Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Bear




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
74791.png
Con chó chăn cừu Đức sủa lên vài tiếng, dọa Tể Họa không dám lên tiếng nữa.



“Tề Họa, cô không được cử động lung tung!” Mọi người cũng bị dọa sợ, thoạt nhìn con chó này quá hung dữ.



Trông thấy nhân viên công tác đang định tiếp cận, Thịnh Kiều Dương vội đưa tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại.



“Bear!” Thịnh Kiêu Dương dịu dàng gọi con chó chăn cừu Đức, mỗi một lần gọi cô lại đến gần một bước



Con chó chăn cừu Đức ngửa đầu nhìn cô, trong miệng phát ra tiếng ồ ô, như đang uy hiếp người đang đến gần này



Nhưng lại cảm thấy nghi ngờ vì tiếng gọi của đối phương, cho nên không có động tác gì



Cuối cùng Thịnh Kiêu Dương đã đi đến bên cạnh con chó chăn cừu Đức, đưa tay thử vuốt đầu nó, sau đó thuận tay nhẹ3nhàng gãi phần gáy của nó



Tuy Bear cảm thấy hơi thở của người trước mắt rất xa lạ, nhưng bị chọc phải vị trí yếu ớt, phần lưng đang căng cứng lại thả lỏng ra, phe phẩy cái đuôi



Thịnh Kiêu Dương hài lòng nở nụ cười, ngồi xổm xuống ôm lấy con chó chăn cừu Đức, vuốt lông cho nó



“Bear.” Nhớ mày chết đi được



Lúc thấy con chó hung dữ đã được vỗ về, mấy người Lạc Y vội vàng đỡ Tề Họa dậy



“Ai da!” Tề Họa đau đến kêu ra tiếng



“Bị thương ở đâu?” Trác Nhất Yến nhíu mày hỏi



Họa uất ức, nghẹn ngào: “Chân bị trật khớp rồi.” Đáng đời! Gần như tất cả mọi người đều nghĩ trong lòng như vậy.



“Không phải tôi đã nói đừng chạy lung tung sao? Coi lời tôi như gió thoảng bên tai?” Trác Nhất Yến tức giận.



“Người ta rảnh rỗi1nên nhàm chán mà! Hơn nữa, cũng đã cho phép chúng ta lên chụp ảnh, em xem một chút thì sao chứ?” Tề Họa bĩu môi, đỏng đảnh nói.



Trác Nhất Yến quả thật tức đến bật cười.



“Tề Họa, vậy là cô không đúng rồi, ngay từ đầu thầy Trác đã nói rõ ràng, cũng vì nghe lời thầy Trác nên mọi người không đi lung tung khắp nơi, vậy vì sao cô không thể làm thế?” Trần Hàm trách cứ.



“Tôi thích đi đâu thì đi, mắc mớ gì tới cô?” Tề Họa lườm một cái



Trác Nhất Yến lạnh mặt: “Tề Họa, em phá kỷ luật, trừ 10 điểm vào thành tích hôm nay



Còn em, Từ Kiều Kiều.”



“Em làm tổ trưởng lại không quản lý đồng đội, cũng trừ 10 điểm.” Anh nói từng câu từng chữ



“Thầy Trác, việc này căn bản không liên quan đến Kiều Kiều, là Tề3Họa tự chạy lung tung, chân mọc trên người cô ta, ai giữ được cô ta!” Vương Vi vội vàng nói



“Được rồi, không cần nói nữa, đây là quy định của tổ tiết mục.” Trác Nhất Yến không thỏa hiệp.



“Người ta bị thương anh không an ủi thì thôi đi, còn muốn trừ điểm, phá quy củ cái gì chứ, em không muốn tham gia nữa!” Tề Họa cũng tức giận



Trác Nhất Yến híp mắt: “Em chắc chắn muốn bỏ thi đấu?”



“Đúng, em bỏ thi đấu là được rồi!” Tính tiểu thư của Tể Họa vừa phát tác lại càng dễ làm trái lời.



“Được, đây là quyết định của em,“ Trác Nhất Yến gật đầu, nói với nhân viên ở bên cạnh, “Đưa cô ấy về nhà siêu mẫu thu dọn hành lý.”



Một nhân viên nam tiến lên, cõng Tề Họa rời đi với một nhân viên nữ khác



“Thầy3Trác, Kiều Kiều thì sao? Còn trừ điểm không?” Vương Vi đi tới bên cạnh Trác Nhất Yến.



Trác Nhất Yến nhìn Thịnh Kiêu Dương đang vuốt ve bộ lông của con chó chăn cừu Đức, bật ra một chữ: “Trừ!”



Thịnh Kiêu Dương hơi ngừng tay, con chó chăn cừu Đức vì cô ngừng động tác mà hơi nhúc nhích, khóe miệng cố vểnh lên, trừ thì trừ đi, hôm nay có thể nhìn thấy Bear, cô đã cảm thấy vô cùng may mắn



Vương Vi còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lạc Y kéo lại



“Được rồi, quay về chụp ảnh tiếp đi.” Trác Nhất Yến xoay người rời đi



“Đi thôi, Kiều Kiều.” Bố Minh Ngọc gọi Thịnh Kiều Dương



“Mọi người đi trước đi, mình sẽ tới ngay.” Thịnh Kiêu Dương cũng không ngẩng đầu lên đã trả lời.



