Người phục vụ ngạc nhiên liếc nhìn Lâm Na đang đeo khẩu trang: “Phải được giám đốc của chúng tôi đồng ý thì mới có thể sử dụng phòng riêng.”
“Vậy gọi giám đốc của các cô ra đây.”
“Cái này?” Người phục vụ lại nhìn hai bon họ, đành phải đi gọi giám đốc, nếu đã biết trong tiệm của bọn họ có phòng riêng, vậy nhất định là khách quen rồi.
“Mỹ Nữu, sao cậu lại biết chỗ này thế?”
“Lần trước Lâm Dục đã đưa bọn mình đến đây ăn.”
Hai người đang nói chuyện, người phục vụ đã dẫn một người3phụ nữ mặc vest đi tới.
“Xin chào, hai cô gái, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho hai cô.” Người phụ nữ lịch sự mỉm cười.
“Hôm nay là sinh nhật của bạn tôi, chúng tôi muốn ăn lẩu, không phải chỗ của các chị có phòng riêng à, cho chúng tôi một phòng đi.”
Nữ giám đốc vẫn mỉm cười: “Nếu cô biết tiệm của chúng tôi có phòng riêng, vậy chắc cô cũng biết chỉ có hội viên Vàng của chúng tôi mới có quyền lợi sử dụng.”
“Lần trước tôi đến cùng với Lâm Dục cũng không thấy chị hỏi anh ấy có phải hội viên không, điều kiện gia nhập hội viên của các chị là gì? Bây giờ tôi sẽ làm một cái thẻ.”2Lâm Na hơi hất cằm lên.
Nụ cười của nữ giám đốc càng thân thiện hơn, “Hóa ra là bạn của cậu Lâm, mời đi theo tôi.”
Những người xếp hàng ở bên kia thấy hai người bên này không giống đã đặt trước, giám đốc vừa đến nói hai câu liền dẫn vào trong, có người không vừa lòng lẩm bẩm: “Chỗ của các cô có thể chen ngang như vậy sao? Vậy chúng tôi còn xếp hàng ở đây làm gì?”
Em gái đứng ở quầy mỉm cười đáp lời: “Hai vị khách này trực tiếp đặt chỗ với giám đốc của chúng tôi, cho nên giám đốc của chúng tôi mới đích thân dẫn bọn họ vào bàn.”
“Số của giám đốc các cô là bao nhiêu? Vậy1sau này chúng tôi cũng trực tiếp gọi cho cô ta để đặt chỗ.” Vị khách kia giễu cợt.
“Xin chào, mỗi lần cô tiêu hơn một ngàn tệ, có thể trở thành hội viên Vàng của chúng tôi, về sau sẽ được Giám đốc Liễu của chúng tôi tự mình tiếp đón.”
Đám khách đang ồn ào lập tức ngậm miệng lại, nếu không phải đi liên hoan có nhiều người, sao có thể một lần ăn lẩu hết hơn một ngàn tệ chứ, trừ khi ăn rất nhiều hải sản, nhưng ăn như vậy thì mấy người chỉ có mức lương mấy ngàn đâu ăn được.
Hai người vào phòng, bật lò sưởi, vội vàng cởi lớp áo thật dày ra.
“Hả?” Giám đốc Liễu ngạc nhiên kêu lên,1nhìn Thịnh Kiêu Dương đang chỉnh tóc, “Cô là Từ Kiều Kiều?”
Thịnh Kiêu Dương đẩy gọng kính, nhìn Giám đốc Liễu mỉm cười: “Chị cũng nhận ra tôi sao?”
“Con gái của tôi rất thích vai diễn Chân Hoan của cô, cô có thể ký tên cho con gái của tôi không?” Giám đốc Liễu vui vẻ hỏi thăm.
“Con gái của chị?” Thịnh Kiêu Dương vui vẻ, “Chị còn trẻ như vậy, con gái chị đã được năm tuổi chưa?”
Một loli chưa tới năm tuổi ngồi trước tivi xem bộ phim truyền hình của cô, vừa nghĩ tới hình ảnh kia đã khiến người ta bật cười.
“Năm nay con gái của tôi 12 tuổi.” Giám đốc Liễu nói.
“Oa, tôi không nhìn ra đó!” Thịnh Kiêu Dương và Lâm1Na đều ngạc nhiên, dáng vẻ của Giám đốc Liễu này trông chưa đầy 30, không ngờ lại có con lớn như vậy.
“Tôi kết hôn sớm, để hai vị chê cười rồi.”
“Sao lại chê cười chứ, như vậy cũng rất tốt, chờ đến lúc con của chị lớn lên, chị vẫn còn rất trẻ.”
