Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 312: Con gái riêng




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
81693.png

Xem ảnh 2
81693_2.png
Thịnh Kiêu Dương yên lặng nhìn cô, qua một hồi lâu mới đồng ý



Sáng sớm hôm sau, Thịnh Kiêu Dương đến bệnh viện, cô đeo khẩu trang dẫn theo hai vệ sĩ mặc thường phục, đi thẳng vào phòng bệnh của Thịnh Huân



Lúc này trong phòng bệnh chỉ có một nhân viên chăm sóc, không nhìn thấy Thịnh Dật và Thịnh Thi Vận



Thịnh Kiêu Dương thấy vui vì không cần cãi nhau, lúc nhân viên chăm sóc nói “Bệnh nhân đang nghỉ ngơi, vui lòng quay lại thăm vào buổi tối”, cô đi đến cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống Thịnh Huân nằm trên giường đã tháo mặt nạ dưỡng khí




Ông ta nhìn nhân viên chăm sóc ở bên cạnh, để anh ta ra ngoài đi dạo trước

Nhân viên chăm sóc nhìn bọn họ, người thuê3đã lên tiếng rồi, tất nhiên anh ta sẽ không phản đối, anh ta rời khỏi phòng bệnh, lúc nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cửa còn giật mình kêu lên

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai cha con

“Kiều Kiều, ngồi đi.” Thịnh Huân gắng sức ngồi dậy, nhưng lại không làm nổi

Thịnh Kiêu Dương híp mắt nhìn, cô không do dự, khom lưng đỡ ông ta ngồi dậy, sau đó dùng gối đầu lót ở sau lưng của ông ta, để ông ta dựa thoải mái hơn

Trong mắt Thịnh Huân có ý cười cưng chiều, yên lặng nhìn Thịnh Kiêu Dương làm những chuyện này cho ông ta

Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy ánh mắt của ông ta, đột nhiên cảm thấy mùi chua xót, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, đi đến ghế để2điều chỉnh cảm xúc của mình

“Vì sao không chấp nhận hóa trị?” Thịnh Kiêu Dương hỏi

Hôm qua cô đã biết sự thật từ chỗ bác sĩ, Thịnh Huân không phải bị trúng gió, ông ta bị ung thư gan, tế bào ung thư đã bắt đầu lan rộng

Nếu không hóa trị, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nếu hóa trị vẫn còn có một tia hi vọng được sống tiếp

Như thể là có thần giao cách cảm, đúng lúc này Thịnh Huân mở mắt ra, ông ta nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương

Thịnh Huân giật mình, hình như không thể tin nổi, cho rằng mình hoa mắt

“Kiều Kiều!” Thịnh Huân yếu ớt nâng một bàn tay lên

“Tôi đã biết tình huống của ông rồi.” Thịnh Kiêu Dương nhìn ông ta nâng tay lên, không nắm lấy,2chỉ lạnh nhạt nói.

Thấy thái độ lạnh nhạt của cô, ánh mắt Thịnh Huân thoáng qua tia thất vọng, nhưng ông ta vẫn gắng gượng mỉm cười: “Con người sớm muộn gì cũng chết, đã để con phải lo lắng rồi.” Vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương càng lạnh lùng hơn, “Ông nhìn chỗ nào mà thấy tôi lo lắng? Tôi chỉ tới xem ống thảm đến mức nào thôi.” Thịnh Huấn lại không quan tâm đến lời nói của cô, ngày hôm nay cô tới đã nói lên rằng cô còn quan tâm đến ông ta, chỉ điểm ấy thôi đã khiến ông ta rất vui vẻ rồi

Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy ánh mắt của ông ta, đột nhiên cảm thấy mùi chua xót, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, đi đến ghế để điều chỉnh cảm xúc9của mình



“Vì sao không chấp nhận hóa trị?” Thịnh Kiêu Dương hỏi



Hôm qua cô đã biết sự thật từ chỗ bác sĩ, Thịnh Huân không phải bị trúng gió, ông ta bị ung thư gan, tế bào ung thư đã bắt đầu lan rộng



Nếu không hóa trị, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nếu hóa trị vẫn còn có một tia hi vọng được sống tiếp



“Sớm giải thoát cũng tốt.” Thịnh Huân nói



Thịnh Kiêu Dương nhìn ông ta,



muốn hỏi “Chẳng lẽ không có cái gì khiến ông lưu luyến sao?” “Chẳng lẽ ông mặc kệ gia nghiệp do một tay ông gây dựng lên sao?” “Ông cũng mặc kệ cha mẹ của mình sao?“..



