*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tại sao lại như vậy chứ, bởi vì chiếc váy mà anh chọn cho cô thật sự rất bảo thủ, đây là một chiếc váy xếp ly tương tự kiểu váy công chúa của phương Tây, phần cổ dựng thẳng che khuất nửa phần cổ, còn có tay áo đèn lồng chất lụa mỏng, tiếp đó là làn váy dài đến mắt cá chân, thiết kế ở phần eo thú vị hơn một chút, xoắn lại như một đóa hoa.
Dáng người của cô không thấp, cộng thêm giày cao gót, nhìn đầy đặn như một giá áo hình người, dù cô mặc kiểu quần áo gì cũng khiến người ta cảm thấy đẹp mắt. Chiếc váy vô cùng kén người mặc này ở trên người cô lại lộ rõ vẻ thần tiên.
“Bữa tiệc tối này ở ngoài trời, buổi tối ở bên ngoài lạnh hơn, em mặc bộ này rất phù hợp.” Thẩm Trí Ninh không hề chớp mắt.
Thịnh Kiêu Dương bĩu môi, rõ ràng không muốn cô lộ thịt nên mới chọn cái này.
Tối này là tham gia một bữa tiệc riêng, đương nhiên Thịnh Kiêu Dương chủ yếu là đi cùng Thẩm Trí Ninh, bởi vì chủ nhân trang viên này mời Thẩm Trí Ninh.
Họ còn chưa vào vườn hoa, đã nghe thấy tiếng đàn violin vang lên ở bên trong.
Khi đến gần, chỉ thấy từng nhóm người tốp năm tốp ba cùng nâng ly trò chuyện, người phục vụ bưng các loại mâm rượu đi qua lại trong đám đông.
Đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là khuôn mặt người nước ngoài, hai người bọn họ như xông vào thế giới của người ngoại quốc, không đúng, sự thật thì chỉ có một mình cô, dù sao Thẩm Trí Ninh cũng có một phần tư dòng máu của nước Đức.
Nhưng điều này đối với Thịnh Kiêu Dương cũng không tính là gì, dù sao cô từng là Hoa kiều trong gần mười năm, lúc trước ở nước ngoài tiếp xúc nhiều nhất cũng là người nước ngoài.
“Thẩm, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu dẫn bạn gái tới.” Chủ nhân của bữa tiệc đi tới đón.
Thịnh Kiêu Dương ung dung đánh giá chủ nhân bữa tiệc, đây là một người đàn ông đẹp trai có tóc xù mắt xanh, dáng vẻ chừng 30.
“Jarret, cô ấy là vợ tương lai của tôi.” Thẩm Trí Ninh dùng tiếng Anh đáp lời.
Thịnh Kiêu Dương quay sang liếc nhìn Thẩm Trí Ninh, không ngờ anh lại giới thiệu bản thân như vậy.
Jarret tỏ vẻ ngạc nhiên, anh ta đánh giá Thịnh Kiêu Dương xong, vừa cười vừa nói: “Thẩm, thì ra cậu thích kiểu người này.”
“Không,“ Thẩm Trí Ninh quay sang nhìn Thịnh Kiêu Dương, “Tôi chỉ thích cô ấy.”
Thịnh Kiêu Dương không khỏi cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Jarret tự dưng bị bắt ăn thức ăn cho chó vô cùng khoa trương nói: “Trời ạ, Thẩm, lúc cậu đi học nếu có thể như vậy, cũng sẽ không độc thân rồi.”
“Độc thân có vấn đề gì sao?” Thẩm Trí Ninh liếc xéo Jarret.
“Chẳng lẽ không có vấn đề gì sao? Tất cả mọi người đang hẹn hò, chỉ có cậu đang đọc sách, chị em Gina đẹp như thế, cởi quần áo ở ngay trước mặt cậu mà cậu lại làm như không thấy, bọn họ nói rằng cậu không được.”
Tin tức này đúng là đủ nóng bỏng, Thịnh Kiêu Dương lặng lẽ nhìn Thẩm Trí Ninh.
Thẩm Trí Ninh híp mắt, không quan tâm đến Jarret, chỉ nhìn Thịnh Kiêu Dương, nhẹ nhàng thốt ra bốn chữ: “Em cũng nghi ngờ?”
Thịnh Kiêu Dương vội vàng lắc đầu, nếu cô dám đồng ý, tối nay anh sẽ “xử” cô ngay.
“Hai người là bạn học sao?” Cô vội nói sang chuyện khác.
“Ừ.”
Jarret đã gọi người phục vụ tới, anh ta đưa mỗi người một ly rượu, bản thân cũng cầm một ly, nâng ly với Thịnh Kiêu Dương, tỏ vẻ đứng đắn nói: “Lần đầu gặp gỡ, tôi là Jarret Ben Zil Westing, là bạn học của Thẩm.”
Thịnh Kiêu Dương cũng nâng ly lên: “Tôi là Từ Kiều Kiều.”
