*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Hận? Chắc lúc em yếu đuối không đủ năng lực thì cũng có, nhưng bây giờ, anh cảm thấy em sẽ hận một con muỗi độc đến cắn em sao? Sẽ không, em chỉ dùng một tay đập chết bà ta thôi.” Thịnh Kiêu Dương nói rất nhẹ nhàng, giống như đang nói chuyện tầm phào với Lâm Dục vậy.
Đã bắt được nhược điểm của Lương Tiểu Tuệ, sao cô có3thể buông tha chứ, giống như lúc bạn tìm được con muỗi hút máu của bạn ở trong màn, điều đầu tiên bạn làm chắc chắn là muốn đánh chết nó, chứ không phải để nó sống thêm một lát, cho nó cơ hội lại đến căn bạn.
Lương Tiểu Tuệ với cô, cũng chỉ là con muỗi độc đã từng hút máu của cô để lại cho cô một vết đốt sưng đỏ.
“Chẳng lẽ hôm nay không phải anh đến cầu xin thay cho mấy người Thịnh Thi Vận sao?” “Cũng không phải, anh chỉ muốn biết toàn bộ câu chuyện.” Thịnh Kiêu Dương nhướng mày nhìn anh, thấy hơi ngạc nhiên với câu trả lời này, bởi vì2trong ấn tượng của cô, Lâm Dục là một người vô cùng chính trực thiện lương, luôn đồng cảm với người yếu.
Nguyên nhân là Lương Tiểu Tuệ đã từng gọi người đi uy hiếp một tình nhân đang mang thai, khiến người phụ nữ có thai kia nhảy lầu tự sát, sau đó một mũi tên trúng hai con chim, bà ta lợi dụng việc lần này đẩy tội danh kẻ chủ mưu lên đầu em.
Bây giờ, bọn họ lại gọi đám người lần trước đến tấn công em, muốn hủy khuôn mặt em, không khéo là anh Thẩm nhà em tới kịp lúc đã cứu em, còn bắt được mấy người này.
Sau đó điều tra hồ sơ thì phát hiện2bọn họ cũng là người đã từng uy hiếp người phụ nữ có thai kia.
Anh cũng biết hậu quả rồi, cuối cùng người ác cũng gặp báo ứng, em chỉ đưa bà ta đến nơi bà ta nên đi thôi.” Lâm Dục hoảng sợ, không ngờ mẹ của Thi Vận là người như vậy, chờ một chút!
“Kiều Kiều, em thay đổi rồi.” Lâm Dục thở dài, cảm khái.
Thịnh Kiêu Dương hơi nghiêng đầu, nhìn Lâm Dục, “Có phải anh cảm thấy em như vậy rất đáng sợ không?” “Không...” Anh chỉ cảm thấy đau lòng.
Lâm Dục nuốt những lời còn sót lại vào trong bụng.
Anh muốn cô có thể sống thật hạnh phúc, muốn xung quanh cô không có những9mặt tối này, muốn cô có thể làm một cô công chúa nhỏ được mọi người cưng chiều thương yêu.
Nhưng cô vẫn sống trong cảnh tàn sát khốc liệt, còn anh lại không thể làm gì để giúp được.
“Em nói là bọn họ??”
“Anh cảm thấy gọi người đến muốn hủy hoại em, trong việc này không có sự tham gia của Thịnh Thị Vân sao? Ồ! Lâm Dục, đã nói với anh rồi, anh đừng coi Thịnh Thị Vân là một người đơn giản, tuy anh đã quen biết cô ta nhiều năm, nhưng anh đã nhìn thấy dáng vẻ lúc cô ta ở một mình chưa?” Nhìn vẻ mặt bối rối của Lâm Dục, khóe môi Thịnh Kiêu Dương4giật giật, tiếp tục nói: “Mẹ con bọn họ đều có chung một điểm, ở trước mặt mọi người luôn nói xấu em, giả vờ đáng thương vì bị em bắt nạt để giành sự đồng cảm của mọi người, em vừa mới qua đời, bọn họ liền dùng đồ của em, lấy đồ trang sức của em, còn mắng em chết đi là tốt rồi.
Những điều này em đều có ghi âm để làm chứng.” Vẻ mặt Lâm Dục rất nặng nề.
Anh có thể không cảm thấy nặng nề à, người được anh quan tâm chăm sóc như một đứa em gái lại là loại người như vậy, dù là ai gặp phải thì trong lòng cũng không thấy dễ chịu.
“Nếu như anh muốn khuyên em thả bọn họ một đường sống, vậy anh hãy dừng lại đi, điều này là không thể nào, nếu bọn họ không đến trêu chọc em nữa, em cũng lười phải so đo với bọn họ, nhưng bây giờ, thật xin lỗi, đã hút máu của em thì phải có ý thức nợ máu phải trả bằng máu!” Thịnh Kiêu Dương đứng dậy, “Được rồi, em phải đến bệnh viện, anh cứ tự nhiên.” Lâm Dục vội đi đứng dậy, “Em muốn đi thăm chú Thịnh sao.”
