Tiểu An không gật, cũng không lắc, chỉ nhìn cô.
Thịnh Kiều Dương mỉm cười, dịu dàng nói: “Nhất định Tiểu An vẫn còn nhớ có đúng không? Một thời gian không gặp Tiểu An lại đẹp trai hơn rồi! Tiểu An có muốn đi ra ngoài chơi với cô không?”
Tiểu An nhìn cổ giơ tay đến trước mặt minh, qua một lúc mới do dự đưa tay ra, bàn tay nhỏ bé nứt nẻ nắm lấy tay cô
Dù là trước kia hay bây giờ thì cô cũng chưa từng làm việc nhà, tay vừa trắng vừa mềm, tạo lên3sự đối lập rõ nét với bàn tay thô ráp đen đúa này, rõ ràng Tiểu An cũng chú ý tới, cậu bé đang chuẩn bị rụt tay lại, nhưng cô lại nắm chặt không buông ra
“Đi thôi, Tiểu An đẹp trai.” Thịnh Kiều Dương nháy mắt với cậu bé, dễ dàng cởi bỏ sự lo lắng của cậu bé
Thẩm Trí Ninh đứng bên cạnh, yên lặng nhìn hành động của cô, nhìn toàn bộ sự dịu dàng của cô với Tiểu An
Thịnh Kiều Dương đứng dậy, nhìn Thẩm Trí Ninh ở sau lưng, cô nói với Tiểu An: “Tiểu An, cháu còn nhớ rõ chú này không?”
Tiểu An ngẩng đầu nhìn Thẩm Trí Ninh, đầu gật nhẹ đến mức khó nhận ra
Thịnh1Kiều Dương xoa đầu cậu bé, khen: “Trí nhớ của Tiểu An rất tốt!”
Tiểu An cúi đầu không nói lời nào
Thịnh Kiều Dương và Thẩm Trí Ninh liếc nhìn nhau, dắt Tiểu An đi đến chỗ viện trưởng trại trẻ mồ côi.
“Chị An Kỳ, đó là cha mẹ của Tiểu An sao?” Cô bé đang chơi đồ chơi hỏi một cô bé khác lớn tuổi hơn chút ở bên cạnh.
“Chắc vậy?”
“Vậy lúc nào cha mẹ của chúng ta mới tới đón chúng ta?”
“Không biết.”
Cuộc đối thoại của hai cô bé truyền tới, Thịnh Kiều Dương hơi khựng lại, quay sang nhìn những đứa bé xung quanh, tâm trạng hơi nặng nề
Trên đời này không biết còn có bao nhiêu đứa bé bị vứt8bỏ ở trại trẻ mồ côi như vậy, nhưng so với những đứa trẻ khác, vì Tiểu An và cố tình cờ gặp gỡ, trong đó càng nhiều hơn một phần trách nhiệm và tình cảm, tất nhiên là khác biệt.
Sau khi nói chuyện với viện trưởng, Thịnh Kiều Dương và Thẩm Trí Ninh đưa Tiểu An lên xe, đến vườn bách thú.
Những nơi có thể làm các bạn nhỏ nhanh chóng mở lòng, ngoại trừ công viên trò chơi, vậy nhất định là đến vườn bách thú xem động vật, động vật to nhỏ tập trung ở một chỗ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng hò hét và các câu hỏi tò mò của những người bạn nhỏ khác.
So với những9người bạn nhỏ khác, Tiểu An thật sự hơi lặng lẽ, cậu bé được Thịnh Kiều Dương dắt đi, không nói một câu
Tuy nhiên, cậu bé vẫn tò mò nhìn những động vật mà mình thích lâu hơn, nếu không phải Thịnh Kiều Dương luôn để ý đến ánh mắt và cử chỉ của cậu bé, sẽ không biết rốt cuộc cậu bé thích loài động vật nào.
Dáng vẻ này là dấu hiệu của trạng thái tự khép kín bản thân, Thịnh Kiều Dương hơi lo lắng, cô không nhịn được mà liếc nhìn Thẩm Trí Ninh đi bên cạnh, lúc trước người này cũng tự thu mình lại phải mất một thời gian dài mới khôi phục như cũ.
“Sao vậy?” Thẩm Tri7Ninh hỏi.
Thịnh Kiều Dương nhìn Tiểu An đang xem chim cánh cụt, vì không muốn Tiểu An nghe thấy, cô lại gần Thẩm Trí Ninh ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Tiểu An có vẻ tự đang thu mình lại.”
Thẩm Trí Ninh nhìn Tiểu An, gật đầu.
