“Nếu không phải hôm nay anh họ gọi điện thoại nói anh ấy bị bệnh, muốn anh đưa bác sĩ đến, anh còn không biết anh ấy đã trở về rồi.”
“Bởi vì bộ phim của tôi thiếu một người, đúng lúc anh Lâm Diễn đến thăm đoàn phim, đạo diễn thấy anh ấy phù hợp nên mời anh ấy diễn...”
“Anh họ đóng phim hả?” Lâm Dục giật mình.
Thịnh Kiêu Dương gật đầu, “Mấy ngày qua anh ấy đều đi theo đoàn làm phim bọn tôi, vội vàng quay hết phần diễn của nhân vật này.”
Lâm Dục vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vậy mà anh họ lại đi đóng phim, “Bây giờ anh rất chờ mong bộ phim này của hai người, nếu không có gì bất ngờ, đây sẽ là bộ3phim duy nhất mà anh họ diễn.”
“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng của anh ấy.” Thịnh Kiêu Dương cảm thán.
Lần này là trùng hợp thiếu một người diễn vai rất phù hợp với khí chất của Lâm Diễn, về sau không có khả năng xảy ra lần nữa, ý nghĩa đúng là không tầm thường.
“Em biết việc anh họ hủy bỏ hôn ước rồi chứ?” Lâm Dục đột nhiên hỏi.
“Ừ.” Thịnh Kiêu Dương nhẹ nhàng đáp lời.
“Thật sự là vì em?” Lâm Dục tỏ vẻ cuối cùng đã biết chân tướng, việc Lâm Diễn từ hôn luôn là một bí mật với gia đình bọn họ, mọi người không hiểu vì sao Lâm Diễn đột nhiên hủy bỏ một hôn sự tốt như vậy, hơn nữa còn kiên quyết như thế, không tiếc kết thù kết oán với2gia tộc nhà gái. Bây giờ nhìn thấy biểu hiện của Lâm Diễn sau khi bị bệnh, anh mới biết nguyên nhân.
Nhưng anh ta có thể hiểu việc anh họ từ hôn. Bởi vì anh ta hiểu rất rõ cảm giác này, khó khăn lắm mới yêu một người, dù người xung quanh đều phản đối cũng sẽ muốn bất chấp tất cả giành lấy, dù phải phụ lòng một số người cũng sẽ không tiếc.
Thịnh Kiêu Dương im lặng.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, anh họ làm như vậy, tất nhiên là vì em đáng giá.” Lâm Dục nói rất chân thành, “Kiều Kiều, nếu trong lòng em còn có anh họ thì suy nghĩ một chút đi, với cách làm người của anh họ, anh ấy sẽ thủy chung như một, đối xử tốt với em.”
“Hy vọng hai người đừng bỏ lỡ nhau.”
Thịnh1Kiêu Dương nhìn Lâm Dục như một bà mối cứ lẩm bẩm lải nhải: “Được rồi, đừng nói cái này nữa, tôi nhớ anh đã tốt nghiệp hồi tháng Sáu rồi à? Định tiếp tục học nghiên cứu sinh hay là đi làm?”
“Anh tiếp tục đào tạo chuyên sâu, ông nội đã vạch sẵn con đường cho anh rồi.” Lâm Dục cùng cô nói sang chuyện khác, không hề quấn lấy chuyện tình cảm nữa.
“Anh cứ đi theo con đường mà người khác đã vạch sẵn, không cảm thấy tiếc nuối sao?”
“Nhưng có thể cống hiến chút sức lực ít ỏi của mình cho gia tộc, anh cảm thấy rất đáng giá.” Lâm Dục khẽ cười, vẻ mặt không có chút miễn cưỡng nào.
Người có chí riêng, chỉ có thể nói Lâm Dục này có tấm lòng quá cao thượng, tuy Thịnh Kiêu Dương1không đồng ý với cách làm của anh nhưng lại rất ngưỡng mộ, một gia tộc muốn kéo dài được cũng cần phải có những người sẵn sàng trả giá như Lâm Dục tồn tại.
Bọn họ không nói chuyện lâu, bởi vì Lâm Diễn đã đột nhiên tỉnh lại.
“Kiêu Dương!”
“Em ở đây.” Thịnh Kiêu Dương nắm chặt bàn tay không cắm kim truyền của Lâm Diễn.