“Anh cảm thấy gọi người đến muốn hủy hoại em, trong việc này không có sự tham gia của Thịnh Thị Vân sao? Ồ! Lâm Dục, đã nói với anh rồi, anh đừng coi Thịnh Thị Vân là một người đơn giản, tuy anh đã quen biết cô ta nhiều năm, nhưng anh đã nhìn thấy dáng vẻ lúc cô ta ở một mình chưa?” Nhìn vẻ mặt bối rối của Lâm Dục, khóe môi Thịnh Kiêu Dương giật giật, tiếp tục nói: “Mẹ con bọn họ đều có chung một điểm, ở trước mặt mọi người luôn nói xấu em, giả vờ đáng thương vì bị em bắt nạt để giành sự đồng cảm của mọi người, em vừa mới qua đời, bọn họ liền dùng đồ của em, lấy đồ trang sức của em, còn mắng em chết đi là tốt rồi.
Những điều này em đều có ghi âm để làm chứng.” Vẻ mặt Lâm Dục rất nặng nề.
Anh có thể không cảm thấy nặng nề à, người được anh quan tâm chăm sóc như một đứa em gái lại là loại người như vậy, dù là ai gặp phải thì trong lòng cũng không thấy dễ chịu.
“Nếu như anh muốn khuyên em thả bọn họ một đường sống, vậy anh hãy dừng lại đi, điều này là không thể nào, nếu bọn họ không đến trêu chọc em nữa, em cũng lười phải so đo với bọn họ, nhưng bây giờ, thật xin lỗi, đã hút máu của em thì phải có ý thức nợ máu phải trả bằng máu!” Thịnh Kiêu Dương đứng dậy, “Được rồi, em phải đến bệnh viện, anh cứ tự nhiên.” Lâm Dục vội đi đứng dậy, “Em muốn đi thăm chú Thịnh sao.”
“Anh đi cùng với em, anh cũng muốn đi thăm chú Thịnh.” Thịnh Kiêu Dương liếc nhìn Lâm Dục, không từ chối.
Thịnh Huân vẫn như trước, nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, gần nửa tháng qua đều phải dựa vào truyền nước và đường gluco để duy trì sự sống, khuôn mặt hốc hác, hốc mắt trũng sâu, xương gò má nhô lên, người gầy khô như que củi.
Thời gian Thịnh Kiêu Dương tới không trùng với thời gian người Thịnh gia đến thăm, cho nên cô cũng không gặp được gia đình cực phẩm này.
Lâm Dục đau buồn nhìn Thịnh Huân nằm trên giường: “Chú Thịnh, cháu đã nghe nói về việc của chú, thật xin lỗi muộn như vậy cháu mới đến thăm chú.” Thịnh Huân không có phản ứng, tần số nhịp tim cũng không có gì thay đổi.
Thịnh Kiêu Dương ngồi xuống cạnh giường, tiếp tục lấy quyển nhật ký ra, cũng không quan tâm đến Lâm Dục, nói thẳng: “Hôm nay tôi sẽ đọc hết phần còn lại cho ông nghe, sau khi đọc xong tôi sẽ không đến đây nữa.” Cô cảm thấy Thịnh Huân có thể nghe thấy, bởi vì lúc cô đọc nhật ký, nhịp tim của ông ta sẽ không giống bình thường.
Cô đọc từng tờ từng tờ, dần dần lật đến trang cuối cùng có chữ viết.
“Ngày 30 tháng 8, trời nắng, là ông trời thiên vị em, cho em được làm bạn với hai người tám năm, nhưng hôm nay em rõ ràng cảm nhận được, đại nạn của mình đã tới.
Thật may mắn khi em có thể chịu đựng được đến ngày sinh nhật tám tuổi Tiểu Kiều Kiều của chúng ta, cũng thật đáng tiếc, sau này em không thể tiếp tục tham dự vào cuộc sống của người em yêu nhất nữa.
Em thường xuyên nghĩ, em làm như vậy có chính xác hay không, vì sao em không yêu một người bạc tình bạc nghĩa chứ, được rồi, nếu em yêu một người bạc tình bạc nghĩa vậy lúc trước chúng ta không thể nào yêu nhau.
Nếu có kiếp sau, em hy vọng mình có một cơ thể khỏe mạnh, sau đó còn có thể gặp được anh, đến lúc đó đổi lại là em yêu anh thật tốt.
Thật xin lỗi, Thịnh Huân, còn có...” “Em yêu anh.” Thịnh Kiêu Dương chậm rãi đọc đến ba chữ mà hôm nay cảm thấy vô cùng nặng nề.
Sự dao động nhịp tim trên máy đo nhịp tim đột nhiên thay đổi lên xuống rất lớn.
Thịnh Huân vẫn đang nhắm mắt, nhưng nhịp tim của ông ta lại đang tăng nhanh.
“Ban đầu quyển nhật ký này do ông ngoại giữ, là tôi lấy trộm ra khỏi hộp, trước khi mẹ đi đã nói với tôi, bảo tôi đừng nói cho ông biết, nếu không tôi sẽ mất cha.