“Nếu để cậu bé tiếp tục ở lại trong trại trẻ mồ côi, tôi rất lo lắng cậu bé sẽ càng ngày càng khép kín, tôi muốn đưa cậu bé đi
Nhưng anh cũng biết, ông ngoại của tôi đã lớn tuổi, không có sức để chăm sóc cậu bé, tôi cũng rất bận rộn không có thời gian, mẹ tôi muốn kết hôn, không tiện để Tiểu An quấy rầy thể giới hai người của bọn họ
Anh Trí Ninh, anh có cách nào không?” Thịnh Kiều Dương nhìn anh chờ mong.
Thẩm Trí Ninh suy nghĩ một chút: “Felix và Lilith không có con, có thể giao Tiểu An cho bọn họ chăm sóc.”
Đôi mắt Thịnh Kiều Dương sáng rực, cô biết Felix và Lilith, hai người này đều rất kiên nhẫn
Tuy Felix rất bảo thủ, nhưng là người rất cẩn thận, bản thân Lilith có kỹ năng y tế và chăm sóc, tính cách lại tính cách, giao Tiểu An cho bọn họ chăm sóc đúng là lựa chọn tốt nhất.
“Thế nhưng, bọn họ không muốn có con, sẽ đồng ý giúp chúng ta chăm sóc Tiểu An sao?” Cô hơi lo lắng
Thẩm Trí Ninh hoàn toàn không lo lắng vấn đề này, anh quyết đoán nói: “Coi như là nhiều hơn một phần việc, anh sẽ tăng lương cho bọn họ.” Thịnh Kiều Dương không nhịn được mà bật cười, lúc cô quay lại nhìn Tiểu An, phát hiện Tiểu An cũng đang nhìn bọn họ
Cô ngồi xổm xuống, kéo Tiểu An đến trước mặt mình, nhìn thẳng vào cậu bé hỏi: “Tiểu An, về nhà với cô chú được không? Về sau nhà của cô chú chính là nhà của cháu, cô chú là gia đình của cháu
Cháu đồng ý không?” Tiểu An nhìn cô, lại nhìn Thẩm Trí Ninh, bất ngờ mở miệng: “Những người khác nói chỉ có cha mẹ mới muốn đón bọn cháu về nhà.”
Thịnh Kiều Dương hơi sửng sốt, đưa tay xoa đầu Tiểu An, gật đầu đáp lời: “Chỉ cần cháu muốn, cháu có thể coi cô chú là cha mẹ của cháu.”
Tiểu An yên lặng nhìn bọn họ, không nói lời nào, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng có cảm xúc mà người lớn cũng không thể hiểu được
Thịnh Kiều Dương thở dài, kéo Tiểu An vào lòng, vỗ nhẹ lưng của cậu bé: “Tiểu An, tuy cha mẹ của cháu đã rời đi, nhưng bọn họ nhất định rất hy vọng cháu có thể sống vui vẻ mỗi ngày, cho nên cháu phải kiên cường và lạc quan.”
“Cô có thể gặp được cháu cũng là một loại duyên phận, Tiểu An, cô thật sự muốn chăm sóc cháu, cùng cô về nhà đi, có được không?” Cô dịu dàng hỏi.
Tiểu An vẫn không nói chuyện, ngay lúc Thịnh Kiều Dương cảm thấy cậu bé sẽ từ chối, cậu bé lại giơ tay ôm cổ Thịnh Kiều Dương, nhỏ giọng gọi: “Mẹ.”
Lần đầu được người khác gọi là mẹ, Thịnh Kiều Dương thấy không quen, nhưng đứa bé này tận mắt nhìn mẹ ruột của mình chết thảm, ngay sau đó lại nhìn thấy cha ruột chết vì bệnh, vì vậy rất cần được yêu thương, trái tim cô mềm nhũn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu An lên hôn một cái rồi bể cậu bé lên.
“Đi, chúng ta về nhà thôi!”
Thẩm Trí Ninh đứng bên cạnh đưa tay ra, “Đưa anh bể cho.” Thịnh Kiều Dương hơi do dự, cô nhìn Tiểu An, hỏi: “Con có muốn cho chú ôm không?”
Thẩm Trí Ninh cũng nhìn Tiểu An, nói thẳng: “Con quá nặng, con..
mẹ ôm con sẽ bị mỏi tay.” Hiển nhiên anh cũng không quen với thân phận “Mẹ” của cô
Thịnh Kiều Dương nghe anh nói xong, khóe miệng co quắp, có thể nói chuyện với một đứa bé như thế sao? Tại sao có thể nói thẳng là người ta nặng chứ? Tiểu An do dự giơ tay về phía Thẩm Trí Ninh, Thẩm Trí Ninh rất tự nhiên nhận lấy cậu bé
Trong mắt người ngoài, đây thật sự giống một nhà ba người
Ngồi vào xe, Thịnh Kiều Dương nói với Thẩm Trí Ninh: “Anh Trí Ninh, chúng ta có cần đưa Tiểu An về trại trẻ mồ côi làm thủ tục nhận nuôi trước không?” “Anh cho người đi xử lý là được.” Thẩm Trí Ninh nói.