Giám đốc Liễu mỉm cười, thuần thục đưa thực đơn đến trước mặt hai người: “Hai vị nhìn xem muốn ăn cái gì, hôm nay tiệm của chúng tôi có tôm cua tươi mới, rau xanh cũng mới được hái ở trang trại vào sáng nay.”
“Được, để chúng tôi xem trước một chút.” Lâm Na lật thực đơn.
Thịnh Kiêu Dương nhìn Giám đốc Liễu: “Không phải chị muốn tôi ký tên à? Muốn tôi ký vào đâu?”
“Cô có thể chờ một chút không? Tôi đi tìm một cuốn sổ đã.”
“Đương nhiên có thể, chỉ cần đưa trước khi tôi đi là được.”
Quản lý Liễu lập tức tỏ vẻ cảm ơn, cô ấy đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, cẩn thận hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của cô sao?”
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười: “Sinh nhật của tôi là ngày mai, nhưng ngày mai là giao thừa phải ở bên người nhà, cho nên hôm nay tụ tập sớm.”
“Hóa ra là như vậy.”
Chọn món xong, Giám đốc Liễu đi ra ngoài.
“Bây giờ cậu đã nổi tiếng rồi đó!” Lâm Na giơ tay nâng cằm Thịnh Kiêu Dương.
“Vẫn còn kém cậu.”
“Cậu nói thế là không đúng rồi, độ nổi tiếng của cậu ở đây vượt xa mình, cùng đi bộ trên đường nhất định mọi người sẽ nhận ra cậu trước, có biết mình hay không vẫn còn khó nói.” Lâm Na nói.
Đây chính là sự khác biệt giữa phim truyền hình và phim điện ảnh, tỷ suất người xem của phim truyền hình và phim điện ảnh vẫn có chênh lệch. Phim truyền hình được hoan nghênh tất nhiên sẽ thúc đẩy sự nổi tiếng của diễn viên, từ vai chính đến vai phụ, chỉ cần nhân vật có sức hấp dẫn, sẽ tăng độ nổi tiếng lên rất nhiều. Còn phim điện ảnh có được hoan nghênh thì độ nổi tiếng của các diễn viên cũng không tăng được bao nhiêu, trừ khi có thể cầm giải thưởng gì đó, để bản thân tự có vầng hào quang đặc biệt. Bây giờ, hầu hết các phim thương mại đều dùng danh tiếng của diễn viên để kéo theo danh tiếng của bộ phim, bản thân đám diễn viên chính đã có sự nổi tiếng đáng kể.
Bây giờ, thần tượng mạng gần như tương đương với hiệu quả kinh tế và lợi ích, đó là lý do vì sao các nhà chế tác lớn đều thích mời thần tượng mạng làm diễn viên chính, mà những người không nổi tiếng cũng không phải phái thực lực chỉ có thể làm vai phụ.
Bây giờ, Lâm Na ngoại trừ có thân phận Siêu mẫu, còn là một ngôi sao điện ảnh, ở nước ngoài có độ nổi tiếng nhất định, nhưng về trong nước có lẽ không hợp thời tiết, chỉ có những người ngày thường luôn chú ý đến giới thời trang mới nhận ra cô ấy. Thịnh Kiêu Dương thì không giống, bộ phim truyền hình mà cô ấy đóng vai nữ chính vừa tuyên truyền đã vô cùng hot, biểu hiện trong phim rất đáng chú ý, rất hấp dẫn sự chú ý của mọi người, thêm nữa bản thân cô đã có tính đề tài nhất định, không muốn nổi tiếng cũng khó.
Thịnh Kiêu Dương dựa đầu vào vai Lâm Na: “Mỹ Nữu, nửa năm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác như đã trôi qua rất nhiều năm vậy.”
Lâm Na giơ tay xoa đầu cô, “Chỉ cần cậu không có việc gì, thì tất cả vẫn rất tốt.”
“Thật cảm động! Mỹ Nữu, nếu không mình lấy thân báo đáp nhé?” Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu, dịu dàng nhìn Lâm Na.
“Lấy thân báo đáp là có ý gì?”
“...” Được rồi, cô quên mất trình độ tiếng Trung của cô nàng Mỹ Nữu này kém hơn cô rất nhiều.
Lâm Na lớn lên ở Ý, hơn nữa thời kỳ niên thiếu gần như đều ở trong ký túc xá của trường, bây giờ Lâm Na có thể nói trôi chảy tiếng phổ thông là vì cô ấy đã vất vả luyện tập, nhưng muốn hiểu sâu hơn thì đừng nghĩ đến, cô nàng này là người không phân biệt được cả vừa thấy đã yêu và mới quen đã thân.