Nhưng sau này tôi phát hiện dù không nói cho ông biết, tôi cũng vẫn mất cha, cho nên trước khi ra nước ngoài tôi đã đặt quyển nhật ký ở trong ngăn kéo nhỏ kia, hy vọng có một ngày ông có thể tự nhìn thấy, đồng thời tới tìm tôi, nhưng ông lại không làm như vậy.”
Thịnh Kiêu Dương hít một hơi thật sâu, nhìn Thịnh Huân nhỏ giọng nói: “Bây giờ tôi mới hiểu được ý nghĩ của mẹ, không nói cho ông biết là đúng, ít nhất ông vẫn còn sống...” Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại.
Cô đóng quyển nhật ký lại, nghiêng người nhẹ nhàng nói bên tai Thịnh Huân: “Tạm biệt, cha.” Khóe mắt của Thịnh Huân chảy ra một giọt nước mắt, lăn xuống khuôn mặt của ông ta.
“Tích!” Đường biểu thị nhịp tim ở trên máy đo nhịp tim bỗng nhiên biến thành đường thẳng.
Thịnh Kiêu Dương còn chưa đứng thẳng lên, cô ngạc nhiên đến mức đóng băng tại chỗ, vẻ mặt khó mà có thể hình dung được, cô như muốn khóc, tuy nhiên lại không khóc.
“Bác sĩ, bác sĩ!” Nhân viên chăm sóc phản ứng lại, vội gọi bác sĩ.
Lâm Dục đi đến bên cạnh Thịnh Kiêu Dương, giơ tay đặt lên vai của cô, nhỏ giọng nói: “Xin hãy nén bị thương.” Tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một nhóm bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy vào, Thịnh Kiêu Dương cũng bị “mời” sang bên cạnh, bọn họ nhanh chóng làm cấp cứu khôi phục nhịp tim, nhưng mà từng giây từng phút trôi qua, điện tim đồ trên máy đo nhịp tim vẫn không thay đổi chút nào.
Thịnh Kiêu Dương xoay người lao ra khỏi phòng bệnh, ra đến bên ngoài hành lang cô mới đi chậm lại.
Lâm Dục cũng chạy theo, anh đi theo bên cạnh cô, không nói gì, chỉ im lặng ở bên cạnh cô.
Thịnh Kiêu Dương dừng lại trước một cửa sổ, hai tay đặt trên khung cửa sổ, cúi đầu nhìn quyển nhật ký trong tay mình, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Đau lòng thì cứ khóc lên đi.” Lâm Dục nói nhỏ, nhìn vẻ mặt cô như thế, trái lại càng cảm thấy đau lòng hơn, có một số lúc không biểu hiện ra ngoài cũng không có nghĩa là không đau lòng, trái lại bởi vì quá đau mà chết lặng.
“Em cho là em đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng lúc khoảnh khắc này đến, em mới phát hiện là em đã đánh giá cao bản thân rồi.” Thịnh Kiêu Dương đột nhiên nói.
“Không có chú Thịnh, em vẫn còn bọn anh, mọi người sẽ luôn ở bên cạnh em.” Lâm Dục an ủi.
Thịnh Kiêu Dương không nhìn Lâm Dục, cô ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vừa hay một con chim đứng trên mặt đất bị người đi ngang qua làm cho hoảng sợ bay lên, qua một lúc lâu, cô mới lên tiếng: “Thật ra như vậy cũng tốt, so với sống trong đau khổ, không bằng dứt khoát chết đi.” Ánh mắt Lâm Dục rơi vào quyển nhật ký ở trong tay cô, nhớ lại lúc nghe cô đọc trang nhật ký cuối cùng, còn có Thịnh Huân nghe xong nhật ký rất nhanh đã qua đời, tâm trạng của anh ta cũng rất kích động, đột nhiên có chút hầm mộ.
Anh nhìn Thịnh Kiêu Dương, người anh yêu đang ở trước mặt, nhưng anh mãi mãi không thể trở thành người cô yêu.
Trong vòng một tiếng sau tin tức Thịnh Huân qua đời, có rất nhiều người đến đây, từ trên xuống dưới Thịnh gia đều tới đông đủ.
Bà cụ ghé vào thi thể của Thịnh Huân gào khóc, ông cụ cũng rơi nước mắt.
Mặc dù những năm qua Thịnh Huân không thân thiết với bọn họ, nhưng dù sao cũng là con của mình, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, không đau buồn mới kỳ lạ.
Đôi mắt hai người anh trai của Thịnh Huân cũng ươn ướt, bệnh và chết chắc chắn không giống nhau, lúc trước Thịnh Huân chỉ bị bệnh, cho nên bọn họ không có nhiều đau buồn, còn có thể có tính toán khác, bây giờ thấy em trai qua đời, cảm giác khó chịu này đột nhiên xuất hiện.
Về phần hai người trẻ, bình thường cũng không thân thiết với Thịnh Huân, cũng chỉ im lặng.
Thịnh Thi Vận chạy tới cũng chỉ ngơ ngác đứng cạnh giường nhìn thi thể của Thịnh Huân, biết bệnh của ông ta sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng không ngờ người nói không còn là không còn.