*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thịnh Kiểu Dương quay lại nhìn, cô biết người đang đi vào, là Eve người giúp việc đã làm hơn mười năm ở trong trang viên Quể Kim.
“Ôi! Cô đã tỉnh rồi!” Eve nhận ra cô đã tỉnh dậy
Thịnh Kiêu Dương ngồi dậy, đỡ trán, nhớ lại việc trước khi mình ngất xỉu, cô nhớ lúc mình sắp lại gần cơ thể của mình, đột nhiên không còn biết gì nữa
Nghĩ tới điều gì đó, cô vội vàng xuống giường chạy vào phòng vệ sinh
Khi cô nhìn thấy dáng vẻ Từ Kiều Kiều ở trong gương, không biết có nên vui hay không
“Từ tiểu thư, cần tôi giúp đỡ gì không?” Eve đứng ở cửa phòng vệ sinh hỏi
“Cô có biết sao tôi lại trở về đây không?” Thịnh Kiều Dương quay lại nhìn Eve.
“Hôm qua thiếu3gia đưa Từ tiểu thư về đây, thế nhưng tôi cũng không rõ hai người đã xảy ra chuyện gì ở viện điều dưỡng, cái này phải đi hỏi thiếu gia.”
Hôm qua..
hôm qua..
Trong mắt Thịnh Kiều Dương hiện ra sự kinh ngạc, cô đã ngủ lâu như vậy? “Nếu Từ tiểu thư không có việc gì khác, tôi sẽ đi ra ngoài giúp đỡ.“.
Ngày thường, Eve thích mặc quần áo sáng màu, vậy mà hôm nay lại mặc đồ đen
Thịnh Kiêu Dương cảm thấy kỳ quái, trước khi Eve rời đi thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay có việc gì đặc biệt sao?” Trên mặt Eve xuất hiện vẻ đau khổ, “Tang lễ của tiểu thư Kiêu Dương sắp bắt đầu rồi.”
Tang, lễ???
Thịnh Kiều Dương mở to hai mắt nhìn, vội vàng hỏi một câu: “Cô có chắc chắn cô đang nói đến tang lễ không?”
Eve gật1đầu, cô ấy than thở xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mỗi khi tiểu thư Kiêu Dương tới đây, ngay cả mình cũng được chuẩn bị một món quà, bây giờ mình phải làm chút gì đó vì cô ấy
Mình không làm được những việc khác, nhưng vẫn có thể quét dọn vệ sinh, mình muốn lần cuối cùng tiểu thư Kiều Dương rời đi sẽ được sạch sẽ.”
Thịnh Kiều Dương quay lại, dùng tay hắt nước lên mặt, cô ngẩng đầu, người ở trong gương cũng ngẩng đầu lên, vẻ hoảng sợ ở trên mặt còn chưa biến mất, cô giơ tay lên chạm vào tấm gương, thì thào: “Mình chết rồi sao?”
Bây giờ thật sự không về được..
Thật ra cô đã sớm nghĩ tới kết quả này, nhưng khi phải đối mặt, vẫn không có cách nào thoải mái được.
Trong trang viên6Quế Kim có một bãi cỏ, ba phía xung quanh bãi cỏ đều trồng cây ăn quả
Hôm trước, còn định sắp xếp nơi này thành lễ cưới, hôm nay lại biến thành tang lễ
Từng chiếc xe lái vào cửa trang viên Quế Kim
Tất cả mọi người mặc trang phục tối màu, vẻ mặt nghiêm túc, ngay ngắn trật tự đi vào sân
Đây đều là những người có quen biết với chủ nhân của tang lễ
Chính giữa bãi cỏ đặt một bộ quan tài, được bao quanh bởi hoa tươi
Ở phía bên ngoài, dựng rất nhiều giá đỡ, bên trên treo không ít bức tranh đã được đóng khung, cùng hình ảnh và lời giới thiệu của họa sĩ lúc còn sống
Ông cụ Dương ngồi trên xe lăn, trước mặt ông là một tấm poster, trên poster là một cầm cô gái cầm bút vẽ, đứng trước bảng vẽ4nở một nụ cười vui vẻ với ống kính
Cách đó không xa, hai người nước ngoài vừa thưởng thức các bức tranh vừa dùng tiếng Anh để nói chuyện
“Kiều Dương là một cô gái tốt, còn trẻ nhưng đã làm rất nhiều việc phi thường.” “Lúc trước tôi đã tham gia triển lãm tranh của cô ấy, cô ấy là một nữ họa sĩ rất còn hồn”
“Thật ra tôi là người không hiểu về hội họa, nhưng vẫn có thể nhìn ra những bức tranh của cô ấy chứa một sự hấp dẫn thần kỳ, khiến người ta nhẹ nhõm vui vẻ, cảm giác không còn thấy sợ hãi với tương lai, mà tràn đầy hi vọng.” “Thật đáng tiếc, cô ấy giúp đỡ nhiều người thực hiện ước mơ như vậy, lại không thể để mình sống thêm vài ngày.” Vốn ông cụ Dương đang mỉm cười3nhìn bức ảnh, nghe được cuộc nói chuyện này, nụ cười trên môi ông cũng tan biến
Dù trí nhớ của ông đã kém hơn nhiều, nhưng vẫn nhớ rõ, ông đã hỏi sau này Kiều Dương muốn làm cái gì.
