật ra nó đã biết được một số việc, trong giọng nói tràn đầy sự đau buồn và tuyệt vọng.
Một người đang quay video cầm điện thoại chạy tới, ngạc nhiên hỏi: “Cô là Từ Kiều Kiều sao?” Thịnh Kiều Dương nhíu mày, không hài lòng nói: “Đừng quay video, hãy để lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mẹ đứa bé!” “À ừ.” Người này vội vàng cất điện thoại
Sau khi dặn dò tài xế Mãn Quân đi kiểm tra tình hình của người nằm dưới gầm xe tải, Thẩm Trí Ninh đi đến trước mặt Thịnh Kiều Dương, giơ tay: “Đưa thằng bé đi.”
Bể một đứa bé bốn năm tuổi đúng là rất mệt, chỉ bế một chốc, tay Thịnh Kiều Dương đã không còn sức nữa, cô thấy Thẩm Trị Ninh muốn bế đứa bé.
“Quay lại xe trước.” Thẩm Trí Ninh nói.
Lúc Thịnh Kiều Dương bể đứa bé quay lại xe của Thẩm Trí Ninh, tài xế Mãn Quân cũng đã trở về, cô thấy anh ta lắc đầu, có nghĩa người phía dưới xe đã không thể cứu nổi
“Xin đừng chụp ảnh.” Mãn Quân tỏ vẻ nghiêm túc ngăn mấy người định đi theo chụp ảnh
“Người đàn ông kia có phải bạn trai của Từ Kiều Kiều không?” Mãn Quân chủ ngăn cản, cũng không trả lời
Trong xe, đứa bé nằm trong lòng Thịnh Kiều Dương đã dừng la hét, chỉ còn âm thanh nức nở vô cùng đáng thương
Thẩm Trí Ninh im lặng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô, trong mắt có biểu cảm khó hiểu.