Jarret có thể chính thức giới thiệu bản thân như thế, cũng đã coi cô là “vợ tương lai” của Thẩm Trí Ninh, nếu chỉ là bạn gái, anh ta sẽ không coi trọng như thế. Bởi vì đối với anh ta mà nói, bạn gái giống như quần áo, muốn thay thì thay, nhưng vợ thì không giống, đó là người sẽ chia tài sản.
Lúc ba người cạn ly, có người đi về phía này.
Thịnh Kiêu Dương đúng lúc đối mặt với hướng đó, cho nên lúc đối phương đi tới, cô để ý đầu tiên.
“Daisy?” Thịnh Kiêu Dương hơi ngạc nhiên.
Người đẹp mặc váy dài cổ chữ V khoét sâu, đang lắc lư đi tới còn không phải là Daisy đã từng quấn lấy Thẩm Trí Ninh à!
“Cô biết Daisy?” Jarret ngạc nhiên liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương.
Thịnh Kiêu Dương không trả lời, chỉ yên lặng liếc nhìn Thẩm Trí Ninh.
“Hai người còn chưa chia tay à?” Daisy hất cằm lên, ánh mắt nhìn xuống Thẩm Trí Ninh và Thịnh Kiêu Dương, vẻ mặt ngạo mạn.
Đối mặt với sự khiêu khích như vậy, trước nay Thịnh Kiêu Dương đều sẽ đốp lại, cô dùng một tay kéo Thẩm Trí Ninh lại, dựa nửa người vào người anh, “Chúng tôi rất tốt!”
Thấy dáng vẻ người thắng cuộc của cô, Daisy nhớ lại một số ký ức không tốt, sắc mặt trở nên khó coi.
Thẩm Trí Ninh chỉ lướt qua Daisy liền thu lại tầm nhìn, nói với Jarret: “Tôi thấy mấy người quen, chúng tôi đi qua kia chào hỏi trước.” Anh giải thích xong liền dẫn Thịnh Kiêu Dương đi tới một phương hướng.
Lúc Jarret nhìn sang Daisy, cô ta đang căm hận nhìn hai người rời đi. Anh ta nhướng mày, vẻ mặt nghiền ngẫm: “Daisy, xem ra mấy người đã có một quá khứ không thể nói ra, sao nào, có muốn thổ lộ hết với anh không, anh là người lắng nghe tốt nhất đấy.”
“Người lắng nghe tốt nhất?” Daisy cười nhạo, “Hôm nay nói cho anh biết, ngày mai toàn bộ người của giới thượng lưu đều biết.”
“Daisy, đừng như vậy, nói cứ như anh là người miệng rộng vậy.” Jarret khoanh tay.
“Hừ, anh vốn là như vậy.”
Jarret mỉm cười: “Em không nói thì anh cũng biết rõ, đơn giản cũng là em muốn theo đuổi Thẩm, kết quả cậu ấy lại chọn người khác.”
Daisy nhìn anh ta chằm chằm.
“Thật ra cái này cũng không có gì, cũng không phải chỉ có một mình em, trước kia có bao nhiêu phụ nữ nhìn trúng Thẩm, thậm chí còn có người lột sạch quần áo quyến rũ cậu ấy, còn không phải chưa có ai thành công à. Lại nói, Daisy, em theo đuổi Thẩm lúc nào vậy? Khi đó cậu ấy đã ở bên cạnh vị hôn thê của cậu ấy chưa?” Nói đến đoạn sau, Jarret tỏ vẻ nhiều chuyện.
“Vị hôn thê?” Daisy lại chú ý tới một từ trong miệng Jarret.
“Đúng vậy, chính miệng Thẩm nói ra, ‘vợ tương lai’, đây là xưng hô kỳ diệu đến mức nào, anh vẫn cho rằng Thẩm thích đàn ông, còn nghĩ nếu ngày nào đó anh chán ngấy phụ nữ, ở bên cạnh Thẩm là được rồi, này này này, Daisy, đừng đi, anh còn chưa nói hết...”
Ở phía bên kia, Thẩm Trí Ninh đang dẫn Thịnh Kiêu Dương đi chào hỏi mấy người quen.
Đối với người quen biết Thẩm Trí Ninh, nhìn thấy anh dẫn theo bạn gái đến bữa tiệc đều cảm thấy rất thần kỳ, đây là lần đầu tiên đó!
Nghe người ta giới thiệu mà xem – vợ tương lại, chậc chậc, chắc chắn là tình yêu đích thực!
“Bao giờ mới có thể uống rượu mừng của hai người?” Vì vậy có người hỏi.
“Ít nhất phải hai năm sau, cô ấy còn chưa đủ tuổi kết hôn của pháp luật.” Mặc dù Thẩm Trí Ninh nói sự thật, nhưng trong lời nói lại lộ ra mấy phần uất ức.