Lúc đó Kiều Dương còn là một thiếu nữ dựa sát vào ông, ôm cánh tay ông, giọng nói dí dỏm lại khát khao: “Cháu à, bởi vì cháu có một ông ngoại biết kiếm tiền, cho nên không cần làm ra thành tựu gì, vì cháu không thiếu tiền
Đương nhiên, cháu cũng hi vọng có thể đạt được thành tựu ở việc mà cháu thích làm
Còn có, thật ra cháu rất chờ mong sau này có thể tìm được một anh chàng đẹp trai dịu dàng lại có trách nhiệm, sau đó sinh một đứa bé thông minh đáng yêu giống cháu, lại nhìn con bé lớn lên.”
Kiểu Dương của ông nói, ông ngoại là nơi cô có thể tùy ý dựa dẫm
Cho nên, dù ông đã ở độ tuổi mà người ta chuẩn bị an hưởng tuổi già nhưng vẫn nỗ lực điều hành công việc kinh doanh, muốn cho cô điều kiện vật chất tốt hơn nữa.
Kiêu Dương của ông nói, ông ngoại, về sau cháu nhất định phải sinh thật nhiều con, để ngày nào bọn chúng cũng sẽ ở bên ông, cháu không cần lo lắng ông sẽ cô đơn.
Nghĩ đến đó, hai má ông cụ lại ướt đẫm.
“Ông nội Dương, hãy nén bị thương.” Thẩm Trí Ninh đứng bên cạnh nhẹ nhàng nói.
Anh cũng nhìn bức ảnh được phóng to kia, nhìn dáng vẻ vô tư của cô ở trong bức ảnh, trong mắt đan xen những cảm xúc phức tạp
Hai người quen biết từ khi còn nhỏ, thật ra lúc đầu anh rất chán ghét một người theo đuổi như cô, mỗi ngày vây quanh anh cười đến không tim không phổi
Lúc ấy anh rất muốn nhìn thấy dáng vẻ cô khóc lóc, cho nên nghĩ ra rất nhiều cách để bắt nạt cô, thay đổi đa dạng chỉ vì có thể làm cô khóc
Về sau cô trưởng thành, không còn mặc cho anh bắt nạt thể nào cũng sẽ đi theo bên cạnh anh như lúc trước nữa
Sau khi cô lớn lên hình như sợ anh hơn, anh cũng biết lúc anh còn bé đã làm ra rất nhiều việc ngây thơ lại gây tổn thương cho người khác, để lại chướng ngại tâm lý cho cô.
Khoảng thời gian u ám nhất trong cuộc đời anh, là cô đã ở bên cạnh anh, ở trong lòng anh, cô là một người khác biệt
Lúc còn nhỏ muốn làm cô khóc, sau này anh lại hi vọng cô có thể cười vô tư như khi còn bé
Không cần gượng ép, không cần giả vờ vui vẻ, vì thế anh nguyện ý giúp cô hoàn thành những việc cô muốn làm
Cô thích vẽ tranh, anh tiến cử cô làm học sinh của họa sĩ nổi tiếng thế giới
Cô đột nhiên muốn làm dự án quỹ phúc lợi cộng đồng, anh giúp cô mở ra các mối quan hệ, có thể tùy cơ ứng biến
Cô và bạn tốt chung vốn mở công ty, anh đưa nguồn tài nguyên, thậm chí đưa cả một nhân tài quản lý qua đó.
Có lẽ việc duy nhất anh không giúp cô, đó là xử lý đám người Thịnh gia khiến người ta bực bội kia, vì anh biết chắc chắn có muốn tự tay giải quyết việc này
Đương nhiên, cô không hề biết những điều này
Thẩm Trí Ninh cũng không biết loại tình cảm này của mình được gọi là gì, yêu thích? Mắc nợ? Hay là gì khác
Anh chỉ biết, anh nguyện ý cho cô một không gian để cô tự do, nguyện ý vượt mọi chông gai, vì cố quét sạch mọi trở ngại
Thế nhưng, tất cả đã hoàn toàn chấm dứt
Bởi vì những mong muốn của anh, không còn một người như cô đến nhận lấy nữa.
Muốn khóc sao? Không, nước mắt của anh đã sớm cạn khô từ lúc cha mẹ anh lần lượt qua đời vào mười năm trước
Thẩm Trí Ninh mấp máy môi, nhìn cô gái với nụ cười sáng chói trong bức ảnh, giữa hai đầu lông mày hiện ra sự lo lắng
Nếu em đã qua đời, cứ giao hết những việc chưa làm xong cho anh, những người đã tổn thương em hại, em, anh sẽ không bỏ qua cho một người nào! Lúc này ông cụ Dương đột nhiên nói: “Trí Ninh, trước kia mọi người đều nghĩ sau khi cháu và Kiêu Dương lớn lên sẽ ở bên nhau, mẹ của Kiều Dương đã chuẩn bị cho hai đứa một món quà, nói nếu hai đứa ở bên nhau sẽ giao cho hai đứa
Ai ngờ...”
Ông cụ Dương cười khổ lắc đầu, “Kiều Dương thích người khác, cháu lại chỉ coi Kiều Dương là em gái.”
Thẩm Trí Ninh im lặng.
“Ôi, việc đã đến nước này, món quà này cũng có phần của cháu, lát nữa cháu cùng ông đến ngân hàng Thụy Sĩ lấy đồ đi.” “Được.” Thẩm Trí Ninh đáp lời.
Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, chính là người đứng chắn ở cửa phòng, ông cụ Dương gọi anh ta là An Cảnh
“Ông ngoại, cha của Kiều Dương tới.” An Cảnh nói.
Ông cụ Dương cười lạnh, “Nếu đã tới, thì để cậu ta đi vào, tiễn Kiều Dương đoạn đường cuối cùng.”
An Cảnh gật đầu, quay lại đi ra ngoài đón người kia, chẳng mấy chốc anh ta dẫn theo một người đàn ông trung niên khuôn mặt tiều tụy đi tới.
“Cha.” Thịnh Huân nhìn người đã từng khỏe mạnh cường tráng bây giờ lại ngồi trên xe lăn, trong lòng chua xót, nhỏ giọng gọi.
“Quên đi, người duy nhất khiến tôi có liên quan đến cậu đã không còn ở đây nữa.” Ông cụ Dương không nhìn ông ta
Đôi môi Thịnh Huân giật giật, ông ta run rẩy hít vào một hơi, lúc nhìn thấy chiếc quan tài được hoa tươi bao quanh, ông ta lập tức sụp đổ.
Ông ta đã từng rất chờ mong đứa bé này nói chuyện, đã từng nâng niu đứa bé này trong lòng bàn tay, đã hứa với vợ mình sẽ chăm sóc đứa bé này cả đời
Bây giờ, đứa bé nằm ở nơi đó, không thể gọi ông ta là “cha”, cũng không thể an ủi ông ta “Dù mẹ đi rồi, nhưng cha vẫn còn có con”, không thể dùng ánh mắt thất vọng nhìn ông ta, chất vấn ông ta còn muốn sống như cái xác không hồn thêm bao lâu nữa.
Không ai có thể hiểu được sự tuyệt vọng và bất lực của một người cha chất đầy áy náy khi đối mặt với cái chết của con gái
Tất cả mọi người ở đây chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đột nhiên mất khống chế gào khóc, không cách nào kiềm chế nổi
Ông cụ Dương quay mặt sang chỗ khác, hốc mắt ươn ướt, ông cụ lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu có khóc thì cũng muộn rồi, thu lại cái dáng vẻ xấu xí của cậu đi, hãy im lặng tiễn đưa Kiều Dương đi hết quãng đường cuối cùng.”
Thịnh Huân giơ tay lau nước mặt, càng lau lại càng nhiều, bởi vì lời của ông cụ mà nhịn xuống, cảm xúc lại lần nữa mất không chế, nghẹn ngào bật khóc.
“Ông ta là ai? Vì sao đau lòng như vậy?” “Chắc là cha của người đã mất.” “Ừm, hèn chi, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lại còn là đứa bé ưu tú như vậy.” “Thật đáng tiếc!”
Những người đứng nhìn nhỏ giọng trò chuyện với nhau
Lúc Thịnh Kiểu Dương đến đây, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Thịnh Huân
Có nhìn buổi tang lễ, trong lòng lại có cảm giác hoang đường, vậy mà cô lại tham gia tang lễ của bản thân
Bởi vì cô không mặc những bộ quần áo trang trọng như những người tham gia tang lễ, hơn nữa trong vali cũng không có quần áo tối màu
Lúc này cô mặc áo lông trắng cùng áo khoác màu hồng, cô ăn mặc như vậy đứng ở nơi này vô cùng nổi bật
Ông cụ Dương cũng nhìn thấy cô.
“Trí Ninh, hôm qua ông đã biết một việc,“ Ông cụ Dương quay lại nói với Thẩm Trí Ninh, “Cô ta là người bị Kiều Dương đâm phải, cháu có biết điều này không?”
Đáy mắt Thẩm Trí Ninh lướt qua một tia tăm tối, “Biết.”
Ông cụ Dương bình tĩnh gật đầu, nâng tay lên chỉ vào cô gái đang đi tới: “Đưa cô ta đi đi, về sau ông không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”