Lâm Diễn yên lặng nhìn cô, sau khi chắc chắn là cô, vẻ mặt mới dần thả lỏng, sau đó mới nhìn sang Lâm Dục ngồi ở phía bên kia.
Lâm Diễn nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Dục, mí mắt giật một cái, “Sao thế?”
“Anh họ, anh vừa mới gọi Kiêu Dương,“ Lâm Dục lại chuyển tầm mắt sang phía đối diện, “Kiều Kiều, em trả lời.”
Thịnh Kiêu Dương hơi ngạc nhiên, bởi vì Lâm Diễn tỉnh1lại, cô chỉ lo làm yên lòng Lâm Diễn đang nghĩ rằng cô không có ở đây, đột nhiên quên mất cái tên nhạy cảm này.
“Em nghe nhầm rồi, anh gọi Kiều Kiều.” Lâm Diễn nói.
Lâm Dục chậm rãi lắc đầu, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, “Anh họ, em đi mua bữa sáng cho anh.”
Thịnh Kiêu Dương nhìn về phía cửa, lại nhìn Lâm Diễn, hơi lo lắng nói: “Có phải Lâm Dục đã biết cái gì không.”
“Dù cậu ấy biết thì thế nào chứ? Cậu ấy sẽ không nói ra đâu.” Dù thời gian ở chung không nhiều, nhưng Lâm Diễn đã hiểu thấu đáo về tính cách của Lâm Dục.
Anh nắm lấy tay cô, “Dù Lâm Dục biết thân phân của em, cậu ấy cũng chỉ giúp em giấu giếm thôi, bởi vì cậu ấy sẽ không để em rơi vào tình huống xấu.”
Thịnh Kiêu Dương không thể không thừa nhận Lâm Diễn nói đúng, với tính cách và nhân phẩm của Lâm Dục, dù anh biết thân phận của cô thì cũng sẽ giữ bí mật này. Nhưng cô cảm thấy việc này đối với Lâm Dục còn tàn nhẫn hơn việc biết cô đã chết.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Thịnh Kiêu Dương lấy điện thoại ra xem, lúc đầu cô còn tưởng rằng là Đạo diễn Sầm gọi tới, nhưng trên màn hình gọi tới lại là ba chữ “Thẩm ma vương“.
Cô nhìn thời gian, đã là tám rưỡi sáng rồi.
“Anh Lâm Diễn, em đi ra ngoài nghe điện thoại.” Thịnh Kiêu Dương cầm điện thoại đứng lên, nhưng còn chưa đi đã bị Lâm Diễn kéo cổ tay.
“Đừng đi.” Lâm Diễn cũng nắm chặt cổ tay của cô không buông ra.
Điện thoại vẫn đang reo, Thịnh Kiêu Dương đành phải nghe điện thoại ở đây.
“Cuối cùng anh đã chịu gọi lại cho em rồi.”
“Anh sợ anh không gọi lại, có người sẽ đá anh mất.”
Thịnh Kiêu Dương nghe được lời oán giận này của anh mà muốn cười.
“Chiều hôm qua em đã đợi anh rất lâu, lại gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, là anh không gặp em chứ.”
“Anh có xuống nhưng em không còn ở đó.”
“Anh xuống lúc nào vậy? Em đợi anh suốt ba tiếng đó.”
“Vậy em có biết khuya hôm trước anh ở nhà đợi em bao lâu không?”
Thịnh Kiêu Dương nghẹn họng, “Khi đó quay phim xong cũng tới khuya rồi, nên em không về nhà. Sáng hôm sau em có về nhà nhưng anh đã đi làm rồi.”
“Tối qua em cũng không về.”
“Hôm qua người của đoàn làm phim tụ tập, chơi đến tối muộn, em cùng bọn họ quay về khách sạn.”
Lâm Diễn nhìn cô như một cô vợ nhỏ báo cáo lịch trình với chồng, trong lòng khó chịu, có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra rằng bản thân đã chấp nhận người kia, bằng không cũng sẽ không cho phép đối phương hỏi thăm như điều tra hộ khẩu vậy.
Anh đột nhiên ho khan, hơn nữa càng ho càng nghiêm trọng hơn, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Thịnh Kiêu Dương sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột của anh, cô vội vàng ấn nút gọi bác sĩ. Sau đó cô nắm chặt tay Lâm Diễn: “Anh Lâm Diễn, anh sao thế?”
“Anh...” Lâm Diễn ho một hồi mới đỡ hơn, “Nước bọt bị kẹt trong khí quản.”