Cô muốn hỏi rất nhiều, nhưng lại không hỏi một câu nào cả



Thịnh Huân nhìn Thịnh Kiêu Dương, nhớ đến Tiểu Kiều Dương4đáng yêu, trước khi người ta chết sẽ nhớ lại tất cả những chuyện tốt đẹp trong quá khứ



“Kiều Kiều, con còn nhớ chuyện lúc bé không? Mỗi lần cha tan làm về nhà, con là người đầu tiên chạy đến đón cha, con sẽ đâm chân cho cha, hỏi cha làm việc có một không, còn nói sau này chờ con trưởng thành sẽ không cho cha làm việc nữa, để cho chuyên tâm ở nhà hưởng phúc



Mỗi sáng sớm con là người đầu tiên chào buổi sáng với cha, tiễn cha đi ra ngoài, dặn cha về sớm...” Thịnh Huân nhớ lại



Rất nhiều thứ chưa bị lãng quên, mà chỉ bị đặt vào một chỗ sâu trong tâm trí, cho đến khi ký ức được kích hoạt lại



Khi đó, ông ta thật sự cảm thấy Tiểu Kiều Dương là cô con gái ông ta yêu nhất trên thế giới này, ông ta muốn cho con gái bảo bối những thứ tốt nhất, cho nên càng cố gắng làm việc, muốn dựa vào năng lực của mình để biến cô thành một công chúa nhỏ không cần lo cơm áo



Thịnh Kiêu Dương nghe ông ta nói, nhắm mắt im lặng, tuy khi đó còn nhỏ, nhưng cô có ký ức từ rất sớm, vẫn còn nhớ rõ rất nhiều chuyện



Chính vì Thịnh Huân từng đối xử tốt với cô đến mức năng trong lòng bàn tay cũng sợ tan, cho nên khi ông ta thay đổi, cô mới oán trách ông ta như vậy, bởi vì cô đã coi việc ông ta đối xử tốt với mình là chuyện đương nhiên rồi



“Kiều Kiều,“ Thịnh Huân thoát khỏi hồi ức, cẩn thận hỏi, “Sau cùng mẹ của con có nói gì với con không?”



Còn chưa đợi Thịnh Kiêu Dương trả lời, Thịnh Huân đột nhiên cười khổ, nói một mình: “Khi đó con mới tám tuổi, đâu nhớ rõ bà ấy nói cái gì chứ



Cha cũng thật là..



Ôi!” “Mẹ nói mẹ phải đi đến một nơi rất xa, mẹ bảo tôi phải chăm sóc tốt chính mình.” Thịnh Kiêu Dương nói



“Bà ấy có nhắc đến cho không?” “Co.” Đôi mắt Thịnh Huân sáng lên, ông ta vội nắm chặt lấy bàn tay của Thịnh Kiêu Dương đặt ở cạnh giường: “Bà ấy nói cái gì?” Thịnh Kiêu Dương rút tay lại, vẻ mặt của cô rất phức tạp, nhìn về mặt chờ mong của ông ta, chậm rãi nói: “Mẹ dặn tôi, nhất định không được nói bệnh tình của chúng tôi cho ông biết.” Thịnh Huân hơi lơ đễnh, “Bà ấy muốn cha hận bà ấy.” Thịnh Kiêu Dương nhìn dáng vẻ mất hồn của ông ta, ánh mắt rất phức tạp khó chịu, cho tới bây giờ cô cũng không thể hiểu được tình cảm của cha mẹ, cô không hiểu được vì sao mẹ của cô không nói cho ông ta biết về căn bệnh di truyền, vì sao tình nguyện đối xử với người mình yêu bằng thái độ lạnh lùng, cũng không muốn sống hạnh phúc nốt mấy năm còn lại



Nếu là cô, ngay từ đầu sẽ nói cho người mình thích biết, mình có bệnh tim di truyền..



Thịnh Kiêu Dương đột nhiên ngơ ngác, cô cũng đã nói bệnh tình của mình cho Lâm Diễn biết, cho nên rõ ràng anh có tình cảm với cô lại luôn như gần như xa không tỏ rõ thái độ là vì điều này sao? Hình như cô đã hơi hiểu lo lắng của mẹ mình rồi



Ngay cả ông nội Thẩm có quan hệ tốt với ông ngoại như vậy, sau khi biết cô có bệnh tim cũng không muốn cô ở lại biệt thự Quể Kim nữa



Những người sinh ra đã không khỏe mạnh như bọn họ, khát vọng lớn nhất là muốn được sống như một người bình thường, không hy vọng người khác nhìn bản thân với ánh mắt kỳ lạ



Dù mẹ có gia tài bạc triệu, nhưng khi đối mặt với người mình thích cũng sợ ném chuột vở bình



“Ông ở cạnh mẹ lâu như vậy, không phát hiện ra mẹ có điểm khác thường nào sao?” Cô không nhịn được hỏi



Vẻ mặt Thịnh Huân ảm đạm, nét mặt đau khổ



Nếu như ông ta có thể sớm phát hiện ra, có phải sẽ..