Vương Vi bị Lạc Y lôi kéo đi từng bước trở9về



“Được rồi, đừng nhìn, đi thôi, cho cậu ấy chút thời gian bình tĩnh lại đi.” Lạc Y bất đắc dĩ nói



Vương Vi bĩu môi, mất hứng nói: “Kiều Kiều nằm mà cũng trúng đạn, mắc mớ gì đến cậu ấy chứ!” “Hôm nay, đúng là Kiều Kiều bị Tề Hoa liên lụy.” Bố Minh Ngọc thở dài.



“Nhưng chẳng còn cách nào? Ngay từ đầu là cô ấy kéo Tề Họa vào tổ mình, làm tổ trưởng đúng là phải chịu trách nhiệm với tổ viên của mình.” Lạc Y nói.



Mọi người đi hết, chỉ còn lại một anh quay phim đang quay Thịnh Kiều Dương, lúc cô ra hiệu muốn yên lặng một chút, anh quay phim thông cảm rời đi, đi được một nửa vẫn xoay người quay lại hình ảnh ấm áp khi Thịnh Kiều Dương ôm con chó chăn cừu Đức, có lẽ cộng với việc đã xảy ra trước đó, thêm tình cảnh này lại cảm thấy trong lòng hơi chua xót.



Rõ ràng cô không làm sai chuyện gì, còn cứu đồng đội từ trong miệng chó, nhưng lại vì hành vi bốc đồng của đồng đội mà bị trừ điểm, ai gặp phải chuyện này cũng thấy đau lòng.



Khi mọi người vừa đi, Thịnh Kiều Dương lập tức bật cười.



Bear nghiêng đầu nhìn cô một cái.



“Bear, Bear, đã lâu không gặp, mày còn nhớ tao không?” Thịnh Kiều Dương úp mặt lên đầu Bear mà cọ xát.



Bear nằm xuống, dáng vẻ lười biếng



“Em biết rất nhiều chuyện! Vậy mà còn biết tên Bear.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng



Thịnh Kiêu Dương giật nảy mình, cùng Bear quay đầu nhìn lại, thấy người đứng ở cửa ra vào, Bear lại nằm sấp xuống



“Ninh Tiểu Nguyễn, sao anh lại ở đây?” Thịnh Kiêu Dương cũng kinh ngạc.



“Anh ở đây mà!” Ninh Tiểu Nguyễn đẩy kính mắt, “Hình như anh chưa nói tên của anh cho em biết?”



Thịnh Kiêu Dương xoay chuyển trong mắt: “Là chính anh nói.”



“Anh nói lúc nào? Đừng sỉ nhục trí thông minh của anh được không?”



“Anh có thứ đó sao?” Thịnh Kiêu Dương liếc xéo.



Bị anh họ mình khinh bỉ thì thôi đi, bị một cô nhóc chế giễu là chuyện gì vậy, Ninh Tiểu Nguyễn tỏ vẻ không phục.



“Anh cảm thấy em không có một câu nào là nói thật.” “Thật sao? Nhưng tôi cảm thấy lời nào của tôi cũng là thật tâm.” Thịnh Kiêu Dương cãi lại.



Ninh Tiểu Nguyễn nói thầm trong lòng, chờ tra rõ lai lịch của cô nhóc này, không cần anh họ ra tay, anh là người đầu tiên dạy dỗ cô nhóc này.



“Bear là thú cưng của thần tượng mà, sao lại ở chỗ anh?” Thịnh Kiều Dương đứng lên



“Hiện tại nó là của anh họ anh.” Ninh Tiểu Nguyễn hất cằm lên.



Thịnh Kiều Dương nhíu mày, khó chịu: “Dựa vào cái gì? Muốn nuôi Bear cũng nên là Lina nuôi!” “Chờ một chút,“ Thịnh Kiêu Dương đột nhiên ý thức được một việc, “Anh nói bây giờ Bear là của anh họ anh, mà Bear ở đây, vậy đảo này là của anh họ anh?” Vậy mà cô lại chạy đến địa bàn của Thẩm ma vương.



“Đúng!”



Ninh Tiểu Nguyễn nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Kinh ngạc như vậy làm gì? Anh họ anh có tiền, mua một hòn đảo thì sao?”



“Bây giờ anh ta cũng đang ở đây?” Thịnh Kiều Dường nhìn vào trong cánh cửa đang mở rộng.



“Không ở đây, anh ấy cùng anh Nam đi bàn chuyện làm ăn rồi.”



“Vậy còn anh?” Thịnh Kiêu Dương tò mò nhìn Ninh Tiểu Nguyễn



Vẻ mặt Ninh Tiểu Nguyễn hơi sụp đổ, anh không muốn quay lại kết quả của vấn đề này, chẳng lẽ phải nói với cô nhóc này, anh bị bỏ lại trong nhà, là vì bị ghét bỏ sao? Biết Thẩm ma vương không ở nhà, Thịnh Kiều Dương liền an tâm.



“Giúp tôi chăm sóc Bear thật tốt, nếu không anh sẽ đẹp mặt!” Thịnh Kiều Dương cúi người vuốt đầu Bear, hung tợn uy hiếp Ninh Tiểu Nguyễn một câu, rồi xoay người rời đi



“Ha ha, con nhóc xấu xa này...” Ninh Tiểu Nguyễn nghiến răng nghiến lợi, nhớ lại tổ tiết mục tới đây để chụp hình, nhất thời thầy hiếu kỳ, khóa cửa, dẫn Bear đi theo.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK