*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Sweet, đây không phải tên của anh sao?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh, đã không cho phép tôi gọi anh là Tiểu Điềm Điềm, vậy chỉ có thể gọi là Sweet thôi, điều này có gì không đúng sao? Vẻ mặt anh thay đổi, tôi nhìn anh, phát hiện chuyện đoán tâm tư này rất mệt, vẫn nên đi tắm rửa rồi ngủ một giấc thì hơn.
“Thẩm Ương.” Anh gọi tôi.
Tôi quay lại nhìn, dùng ánh mắt để hỏi anh, có chuyện gì? “Em thật sự...
thích Norbert sao?” Anh muốn nói lại thôi, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào tối.
“Đầu Củ Cải nói người mình thích là để cưng chiều, không phải để đánh, nhưng em muốn đánh anh ta,“ Tôi gãi đầu, “Vậy không được tính là thích nhỉ?” Nghe được lời nói của tôi, hình như anh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thả lỏng.
“À.” Tôi đột nhiên kêu lên, nhìn anh ấy, “Anh cũng từng đánh em, cho nên anh thật sự không thích em.”
Thấy anh không thể nói gì, tôi liền quay về phòng.
Vừa tắm rửa xong, tóc còn chưa khô, đã có người gõ cửa phòng.
“Sweet?” Mở cửa ra nhìn rõ người tới, tôi nghiêng đầu hỏi anh, “Sao thế?” Vẻ mặt anh hơi bối rối, “Em, có thể tiếp tục gọi anh như thế.” “Như thế là thế nào?” Tôi còn bối rối hơn cả anh.
Anh nhếch môi, khó khăn nói ra ba chữ: “Tiểu Điềm Điềm.” “Sao có thể chứ, chính anh nói, nếu em còn gọi anh như vậy thì đừng gặp anh nữa, tuy anh không thích em, nhưng thỉnh thoảng em vẫn rất muốn gặp anh.” Ví dụ như sau khi gặp phải món đồ chơi rất cay mắt, tôi sẽ muốn gặp anh để rửa mắt.
Anh hơi nhăn mặt, “Không phải anh không thích em.” “Ồ.” Tôi nhìn anh một cái, vì anh quá khó đoán, bây giờ tôi cũng lười suy đoán xem anh đang nói thật hay giả.
Tôi buồn ngủ ngáp một cái, xoay người đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Sweet, anh giúp em nói với mọi người, em không ăn cơm tối, em phải ngủ một giấc thật ngon, còn có anh nhớ phải đóng cửa giúp em, cảm ơn.”
Đi đến cạnh giường, tôi đang muốn nhào tới, tay đã bị tóm lại, vừa quay lại đã thấy Sweet.
“Em chưa sấy khô tóc đã ngủ sao?” Sắc mặt anh hơi khó coi.
Tôi rũ mái tóc ngắn, vẩy bọt nước vào mặt anh, thấy sắc mặt anh càng xấu hơn, tôi vội nói: “Thật xin lỗi, em không cố ý.” “Bây giờ em thật sự muốn trở nên xa lạ với anh sao?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Xa lạ cái gì, bây giờ em chỉ muốn ngủ.” Tôi đẩy anh ra, nhào thẳng lên giường, ôm gối đầu liền ngủ mất.
Tôi mệt đến mức ngủ ngay lập tức, trước khi ngủ cảm giác được có người đang cầm khăn lau tóc cho tôi.
Chờ đến lúc tôi tỉnh lại, đã là ngày hôm sau, ngạc nhiên phát hiện Sweet vẫn còn ở nhà tôi.
“Anh rảnh vậy sao? Anh không cần đi bàn chuyện làm ăn à?” Anh nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa: “Ngày ấy...” “Ngày ấy là ngày nào?” “Thẩm Ương, em cố ý hả?” Anh nghiến răng.
Tôi mơ hồ.
“Tóm lại, anh chỉ giải thích với em một lần thôi, ngày đó em tới tìm anh, sở dĩ anh đuổi em đi, là vì người mà em gặp phải là một người lòng dạ độc ác, chuyện anh ta thích nhất là dùng cách phi pháp để nắm nhược điểm của người khác, hòng đạt được mục đích.” “Ừ.” Tôi thuận miệng đáp lại.
“Sao bây giờ em lại không hỏi gì nữa?” Tôi ngẩng đầu yên lặng nhìn anh, trên đời này thứ khó đoán nhất là tâm tư của anh, lúc thì chê tôi nhiều chuyện, lúc lại chê tôi không hỏi gì, rốt cuộc là muốn làm sao? “Thẩm Ương!” Hình như thấy bất mãn vì tôi không nói gì, anh nhỏ giọng quát.
Tôi ngước mắt nhìn anh.
“Em không định nói chuyện với anh nữa hả?” “Không có.” “Vậy sau khi nghe được lời giải thích của anh thì em không có gì muốn nói sao?” Tôi rất nghiêm túc nghĩ đi nghĩ lại, thành thật lắc đầu.
Con người tôi chính là như vậy, xưa này không quấn lấy những chuyện đã qua, lại nói, người tài giỏi như tôi sao lại là nhược điểm của người khác chứ, cho nên lời nói của anh không hề liên quan đến tôi.
Sau đó anh bỏ đi, sắc mặt u ám.
Tôi cũng không giữ anh lại, dù sao việc gì cũng là anh muốn làm thì làm, tôi không thể kiểm soát được anh, cho nên dứt khoát không gọi, lát nữa bị từ chối lại càng khó chịu.
Tôi ở nhà xem phim truyền hình cả ngày, đến giờ ăn cơm thì ăn cơm, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, tôi lại tắm rửa rồi đi ngủ.
Đang ngủ mơ màng, tôi lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tôi híp mắt đứng dậy mở cửa, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, chỉ hỏi: “Chuyện gì?” Sau đó một bàn tay đặt lên bả vai tôi, đẩy tôi vào trong phòng, lại xoay người tôi lại đè lên trên tường, mùi rượu nhàn nhạt bay vào trong mũi.
Tôi chợt tỉnh táo, “Sweet, anh còn chưa đi sao?” “Hi vọng anh đi đến thế à? Không phải em tìm anh muốn đánh quyền anh sao? Bây giờ có người khác cùng luyện tập rồi thì không tìm anh nữa hả?” “Hả?” Tôi không hiểu gì.
“Em nói đi, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào?” Anh đấm lên tường, chỗ sát tại tôi.
“Không phải em mới là người nên hỏi anh câu này sao? Lúc trước em muốn đánh quyền anh với anh, anh không vui, bây giờ lại vì em không tìm anh đánh quyển anh mà không vui? Sao anh còn hay thay đổi hơn cả phụ nữ thế, em thật sự không hiểu nổi anh.” Còn đêm hôm khuya khoắt mượn rượu chạy tới làm loạn, hừ! Tôi đưa tay đẩy anh ra, “Anh ra ngoài đi, em muốn đi ngủ rồi.” Anh không hề động đậy.
“Thẩm Ương, em sinh ra đã là khắc tinh của anh rồi,“ Anh cắn răng, “Nói đi, em còn thích anh không?” “Sweet?” Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
“Đừng gọi anh là Sweet!” Anh lại khẽ quát.
“Goodrich...” Tôi còn chưa nói xong, anh đã cúi xuống cắn môi của tôi, lúc tôi bị đau há miệng ra muốn kêu lên, đầu lưỡi của anh lại mò vào...
Tôi mở to mắt nhìn, da đầu tê dại đến mức muốn rách ra.
Qua một lúc lâu, anh mới thả tôi ra.
“Em...
Anh...” Tôi nói năng hơi lộn xộn, không biết phải nói cái gì, “Vừa rồi, cái kia, không phải là cái chỉ có người yêu và vợ chồng mới có thể làm sao?” “Ở trong mắt người khác chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau rồi.” “Nhưng anh không thích em mà, chúng ta cần gì quan tâm người khác nghĩ như thế nào, không thích thì đừng miễn cưỡng bản thân.” “Con mắt nào của em nhìn thấy anh không thích em? Anh không thích, đêm hôm khuya khoắt lại chạy về tìm em sao? Anh không thích em, sao lại hôn em chứ?” Tôi chớp mắt, “Vậy anh cũng thích cô gái ngực to mà ngày đó anh ôm sao?” “Anh giải thích lần nữa, đó chỉ là xã giao thôi.” “Hừ, xã giao, anh đừng hôn em nữa, em không thích chạm vào đồ người khác đã từng chạm vào, cảm giác cứ như bản thân dùng chung đồ lót với người khác vậy.” Tôi bĩu môi.
“...” Sweet.
Anh vừa tức vừa cười: “Anh chưa hôn bất kì ai ngoài em.” “Em không biết câu nào của anh là thật, lúc thì anh bảo em đừng gọi anh là Tiểu Điềm Điềm, lúc thì anh bảo em có thể gọi anh là Tiểu Điềm Điềm...” “Gọi thêm mấy lần đi.” “Cái gì?” Tôi ngạc nhiên.
Anh lại phối hợp nói: “Từ sau khi biết ý nghĩa của Tiểu Điềm Điềm, anh đã ghét cái tên này, anh là đàn ông, gọi Tiểu Điềm Điềm cái gì, buồn nôn chết mất.
Nhưng dù em bị anh đánh vẫn thích gọi anh như vậy, lúc ấy anh cảm thấy sao em lại đáng ghét thể, sau này anh thường xuyên nhớ đến em, thời gian trôi qua, cuối cùng anh cũng vượt qua được bài kiểm tra chạy về gặp em.” “Anh không thích cái tên này, nhưng anh không ghét khi em gọi nói, chỉ là...
Em không thích anh như trong tưởng tượng của anh, cho nên anh không vui.
Vốn anh cảm thấy em không gọi cái tên buồn nôn này thì anh sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng lúc em thật sự đổi cách gọi, chỗ này của anh.” Anh dừng lại, cầm lòng bàn tay của tôi đặt lên ngực anh.
“Rất đau.” “Em nói, lúc em không gọi anh là Tiểu Điềm Điềm nữa, chứng minh em không còn thích anh nữa rồi.” “Anh phát hiện, cái tên buồn nôn này không thể so sánh được với việc em thích anh, anh đã có thể chịu đựng một cái tên buồn nôn hơn 20 năm, anh cũng có thể chịu đựng cả một đời, nhưng mất đi em, dù là một giây thôi anh cũng không chịu đựng nổi.” Tôi nhìn anh, “Chỉ là một cái tên mà thôi, cần gì phải dùng từ chịu đựng để hình dung, em sửa lại thì anh không cần phải chịu đựng nữa rồi.” “Em nghe không rõ sao? Anh muốn em, anh muốn em tiếp tục thích anh.” Tôi rất mơ hồ, cái tên này đã khiến anh căm thù đến tận xương tuỷ như vậy, vậy tôi sửa lại là được rồi, vì sao sửa lại rồi anh còn kích động hơn.
Lúc trước, mỗi lần tôi gọi anh là Tiểu Điềm Điềm, anh đều rất khó chịu, lúc nhỏ còn vì vậy mà đánh tôi, vừa nãy còn mở miệng nói cái tên này rất buồn nôn, đã cảm thấy buồn nôn rồi, vậy tôi càng phải đổi chứ.
“Chắc chắn là vì anh uống say rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai chúng ta lại nói chuyện.” Tôi cảm thấy cần phải chờ đến lúc anh tỉnh táo lại rồi nói chuyện, nếu không tôi sẽ bị anh làm cho choáng váng.
“Thẩm Ương!” Anh hơi tức giận gọi tôi, “Không phải chỉ một câu Tiểu Điềm Điềm sao, sao em lại không gọi được chứ?” “Ngày mai, ngày mai em sẽ gọi anh như vậy.” Tôi kiên quyết cho rằng anh say rồi, nếu không sao lại chạy tới bảo người ta gọi anh bằng cái tên khiến anh cảm thấy buồn nôn chứ.
Tôi càng kiên quyết đẩy anh ra ngoài cửa hơn, “Ngủ ngon!”, rồi đóng cửa phòng lại khoá trái.
Mặc kệ tiếng gõ cửa, tôi quay về giường ngủ.
Hôm sau, nhìn thấy anh, tôi chào hỏi: “Chào buổi sáng, Sweet.” Khuôn mặt vốn đang mỉm cười của anh lập tức tối tăm.
“Em coi lời anh nói vào tối qua là gió thổi bên tai sao?” Tôi vô tội chớp mắt, “Không có, vẫn nhớ kỹ mà.” “Vậy tại sao em còn gọi anh như vậy?” “Không phải em chỉ gọi anh là Sweet sao? Không gọi anh là Sweet, thì gọi anh là gì?” Anh nghiến răng, “Gọi anh là Tiểu Điềm Điềm!” Những người trong phòng đồng loạt nhìn về phía anh.
“Nhưng anh đã nói, nếu em còn gọi anh như vậy, sau này đừng gặp anh nữa.” “Anh rút lại lời nói đó.” “Sao được chứ, lời nói như bát nước đã bắt đi, không thu lại được.
Hơn nữa, anh thật sự không cần miễn cưỡng bản thân, em đã biết anh rất không thích cái tên này rồi.” Anh tỏ vẻ bất lực, dáng vẻ như không còn cách nào với tôi.
Rất nhiều năm về sau, tôi cũng dùng sự thật để chứng minh với anh, tôi là người không thích thay đổi, nói không gọi là không gọi, chắc chắn không ép anh phải chịu đựng một cái tên ngay cả anh cũng cảm thấy buồn nôn.
Thế là trong lời trăn trối trước khi qua đời của Sweet Goodrichs có một câu như vậy: “Em yêu, hãy gọi anh là Tiểu Điềm Điềm.”