Thịnh Kiều Dương gật đầu, không hề nghi ngờ năng suất làm việc của đám nhân viên dưới trướng Thẩm Trí Ninh, cô đưa tay xoa đầu cậu bé đang ngồi ở giữa nghe hai người nói chuyện, vừa cười vừa nói: “Trước tiên chúng ta đừng về nhà, đi mua quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Tiểu An đẹp trai, thành viên mới của gia đình chúng ta đã.”
“Nào, có thể hôn anh chàng đẹp trai một cái không?” Cô nghiêng mặt qua.
Tiểu An lại gần, hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Thẩm Trí Ninh nhìn hành động của một lớn một nhỏ, khuôn mặt dịu dàng, về sau cô chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.
Đến trung tâm thương mại, đi đến khu trẻ em, Thịnh Kiều Dương điên cuồng mua mua mua, không chỉ mua từ trên xuống dưới khoảng mười bộ quần áo cho Tiểu An, còn mua các loại đồ chơi và đồ dùng hàng ngày, ngay cả sữa bột và bình sữa cũng mua đủ
Cuối cùng đều là Thẩm Trí Ninh quẹt thẻ
Buổi tối họ lại đến nhà hàng gần nhất để ăn, gần 10 giờ mới về đến nhà
Lúc vào nhà, họ phát hiện ông cụ Dương còn chưa trở về phòng nghỉ ngơi, An Cảnh đang chơi cờ với ông cụ.
Nghe được tiếng động, ông cụ Dương quay lại nhìn, sau khi nhìn thấy Thẩm Trí Ninh bên cạnh Thịnh Kiều Dương và..
đứa bé anh đang bể, ông cụ ngẩn người: “Đứa bé này ở đâu ra?” “Ông ngoại...” “Đây là con của bọn cháu.” Thẩm Trí Ninh nói trước khi Thịnh Kiều Dương trả lời
“Khụ!” Ông cụ Dương suýt nữa bị sặc nước bọt, không tin nổi mà nhìn bọn họ, “Cháu vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Thịnh Kiều Dương lườm Thẩm Trí Ninh, vội vàng giải thích: “Ông ngoại, cậu bé tên là Tiểu An, là đứa bé cháu định nhận nuôi.”
Ông cụ Dương nhíu mày, “Kiểu Kiều, với tình huống bây giờ của cháu, không đủ điều kiện nhận nuôi.”
“Cháu không được, không phải còn có mọi người à!”
Thịnh Kiều Dương nhìn Tiểu An ngủ trong lòng Thẩm Trí Ninh, chỉ lên lầu: “Anh Trí Ninh, anh bể Tiểu An lên lầu trước đi, cứ để Tiểu An ngủ trên giường tôi trước.” Dặn dò xong, cô liền đi đến bên cạnh ông cụ Dương, bắt đầu giải thích từ đầu tới cuối
Sau khi nghe hoàn cảnh bi thảm của đứa trẻ này, sắc mặt ông cụ Dương dịu xuống, ông cụ bất đắc dĩ giơ tay chỉ vào trán Thịnh Kiều Dương, cưng chiều nói: “Bản thân cháu còn là một đứa trẻ con, muốn nhận nuôi thằng bé, để Tiểu Tình nhận con trai là được, cháu nhận một đứa em trai, cần gì phải nhận con
Bây giờ tốt rồi, bỗng dưng có thêm một đứa con trai lớn như thế, về sau cháu còn tìm bạn trai thế nào được?”
“Ông nội Dương.” Người nói là Thẩm Trí Ninh đang đi xuống.
Anh nhìn ông cụ Dương, giọng nói bình thản nhưng rất kiên định: “Cô ấy không cần tìm bạn trai nữa, bởi vì cháu sẽ không chia tay với cô ấy.”
Ông cụ Dương nhìn Thẩm Trí Ninh, lại nhìn Thịnh Kiều Dương, dùng ánh mắt để hỏi Thịnh Kiều Dương, có phải cô đã ở bên Thẩm Trí Ninh rồi không.
Thịnh Kiều Dương quay lại nhìn Thẩm Trí Ninh, “Tôi đồng ý với anh lúc nào hả?” Không sai, có ông cụ Dương ở đây, cô cực kì tự tin
Thẩm Trí Ninh híp mắt, khóe miệng cong lên như cười mà không, nói từng câu từng chữ: “Những gì nên làm chúng ta cũng đã làm, bây giờ còn có một đứa con trai, chẳng lẽ không phải đang ở bên nhau sao?”