Thịnh Kiêu Dương hơi nghiêng người dựa lưng vào thành ghế, cảm thán: “Về sau chắc chắn chúng ta sẽ rất bận rộn, chỉ sợ thời gian rảnh rỗi gặp mặt như bây giờ sẽ càng ngày càng ít.”
“Không còn cách nào, đây là rắc rối của việc lớn lên, người càng lớn tuổi, càng nhiều việc phiền não.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải trân trọng hiện tại.”
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Em gái phục vụ vẻ mặt vừa lo lắng lại hưng phấn mang trà vào, cô ấy vừa đặt trà xuống vừa nhìn Thịnh Kiêu Dương.
Thịnh Kiêu Dương nháy mắt với cô ấy làm cô ấy hơi ngơ ngác, hưng phấn đến mức sắp nhảy dựng lên.
“Để tôi rửa bát đũa giúp hai người.” Cô gái rất tích cực rửa cốc cửa bát đũa giúp hai cô.
Cô gái ưu tiên rửa cốc thìa bát đũa ở trước mặt Thịnh Kiêu Dương trước, rửa xong bên này cô ấy lại vòng qua rửa bát đũa trước mặt Lâm Na. Lúc rửa bát đũa xong đổ ngược nước vào ấm trắng, vì cô ấy dùng sức quá mạnh làm nước tràn ra mặt bàn, chảy xuống người Lâm Na.
“Ôi, thật xin lỗi, thật xin lỗi...” Cô gái hoảng sợ không ngừng xin lỗi.
Lâm Na đứng lên, cô ấy lấy khăn giấy thấm nước trên ống quần, nhưng tốc độ thấm nước kém xa tốc độ ngấm vào.
Thịnh Kiêu Dương nhìn quần Lâm Na bị ướt một mảng lớn, nhíu mày: “Không thì hôm nay đừng ăn nữa, về thay quần áo đã.”
“Trong phòng nghỉ của nhân viên có máy sấy!” Cô phục vụ phạm lỗi vội vàng nói.
“Vậy được, cô dẫn tôi đến đó đi.”
Cô phục vụ liền dẫn Lâm Na đi ra ngoài.
Thịnh Kiêu Dương đợi trái đợi phải, cũng không thấy Lâm Na trở về, nguyên liệu cho nồi lẩu đã mang lên gần đủ, cô thấy hơi lo lắng đứng dậy đi ra ngoài, nhưng vừa muốn mở cửa thì cánh cửa đã được đẩy vào từ bên ngoài.
Nhìn người đẩy cửa vào, Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên đến ngây dại.
“Anh Lâm Diễn, sao anh lại ở đây?”
Lâm Diễn mỉm cười, khuôn mặt đẹp trai như tranh vẽ, “Lần trước anh đã cùng em họ đến đây ăn thử, mùi vị không tệ, nên anh dẫn bạn đến.”
Thịnh Kiêu Dương đảo mắt, “Sao anh lại biết em ở đây?”
“Lúc bọn anh đi vào đúng lúc gặp Na Na, em ấy nói cho anh biết em đang ở đây.”
“Mỹ Nữu đâu?”
“Em ấy đang ôn chuyện với bạn của anh.”
“Người bạn kia của anh là ai vậy?” Thịnh Kiêu Dương nghi ngờ, Lâm Na muốn ôn chuyện sẽ không có kiểu chưa nói với cô đã đi. Tuy nhiên, Lâm Diễn là anh trai của Lâm Na, đã bảo Lâm Na nói chuyện với bạn, chắc không phải giả.
“Anh ta tên là Greek.”
Greek? Thịnh Kiêu Dương nhướng mày, trong mắt hiện ra sự khó hiểu, cái tên này quá xa lạ với cô, nghe tên có lẽ là một người đàn ông nước ngoài, Lâm Na lại vì một người đàn ông khác không phải George mà mặc kệ cô? Điều này thật khó tưởng tượng nổi.
“Đồ nhúng đã mang lên đủ rồi sao?” Lâm Diễn liếc nhìn chiếc bàn ở trong phòng.
“Anh Lâm Diễn, Mỹ Nữu có nói bao giờ cô ấy sẽ quay lại không?”
“Có lẽ sẽ không quay lại.”
Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên mở to mắt, rốt cuộc Greek này là thần thánh phương nào, lại có thể khiến Mỹ Nữu không quan tâm gì đi cả một buổi tối với anh ta.
“Greek và Mỹ Nữu có quan hệ gì vậy?” Cô không nhịn được hỏi.
Lâm Diễn mỉm cười nhìn cô, “Em muốn anh đứng ở cửa nói chuyện với em sao?”
“À à, anh vào đi.” Thịnh Kiêu Dương phản ứng lại.
Độ cong ở khóe môi Lâm Diễn càng sâu hơn, anh không nhanh không chậm đi vào phòng.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com