Thẩm Trí Ninh kéo cái ghế ở bên phải, để Thịnh Kiều Dương ngồi xuống.
Nhìn anh đột nhiên lịch sự như thế, Thịnh Kiều Dương cảm thấy không quen, cô nhìn anh mấy lần mới ngồi xuống.
Ánh nến chập chờn, hai người ngồi nhìn nhau qua chiếc bàn dài
Thịnh Kiều Dương không ngờ có một ngày mình sẽ ngồi cùng Thảm Trí Ninh ăn một bữa tối dưới ánh nến, cô nhìn người ngồi đối diện bằng ánh mắt phức tạp, mấy ngày qua tâm trạng như ngồi cáp treo của cô, hoàn toàn do Thẩm Trí Ninh3ban tặng
Họ ăn xong bữa tối trong im lặng
Thẩm Trí Ninh đứng dậy đi đến bên cạnh Thịnh Kiều Dương, đưa tay phải ra, “Cùng nhảy một bản nhạc đi.” Thịnh Kiều Dương nhìn anh, đặt tay trái vào tay anh, đứng dậy
Cô được anh đưa đến một nơi rộng rãi, bàn tay còn lại của anh ôm lấy eo cô, cô cũng đặt bàn tay còn lại lên vai anh.
Bây giờ cô đi giày cao gót năm phân, gần như nhìn thẳng vào anh
Bước theo tiết tấu chậm rãi, ánh mắt hai người giao nhau trong căn phòng mờ tối, hơi thở cũng hòa vào nhau, bầu không khí màu hồng làm trái tim người ta đập loạn nhịp lan tràn trong không khí
“Là ai dạy em nhảy?” Anh hỏi
Thịnh Kiều Dương chớp mắt, vừa nghe thấy câu1hỏi của anh trái tim cô đã treo lên cao, cẩn thận từng li từng tí đáp lời: “Tôi học ở trường.”
Thẩm Trí Ninh coi như hài lòng với câu trả lời này, anh siết chặt eo cô, kéo cô lại gần mình hơn, đôi mắt khóa chặt người trước mắt: “Những gì hôm qua anh nói đều là thật, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, là mối quan hệ người yêu thật sự.”
“Tôi..
nhưng tôi đã có người mình thích rồi.” Thịnh Kiều Dương đảo mắt.
“Em nhìn anh.” Thẩm Trí Ninh nói.
Thịnh Kiều Dương không hiểu, nhìn thẳng vào anh, ánh mắt của anh như biển sao rộng lớn, mang theo sự sâu lắng khiến người ta không thể đoán được.
“Khắc sâu dáng vẻ của anh vào trong đầu, nhớ kỹ, chủ nhân của khuôn mặt này mới8là người em phải thích!”
Nghe thấy anh nói câu này, Thịnh Kiều Dương ngẩn ngơ, hiển nhiên không ngờ anh sẽ nói như vậy, quá..
quá..
không biết xấu hổ! “Chuyện tình cảm không thể ép buộc được, giống như anh, nếu anh có thể tự chọn, chắc chắn sẽ không chọn thích tôi.” Thịnh Kiều Dương có ý đồ thay đổi suy nghĩ của Thẩm Trí Ninh
“Phản ứng sinh lý của con người không thể lừa được người khác, hôm qua em không chống cự anh.”
“Tôi...”
Lúc miệng bị chặn lại, hơi thở của Thịnh Kiều Dương trở nên chậm rãi, nhưng trong lòng không hề ngạc nhiên, trái lại, cô cảm thấy bây giờ Thẩm Trí Ninh có làm ra điều gì cũng là bình thường.
Giai điệu dịu dàng quanh quẩn dưới bầu trời sao nhân tạo, ánh nến ấm9áp trên bàn còn đang nhún nhảy
Anh cắn nhẹ môi của cô, ánh mắt khóa chặt cô, nhìn kỹ vẻ mặt của người đối diện
“Em không ghét như vậy.” Lúc đang nói chuyện anh cọ sát môi vào môi của cô, hơi thở quấn lấy cô, mang đến một cảm giác ngứa ngáy
“Như vậy thì sao?” Âm cuối quấn quýt giữa răng môi, anh mạnh mẽ cạy mở răng cô, đầu lưỡi chạm vào nhau.
Bàn tay của Thịnh Kiều Dương đang đặt trên vai anh đột nhiên siết chặt, hơi thở đã hoàn toàn hỗn loạn
Hôm qua là bất ngờ không kịp đề phòng, toàn bộ quá trình cô đều ở trạng thái mơ hồ, còn hiện tại cô lại ở trong trạng thái bối rối, cảm thấy lưng đang tê dại
Anh rời khỏi môi cô, nhếch môi, “Em7cũng không ghét.” Giọng điệu của anh rất chắc chắn, như đã nhìn thấy phản ứng tâm lý chân thật nhất của cô
“Nếu như người hôn em là một người khác, Ninh Tiểu Nguyễn, An Cảnh, Lâm Dục hoặc là người đàn ông nào đó, em sẽ bình tĩnh chấp nhận như vậy sao?” Thịnh Kiều Dương không cãi lại được, bởi vì biến thành người khác, ngoại trừ Lâm Diễn, những người khác hôn cô, cô sẽ tát người đó
Nhưng hôm qua và hôm nay, vậy mà cô lại không nảy sinh tâm lý chống cự, điều này rất đáng sợ, cô không còn đề phòng Thẩm Trí Ninh nữa sao?
Nhìn thấy vẻ mặt cô thay đổi, Thẩm Trí Ninh cảm thấy vui vẻ, một tay ôm lấy eo thon của cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, ánh mắt mang theo sự quyến rũ như muốn kéo người ta vào vũng bùn triền miên, nhẹ nhàng nói mấy chữ: “Thừa nhận đi, em cũng thích anh.”
Hơi thở của Thịnh Kiều Dương dồn dập, đầu óc vô cùng hỗn loạn, chẳng lẽ cô thật sự thích Thẩm Trí Ninh sao?
Nhưng cô không có cảm giác đó..
“Em muốn có cảm giác gì?”
Nghe được câu hỏi của anh, cô ngẩn ngơ, sao lại không để ý nói thẳng ra miệng vậy chứ
“Tôi muốn yên tĩnh...”
“Trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề,“ Thẩm Trí Ninh nhỏ giọng nói, “Em thích anh, anh cũng thích em, đây không phải vừa đúng sao?”
“Tôi say rồi.” Thịnh Kiều Dương giơ tay đỡ trán, để chứng minh cô còn cố ý hơi loạng choạng
Cô lén lút nhìn qua từ giữa kẽ tay, còn chưa nhìn rõ nét mặt của anh, đã nghe thấy tiếng cười khẽ, đối với một người thích giọng nói, tiếng cười êm dịu như tiếng đàn violon này quá phạm quy rồi, vừa nghe thấy liền không chịu được.
“Tôi..
tôi say thật.” Cô thiếu tự tin nhấn mạnh
Nhìn thấy dáng vẻ vô lại bé nhỏ này của cô, Thẩm Trí Ninh bật cười, ánh mắt lóe sáng, ghé sát vào tai cô chậm rãi nói: “Mỗi lần em say đều muốn hôn anh, có muốn chứng minh một chút không?” Lập tức, khuôn mặt Thịnh Kiều Dương đỏ lên
“Lần đầu tiên, em xông vào phòng tắm nhìn hết cả người anh, la hét muốn anh đi theo em ăn ngon uống sướng, còn muốn hôn anh
Lần thứ hai, em nói em đã thích anh từ lâu rồi, hỏi anh có thể hôn em không, cuối cùng em còn nhào tới hôn anh
Đều nói người say luôn nói lời thật lòng, đã như vậy, em còn không muốn thừa nhận em thích anh sao?”
Thịnh Kiều Dương không chỉ đỏ mặt mà ngay cả lỗ tai cũng đã đỏ ửng.
Lần này cô không dám bỏ tay xuống bởi không biết phải đối mặt với Thẩm Trí Ninh như thế nào, cô không tin mình sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng càng không tin Thẩm Trí Ninh là người thích bịa chuyện
“Em không thừa nhận là vì...”
Anh hơi dừng lại, “Em xấu hổ!”
“Tôi không có.” Thịnh Kiều Dương nhìn anh, vịt chết còn cứng miệng đáp lời.
“Không say nữa à?” Thẩm Trí Ninh nhếch môi, ranh mãnh hỏi
Khóe miệng Thịnh Kiều Dương co quắp, trong lòng thấy hơi điên loạn, đối mặt với một Thẩm Trí Ninh như vậy, cô hoàn toàn không biết phải đối phó như thế nào
“Tôi đi uống nước.” Cô giãy khỏi tay của anh, đi tới bên cạnh bàn
Nhân cơ hội rót nước, cô nhanh chóng suy nghĩ
“Nghĩ rõ ràng chưa?” Giọng nói của Thẩm Trí Ninh vang lên ở sau lưng.
Thịnh Kiều Dương cầm cốc nước xoay người lại, nhìn anh bước từng bước một tới gần: “Tôi cảm thấy chúng ta như vậy là không đúng, anh không cách nào xóa bỏ sự cảnh giác với tôi, giữa chúng ta luôn tồn tại khoảng cách.” “Cảnh giác? Sự cảnh giác của anh không phải là em cho sao?” Thẩm Trí Ninh chống hai tay lên mép bàn sau lưng cô, nhốt cả người cô vào trong lòng, “Em chỉ cần nói cho anh biết, em làm thế nào lấy được sự tin tưởng của ông nội Dương, sự cảnh giác của anh sẽ không tồn tại.”
Nghe lời nói của anh, Thịnh Kiều Dương cũng có cảm giác quả nhiên là thế
Cô nhìn Thẩm Trí Ninh, trong mắt hiện ra sự chế giễu vì đã biết tỏng mưu kế của anh, “Vì muốn biết điều này, anh có thể hy sinh cả bản thân, thật sự khâm phục.” “Em nghi ngờ anh có mưu đồ xấu sao?” Thẩm Trí Ninh híp mắt, không những không tỏ ra giận mà còn cười.
Thẩm Trí Ninh tức giận rồi
Thịnh Kiều Dương rất quen thuộc với sự thay đổi tâm trạng của anh nên biết lúc này anh đã tức giận, sau đó cô lại không chắc chắn, chẳng lẽ bản thân đã trách lầm anh sao? “Em cho rằng anh sẽ vì tin tức đó mà cố ý nói thích em? Nếu như anh nhất định muốn biết, lần trước đã không bỏ qua cho em.” Giọng Thẩm Trí Ninh trầm thấp.
Nhớ lại việc lần trước bị nhốt trong phòng tối, vẻ mặt Thịnh Kiều Dương thay đổi, nếu như Thẩm Trí Ninh muốn biết đúng là có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với cô, không đến mức tự mình ra trận, “Tôi không được nghi ngờ một chút sao? Không phải anh vẫn luôn nghi ngờ tôi à, còn bắt cóc tối hai lần, tôi còn chưa tức giận, anh tức giận gì chứ!” Thịnh Kiều Dương giận dỗi lườm Thẩm Trí Ninh, càng nói càng tức.
Thẩm Trí Ninh giật mình, khuôn mặt lập tức xuất hiện ý cười.
“Anh cười cái gì? Tôi nói không đúng sao?” Thịnh Kiều Dương nhíu mày
Thẩm Trí Ninh chỉ nhìn cô cười, cũng không đáp lời
“Sao, làm sao?” Đột nhiên bầu không khí lại trở nên là lạ..
“Anh muốn hôn em.” Cái, cái gì? Thịnh Kiều Dương bị dọa sợ đến mức giơ cái cốc trong tay lên che ở trước mặt
Thẩm Trí Ninh dễ dàng lấy được cái cốc trong tay cô, cô lại dùng một tay khác để cản lại, nhưng anh không tốn chút sức nào đã gạt được ra
“Anh không thể như vậy, tôi không phải búp bê bơm hơi của anh, muốn thế nào được thế ấy, đầu tiên anh phải hỏi tôi có đồng ý hay không.” Bởi vì anh áp sát, hai tay lại bị giữ chặt nên cô chỉ có thể nghiêng người ra sau, giãy giụa, nói ra một câu có vẻ rất chính đáng
“Vậy thì được, anh muốn hôn em, em có đồng ý hay không?” Ánh mắt Thẩm Trí Ninh lóe lên một tia sáng u tối
“Tôi không muốn ưm...”
Thịnh Kiều Dương bị đè lên trên mặt bàn.
Ánh nền chiếu soi rõ vẻ mặt của bọn họ, trong mắt cô có sự ngạc nhiên, trong mắt anh có ý cười, triền miên với nhau, ánh nến như đang nhún nhảy, chiếu rọi vào trong đáy mắt của hai người.
“Em ưm...” Anh nói không giữ lời!
Cô chống đỡ sự xâm lược của anh, nhìn chằm chằm lên án
Hành động vô cùng cầm thú nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười thắng lợi, anh như đang thưởng thức món tráng miệng, cho đến khi cảm thấy thỏa mãn mới cho đối phương cơ hội thở dốc.
Cô hơi há miệng hít thở, khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt cũng ướt át, khiến người ta vô cùng “muốn ăn“.
“Tôi nói tôi không đồng ý!” Cô uất ức.
Thẩm Trí Ninh ung dung nhìn cô, “Là em nói anh phải hỏi em có đồng ý hay không, anh đã hỏi rồi.”
“Nhưng tôi đã nói tôi không muốn!”
“Em có nói em không muốn thì anh không được hôn em sao?” Anh nhếch môi
Thịnh Kiều Dương trợn mắt há hốc mồm.
“Anh cố tình hiểu sai ý của tôi!” Cô cảm thấy phát điện, đối thủ thật sự rất gian xảo! “Hiểu sai? Đây không phải việc em am hiểu nhất sao?” Thẩm Trí Ninh thảnh thơi nói, “Anh chỉ lấy đạo của người trả lại cho người thôi.”
“...” Thịnh Kiều Dương.