*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong thời gian một tuần này, tổ tiết mục sẽ mời giáo viên tới dạy cho bọn họ.
Có thể lọt được đến vòng này, chứng tỏ điều kiện mọi mặt của 15 thí sinh này đều khá tốt, trình độ cũng xấp xỉ nhau.
Bến Quốc tế Ngu Nhân cũng nhân dịp này phải người đến hỏi mong muốn của đám thí sinh, xem bọn họ có muốn ký hợp đồng nghệ sĩ với công ty hay không.
Đương nhiên, người đến tham gia thi đấu đều có lòng tham gia vào giới giải trí, phần lớn mọi người đều quyết định ký hợp đồng, cũng có một số ít người nói muốn xem kết quả thi đấu, nếu không thể đi đến cuối cùng, có thể bọn họ sẽ từ bỏ suy nghĩ phát triển trong làng giải trí.
Tuy nhiên, đây đều do người có liên quan chịu trách nhiệm đi bàn bạc, không liên quan gì với Kiều Kiều.
Cô cùng Thẩm Trí Ninh đến Ninh gia, chúc Tết hai người già Ninh gia.
Thái độ hai người già Ninh gia khá tốt, cậu họ và mợ họ cũng chạy đến tham gia trò vui, lúc nói chuyện còn có vẻ hơi ghen tị.
“Mợ xem trên mạng nói cổ phần của Quốc tế Ngu Nhân là Trí Ninh tặng cho bạn gái của cháu làm sính lễ, xem ra chuyện vui của hai đứa đến gần rồi.
Sính lễ của Trí Ninh đúng là một số tiền khổng lồ đấy!” Mợ họ vừa cười vừa nói.
“Quốc tế Ngu Nhân cái gì?” Bà cụ Ninh hỏi.
“Bác gái, bác không quan tâm đến mấy cái làng giải trí rồi ngôi sao này nọ, cho nên không biết cũng rất bình thường.
Quốc tế Ngu Nhân là một công ty truyền thông đa phương tiện, giá thị trường phải hàng trăm tỷ, giá trị của 50% cổ phần cũng không ít, người khác phấn đấu mấy đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.” Mợ họ nói.
Cậu họ cũng đứng ra nói: “Chiều vợ cũng là việc tốt.” “Nhưng còn chưa kết hôn mà, không phải cháu nói không được, nhưng ở trong cái giới giải trí này, tình cảm vốn không tồn tại.” Mợ họ nhìn vẻ mặt bà cụ rồi nói.
“Trí Ninh, cháu thế này...” Vẻ mặt bà cụ thay đổi.
Thẩm Trí Ninh ngắt lời bà cụ: “Xưa nay, những người có thể kiếm nhiều tiền đều không đi nghe những tin đồn vô căn cứ này, cháu đã lên Weibo nói rõ ràng, Kiều Kiều dùng tiền để mua lại Quốc tế Ngu Nhân.
Cũng khó trách những tin đồn vô căn cứ bậy bạ đó cứ kéo dài không dừng, bởi vì có người chỉ thích xem những tin tức giả này.”
Dưới bàn ăn, Thịnh Kiêu Dương nắm chặt tay Thẩm Trí Ninh, ngón tay gãi lòng bàn tay của anh, lặng lẽ “like” cho anh.
Boss Thẩm không nói lời nào thì thôi, nhưng một khi mở miệng chắc chắn sẽ chọc chết người.
Cậu họ và mợ họ đều hơi khó chịu, bọn họ chính là cái loại “không kiếm được nhiều tiền, thích xem tin đồn vớ vẩn” ở trong lời nói của Thẩm Trí Ninh.
Anh không nói nào thô tục, nhưng lại khiến người ta vô cùng xấu hổ.
“Trí Ninh, cháu bao che cái gì, dù bạn gái của cháu lấy được cấp giải thưởng của đài truyền hình nào đó, nhưng con bé lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Tuy mọi người không phải là người trong làng giải trí, nhưng cũng biết tiền quay phim quay quảng cáo cũng không thể nhiều đến mức thái quá như vậy.” Mợ họ cảm thấy có thể tranh luận thêm, liền cười nói.
Bà cụ cũng nhìn Thẩm Trí Ninh, cảm thấy dù có bán đi, vậy chắc chắn cũng là bán tống bán tháo.
Lúc này, trong lòng bà cụ đã có cảm giác “những người đang yêu đương đều là kẻ ngớ ngẩn, ngay cả cháu trai xuất sắc của mình cũng không ngoại lệ”, bà nhìn Kiều Kiều, ánh mắt cũng hơi khác biệt, giống như đang nhìn một con hồ ly tinh ngàn năm.
“Thật ra người nghĩ như vậy cũng không ít, bình thường cháu đều làm lơ với những người thiếu hiểu biết đó, nhưng chúng ta là người một nhà, cho nên cháu cũng không muốn để mọi người hiểu lầm, hình như cháu chưa nói ra núi dựa lớn chân chính của cháu?” Thịnh Kiêu Dương nói.
Nghe cô nói như vậy, tất cả mọi người ngoại trừ Thẩm Trí Ninh đều nhìn cô.
“Dù không có quan hệ máu mủ, nhưng cháu và người này còn thân hơn cả ruột thịt...” “Ồ, suýt nữa anh quên mất, em mới thừa kế một số tài sản lớn đấy!” Ninh Tiểu Nguyễn nói.
Lúc trước, việc thừa kế tài sản của Thịnh Huân đã gây ồn ào xôn xao, dù là người không chú ý đến tin tức của làng giải trí cũng biết, dù sao là một người không có quan hệ máu mủ lại được thừa kế một số tài sản lớn như vậy, đây là việc giới truyền thông thích đưa tin nhất, bởi nó hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.
“Em đã nói, em sẽ quyên toàn bộ tài sản được thừa kế cho sự nghiệp từ thiện.” Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn Ninh Tiểu Nguyễn, “Anh đừng ngắt lời em, chờ em nói hết đã.” “Vừa rồi cháu còn chưa nói xong, cháu có một người ông ngoại, cháu nghĩ chắc mỗ mỗ đã nghe tên của ông ngoại, ông ấy là Dương Ôn Đình.” “Dương Ôn Đình?” Ông cụ Ninh và bà cụ Ninh nhìn nhau, đương nhiên bọn họ có biết, trước kia còn từng gặp.
“Hả? Kiều Kiều, em thành cháu gái của ông nội Dương từ khi nào hả? Sao anh không biết?” Ninh Tiểu Nguyễn ngạc nhiên nói.
Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn Ninh Tiểu Nguyễn, “Việc anh không biết còn nhiều lắm, muốn em nói từng cái cho anh biết sao?” “Được, được!” Ninh Tiểu Nguyễn rất vui vẻ.
“...
Anh có thể hỏi anh Trí Ninh.” Thịnh Kiêu Dương sử dụng đòn sát thủ.
Ninh Tiểu Nguyễn bị Thẩm Trí Ninh lạnh nhạt nhìn thoáng qua, liền ỉu xìu.
Tuy bây giờ anh ta đã khác xưa, nhưng anh họ ở trong lòng anh ta chính là ngọn núi lớn nguy nga, có thể đè chết anh ta.
“Năm ngoái, ông ngoại nhận cháu và mẹ cháu làm người thân, còn cháu là người thừa kế tài sản của ông.” Thịnh Kiêu Dương nói ra một cách hùng hồn.
Toàn bộ những người không biết chuyện đều giật mình.
“Cho nên, cháu cũng không đồng ý với những người nói cháu quá may mắn có thể gả vào nhà giàu.
Đương nhiên, đúng là có gặp may, nhưng gả vào nhà giàu...
ha ha, cần sao? Bản thân cháu đã là nhà giàu rồi!” Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn vẻ mặt rất hay ho của cậu họ và mợ họ, nói tiếp: “Lúc đầu, cháu và anh Trí Ninh là người một nhà, không cần phải mua tới mua đi, nhưng những người thích nói này kia nhiều lắm, cho nên cháu mới mua lại Quốc tế Ngu Nhân từ trong tay anh Trí Ninh, như vậy lúc đối mặt với những người thiếu hiểu biết lại thích ồn ào cũng có thể cãi lại.” Vẻ mặt của cậu họ và mợ họ càng khó coi hơn.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Ông cụ Ninh mở miệng.
Lần này không còn ai nói gì nữa, tất cả đều im lặng dùng bữa tối.
Ăn cơm xong, cậu họ và mợ họ không còn mặt mũi ở lại, sau khi chào tạm biệt thì rời đi.
“Kiều Kiều, những lời vừa rồi của em thật sự quá đã, có một số người vừa thiếu hiểu biết vừa ồn ào, phiền chết người.” Ninh Tiểu Nguyễn giơ ngón tay cái với Thịnh Kiêu Dương.
Thịnh Kiêu Dương nở nụ cười nhẹ.
“Sau này đứa bé của bọn cháu vừa ra đời đã là người giàu có nhất rồi.” Bà Ninh cảm thán.
Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh nhìn nhau mỉm cười.
Nếu nói ai là người có tâm trạng phức tạp nhất, thì người đó chắc chắn là bà cụ Ninh, vốn bà cụ còn tưởng rằng Kiều Kiều đến với Trí Ninh và tài sản, không ngờ bản thân người ta đã rất có tiền rồi.
Hơn nữa, tuổi còn trẻ đã phát triển trong làng giải trí tốt như vậy, hai người ở bên nhau thật sự khó nói được ai xứng với ai, chỉ có thể nói là rất xứng.
Ông cụ Ninh nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Ngày mai có một hội Giao lưu nghệ thuật Trung Quốc và nước ngoài, cháu đi với ông đến tham dự đi.” Thịnh Kiêu Dương hơi sững sờ, “Chuyện này...“.
“Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, ông không muốn ngày mai dẫn theo một người có vẻ mặt buồn bã ỉu xìu.”
“Vâng.” Thịnh Kiêu Dương ngoan ngoãn đáp lời.
Lúc về phòng nghỉ ngơi, Thịnh Kiêu Dương nói với Thẩm Trí Ninh: “Ông ngoại đánh giá cao em rồi, vậy mà lại đưa em đi tham gia hội Giao lưu nghệ thuật.
Anh nói xem em có nên gọi người mang một tác phẩm tới không?” Thẩm Trí Ninh ôm cô, “Ông ngoại không nói gì, em cũng không cần làm như thế, đi theo ông là được rồi.” Ngày hôm sau, Thịnh Kiêu Dương buộc tóc đuôi ngựa, nhìn vô cùng hoạt bát.
Ông cụ Ninh hài lòng gật đầu, ăn sáng xong liền dẫn theo Thịnh Kiêu Dương đến địa điểm tổ chức hội giao lưu.
Lọt vào tầm mắt Thịnh Kiêu Dương là những cô phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp ưu nhã, còn có rất nhiều nhân viên an ninh đi tuần tra.
Một người đàn ông trung niên bước tới đón, “Ngài Ninh, ngài đã tới rồi.” Ông ta nhìn sang Thịnh Kiêu Dương đang đỡ ông cụ Ninh, “Không biết cô đây này là?” “Cháu dâu của tôi.” Ông cụ Ninh hếch cằm lên, hơi kiêu ngạo.
Tuy ông cụ chưa từng mở miệng khen, nhưng trong lòng vẫn thấy rất hài lòng với đứa cháu dâu tương lai này, dù sao cháu dâu của những lão già mà ông cụ quen biết cũng không ưu tú như vậy.
Hơn nữa, rất nhiều người không hiểu nghệ thuật truyền thống luôn theo đuổi làn sóng mới, cho nên những người khác cũng không dẫn theo đám thế hệ trẻ trong nhà mình.
Người đàn ông trung niên chịu trách nhiệm đi chào hỏi liền mỉm cười gật đầu với Thịnh Kiêu Dương, sau đó đưa bọn họ vào bên trong.
“Ông Ninh, đảm người lão Ngô đã ở bên trong, một lát nữa khách mời bên nước ngoài mới đến.
Trước tiên, hai người có thể đi thăm thú trung tâm triển lãm của chúng tôi, chúng tôi đã trưng bày tác phẩm của tất cả mọi người ở bên trong trung tâm triển lãm.” Ông cụ Ninh đi vào, nhìn thấy một đám người đang đứng thảo luận trước một bức tranh sơn dầu, ông cụ cũng dẫn Thịnh Kiêu Dương đi qua đó.
“Lão Ninh, ông đã đến rồi!” Đã có người nhìn thấy ông cụ Ninh.
Thịnh Kiêu Dương cũng nhìn qua đó, phát hiện trong số đó cũng có một người quen, đó là Ngô Ứng Huy.
Cô rất thích tranh của ông cụ Ngô, ý cảnh trong tranh rất có sức hấp dẫn với cô.
“Ồ, sao còn dẫn theo một trợ lý nhỏ nữa?” “Con bé không phải trợ lý, con bé là cháu dâu của tôi!” Lần thứ hai nói từ “cháu dâu”, ông cụ Ninh đã nói rất trôi chảy rồi.
Những người khác ngoại trừ ông cụ Ngô đều khá ngạc nhiên, trước kia chưa từng thấy ông cụ Ninh dẫn theo lớp trẻ trong nhà mình.
Ở trong đám người này, còn có một số người khá trẻ, đều là đồ đệ gì đó.
Có người đã nhận ra Kiều Kiều rồi.
“Hóa ra là Từ Kiều Kiều!” Người nhận ra không nhịn được nói.
“Từ Kiều Kiều là ai?” Có người hỏi.” “Từ Kiều Kiều là một nữ ngôi sao đang hot gần đây.” “Nữ ngôi sao? Vậy mà ông cụ Ninh lại bằng lòng nhận một người trong làng giải trí làm cháu dâu?” Lại nói, trong lòng một số người làm nghệ thuật hoàn toàn không để ý đến người của làng giải trí, cảm giác bọn họ đều bán rẻ tiếng cười, không cao quý bằng bản thân.
Người nhận ra Kiều Kiều đầu tiên không nhịn được nói, “Hình như Từ Kiều Kiều vẽ tranh sơn dầu khá tốt.” “Một cô gái còn trẻ như vậy có thể vẽ tốt đến mức nào chứ?” Có người khinh thường.