“Làm em sợ muốn chết.” Thịnh Kiêu Dương còn chưa hết hoảng sợ, vừa nãy anh ho dữ dội như vậy, cô còn tưởng anh bị bệnh cấp tính gì đó không khống chế được.
Lâm Diễn thấy cô sợ hãi, mấp máy môi, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”
“Chỉ cần anh không sao là được.”
Bác sĩ dẫn theo y tá vội vã chạy đến, sau khi biết là nước bọt kẹt trong khí quản dẫn đến ho khan dữ dội, kiểm tra phát hiện không có chuyện gì thì dặn dò vài câu, bảo anh để ý một chút rồi rời đi.
Thịnh Kiêu Dương thở dài, đảo mắt, nhìn thấy điện thoại của mình vẫn còn ở trên giường, trong lòng thoáng thấy luống cuống, cô nhớ lại vừa nãy bản thân còn đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Trí Ninh, bởi vì nhìn thấy Lâm Diễn ho như vậy, bản thân sợ đến mức ném điện thoại đi vội nhấn chuông gọi bác sĩ.
Cô ngập ngừng cầm điện thoại lên, phát hiện cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, cô nhìn Lâm Diễn rồi tiếp tục nghe điện thoại.
“Anh Trí Ninh...”
“Em đang ở bên Lâm Diễn?” Giọng nói ở đầu bên kia bình tĩnh lạ thường.
“Ừ.” Không hiểu sao Thịnh Kiêu Dương lại cảm thấy chột dạ, như bản thân đã làm việc gì trái lương tâm.
“Không phải em nói cùng người của đoàn làm phim quay về khách sạn sao? Người của đoàn làm phim mà em nói là Lâm Diễn sao? Sao trong khách sạn lại có bác sĩ? Em đã có thói quen nói dối anh rồi sao?”
Câu hỏi cuối cùng như đâm vào tim.
Thịnh Kiêu Dương tự hỏi ngoại trừ việc chưa nói thân phận thật sự cho anh biết, thì chưa nói dối gì nữa, bây giờ lại bị vặn hỏi một hồi như thế, cô thấy rất không vui: “Dù sao em ở trong lòng anh chỉ là một kẻ dối trá, anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, tùy anh!”
Cô nói xong liền tắt máy, nhưng hình như làm vậy còn chưa hết giận, vậy nên cô tắt cả điện thoại luôn.
Sau khi tắt điện thoại, Thịnh Kiêu Dương nghĩ bản thân còn chưa gọi điện nói rõ tình huống với Đạo diễn Sầm, lại lặng lẽ bật điện thoại lên gọi cho Đạo diễn Sầm, giải thích ngắn gọn tình huống.
“Đạo diễn Sầm nói bọn họ sẽ tới thăm anh.” Sau khi tắt máy, Thịnh Kiêu Dương nói với Lâm Diễn.
“Có lòng muốn đến là được rồi.”
“Anh giúp bọn họ một việc lớn như thế, lại bị ốm vì quay phim, nếu bọn họ không đến thăm, nhất định sẽ thấy áy náy trong lòng.”
Lâm Diễn mỉm cười, những người khác có đến thăm hay không thì có sao chứ, có cô ở đây, không có ai đến mới tốt.
Chuyện không có ai đến là không thể nào.
Lâm Dục cầm theo bữa sáng quay lại.
“Em vất vả rồi.” Lâm Diễn gật đầu nói cảm ơn Lâm Dục.
“Đây là điều em nên làm.” Lâm Dục thản nhiên đáp lại, từ vẻ mặt thì không nhìn ra tâm trạng anh đã có sự thay đổi.
Thịnh Kiêu Dương nhìn Lâm Dục mấy lần, Lâm Dục vẫn duy trì biểu cảm bình tĩnh, giúp Lâm Diễn lắp bàn ăn rồi đặt bữa sáng lên bàn.
“Kiều Kiều, em đi về nghỉ ngơi trước đi, anh ở lại đây là được rồi.” Cuối cùng Lâm Dục cũng nói chuyện với cô.
Thịnh Kiêu Dương nhẹ nhàng thở ra: “Em chờ người của đoàn làm phim đến rồi về luôn.”
Lâm Dục nhìn cô rồi không nói gì thêm
Chính ánh mắt này khiến Thịnh Kiêu Dương chắc chắn Lâm Dục đã biết, hơn nữa anh cũng rất tin tưởng vào suy đoán này của mình.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com