Thịnh Kiêu Dương lẳng lặng dời tầm nhìn đi nơi khác, nghĩ thầm, dù có đủ tuổi kết hôn theo pháp luật, cô cũng không muốn kết hôn sớm như vậy, kết hôn có gì tốt, chẳng may đến lúc đó cãi cọ mâu thuẫn chia tay không chỉ phải xử lý việc phân chia tài sản, lại còn phải treo tên phụ nữ đã ly hôn.
“Wow! Thật trẻ!” Đúng là tình yêu đích thực! Mọi người lần nữa xác nhận điều này ở trong lòng.
Lúc nhạc nền đổi thành nhạc khiêu vũ sôi động, lúc một cặp nam nữ trẻ nắm tay vô cùng nhiệt tình khiêu vũ, tất cả mọi người dừng nói chuyện, cùng nhau thưởng thức. Sau đó cũng có hai cặp đôi tham gia vào nhóm khiêu vũ.
“Daisy thật sự là một người đẹp.” Thịnh Kiêu Dương vẫn luôn nhìn hai người khiêu vũ đầu tiên, nhất là Daisy, dáng người bốc lửa, lúc nhảy múa sôi nổi quyến rũ khiến mọi người đền dán mắt vào cô ta.
“Kém xa em.” Bên tai vang lên giọng nói của anh.
Anh trả lời quá nhanh quá tùy ý, như đang trả lời hôm nay ăn gì, giọng nói mang vẻ dứt khoát không chút nghĩ ngợi.
Thịnh Kiêu Dương quay lại, thấy Thẩm Trí Ninh cũng đang nhìn, trong mắt của anh đều là bóng dáng của cô, như không thể chứa thêm được cái gì khác, sự chuyên tâm này như kẹo dẻo mật ong, mềm mại lại ngọt ngào.
Mấy người xung quanh vốn đang nhìn người đang khiêu vũ lại bị ép buộc nhìn sang hai người.
“Hai người không đi khiêu vũ sao?” Có người thật sự không nhịn được, mở miệng xen vào hai người đang nhìn nhau.
“Chúng tôi không phải đến để khiêu vũ.” Thẩm Trí Ninh nhẹ nhàng trả lời.
“...” Mọi người.
Thẩm Trí Ninh không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của người xung quanh, chỉ nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Hôm nay em đi giày quá cao, khiêu vũ sẽ bị đau chân, nếu em muốn nhảy thì cởi giày ra giẫm lên chân của anh, anh dẫn em nhảy.”
“...” Thịnh Kiêu Dương.
Những người xung quanh đã bắt đầu di chuyển vị trí rồi.
Tốt nhất đừng đứng ở đây nhìn người ta thể hiện tình yêu, quá là ngược tâm rồi!
Coi như bọn họ đã nhìn ra rồi, tên này hiếm khi tham gia tiệc, không phải mặt mũi của Westing lớn, mà là đang thông báo với mọi người rằng cây sắt đã nở hoa, à không, là danh hoa có chủ.
“Sao bọn họ lại tránh chúng ta?” Đột nhiên phát hiện ra xung quanh không có ai, Thịnh Kiêu Dương hỏi Thẩm Trí Ninh.
“Ừ.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là vì ghen ghét.”
Ghen ghét? Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ mơ hồ, ghen ghét cái gì?
Lúc này nhạc khiêu vũ cũng kết thúc, một giai điệu dân gian nhẹ nhàng vang lên.
Daisy kết thúc điệu nhảy nóng bỏng, ánh mắt đánh giá một vòng, đối với ánh mắt thưởng thức lộ ra sự nóng bỏng của đàn ông, cô ta chấp nhận như chuyện đương nhiên, nhưng khi cô nhìn thấy hai người như đang sống trong thế giới chỉ có hai người ở bên kia, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Có phải rất không cam tâm không?” Người nhảy cùng đột nhiên hỏi cô ta.
Daisy lườm người đàn ông, “Chuyện này không liên quan đến anh!”
“Đúng là chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng con người tôi thích nhất lấy việc giúp người làm niềm vui, sao nào, có muốn tôi giúp cô không?” Người đàn ông nhếch môi, mang theo ý xấu xa.
“Giúp tôi? Giúp tôi thế nào?” Daisy tỏ vẻ không tin tưởng, “Chẳng lẽ anh còn có thể làm anh ấy vứt bỏ người phụ nữ kia, lựa chọn ở bên tôi?”
Người đàn ông sờ cắm, “Để anh ta lựa chọn ở bên cạnh cô thì thôi đi, cô không phải kiểu anh ta thích, nếu không anh ta đã sớm lựa chọn ở bên cạnh cô rồi.”
Vẻ mặt Daisy cứng đờ, khinh bỉ nhìn anh ta chằm chằm.
“Nhưng tôi có thể giúp cô việc trước.” Người đàn ông nhe răng cười.
“Anh muốn làm gì? Anh ấy cũng không phải người tùy tiện có thể thay đổi trái tim.” Lúc đầu Daisy muốn rời đi, nhưng sự tò mò mãnh liệt đã giữ chân của cô ta.