Thịnh Huân ôm bụng, khuôn mặt trắng xanh, trán lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu



Thịnh Kiêu Dương đứng bật dậy, vội vàng ẩn chuông ở đầu giường gọi bác sĩ



“Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi.” Thịnh Kiêu Dương lo lắng nhìn tình trạng rất tệ của Thịnh Huân



Thịnh Huân đau đến mức ý thức hơi mơ hồ, ông ta nghe được giọng của Thịnh Kiêu Dương, chút ý thức còn lại khiến ông ta giơ tay quờ quạng sang bên cạnh, sau khi túm được tay của Thịnh Kiêu Dương, ông ta nói đứt quãng: “Kiều..



Kiểu..



có thể..



có thể..



gọi cha..



một tiếng..



cha...” Thịnh Kiêu Dương mở miệng, trên mặt cô hiện ra vẻ do dự, chờ đến lúc cô lại mở miệng muốn gọi, tiếng bước chân dồn dập đã vang lên, bác sĩ dẫn theo y tá chạy đến đây



Sau khi bác sĩ kiểm tra sơ qua, vội vàng gọi y tá đẩy bệnh nhân vào phòng cấp cứu



Thịnh Kiêu Dương đứng bên cạnh trơ mắt nhìn bọn họ đẩy Thịnh Huân đi, cô đi theo sau nhưng chỉ có thể bất lực nhìn bóng lưng của bọn họ



“Thịnh Huân, Tiểu Huân nhà tôi sao thế?” Mấy người đi tới đúng lúc nhìn thấy người nằm trên giường bệnh nhanh chóng được đẩy qua, người dẫn đầu là cha mẹ của Thịnh Huân, người đỡ lấy hai người già là Lương Tiểu Tuệ và Thịnh Thi Vận



“Từ Kiều Kiều, tại sao lại là cô!” Thịnh Thi Vận vừa nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương, lập tức văn hỏi



Sự chú ý của hai người già lập tức chuyển sang Thịnh Kiêu Dương, đối với hai người già thì “Từ Kiều Kiều” là một ngôi sao tai họa



Từ sau khi cô đến nhà, không chỉ náo loạn đến mức con bọn họ và vợ con xa nhau, Thịnh Huân còn nhanh chóng suy yếu, biển thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, bây giờ lại gặp cô, kết quả Thịnh Huân lại bị đẩy đi cấp cứu.



“Cô, cô..



cô cút đi cho tôi!” Bà cụ giận dữ chỉ Thịnh Kiêu Dương, “Cô hại nhà chúng tôi còn chưa đủ à? Rốt cuộc chúng tôi có thù hận gì với cô hả?” Thịnh Kiêu Dương không nói gì, chỉ nhìn theo bác sĩ y tá đẩy Thịnh Huân đi



“Tiểu Tuệ, mau gọi bảo vệ đến đuổi cô ta đi, nhất định là cô ta hại Thịnh Huân nhà chúng ta xảy ra chuyện!” Bà cụ nói với Lương Tiểu Tuệ đang đỡ mình



Đôi mắt Lương Tiểu Tuệ thoáng qua một tia sáng, bà ta nói: “Con thấy nên báo cảnh sát, hôm qua con nghe Thi Vận nói, Thịnh Huân có một đứa con gái riêng ở bên ngoài, cô ta cũng có ý đồ với tài sản của Thịnh gia.” “Cái gì? Con gái riêng?” Hai người già hoảng sợ



“Đúng vậy, ông bà nội, chắc chắn cô ta là con gái riêng của cha ở bên ngoài, nếu không vì sao cô ta lại hận chúng ta như vậy, lại muốn để cha đuổi bọn cháu ra khỏi nhà.” Thịnh Thi Vận nói rất chắc chắn



“Lẽ nào lại như vậy!” Ông cụ đập mạnh cây gậy ba tong, nghiễm nhiên đã tin tưởng lời nói của Thịnh Thi Vận



Thịnh Kiêu Dương đảo mắt lạnh nhạt liếc nhìn mấy người này, lại lơ đãng nhìn thấy cách đó không xa có một người cầm điện thoại quay về phía này



Cô nhíu mày, đi qua bên đó, người kia thấy cô lại gần lập tức co cẳng chạy đi, tốc độ quá nhanh, có thể so với vận động viên chạy nước rút, ngay cả vệ sĩ cũng không đuổi kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK