*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đương nhiên là giống rồi, vì đây đều là suy nghĩ của anh
Chân Hân hơi cong môi, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ và đắng chát, bạn trai lại thích người mà cô giả vờ trong game, cô nên vui vẻ sao? Nhưng trong một khoảnh khắc cô rất muốn nói với Liêu Gia Dật, người trước mặt anh chính là Tiên Thiên Thu
Nhưng cô lại nghĩ tới lời nói của bạn cùng phòng.
Chân Hân, cậu không nói cho anh ta biết là đúng
Cậu đang muốn cho anh ta biết sự khác nhau giữa game và hiện thực
Nếu cậu nói cho3anh ta biết thân phận của cậu ở trong game, anh ta sẽ không từ bỏ được việc nghiện net, ngược lại sẽ muốn kéo cậu cùng chìm đắm vào đó.
Giọng bạn cùng phòng vẫn còn vang lên bên tai, cô hít thở sâu, đè xuống suy nghĩ đang rục rịch trong lòng
“Gia Dật, game cũng chỉ là game, anh không thể vì nó mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh
Ở trong game, bởi vì Tiên Thiên Thu hiểu rõ anh nên anh thích cô ta, vậy anh có hiểu rõ cổ ta không? Hai người luôn cách nhau một màn hình máy tính, sao anh có thể khẳng định cô ta không phải cố tình tiếp cận anh chứ?”
“Anh tin tưởng trực giác của anh, sự ăn ý của anh1và cô ấy đã chứng minh bọn anh có duyên phận.”
“Vậy bây giờ anh muốn vì cô ta mà từ mười năm tình cảm với em sao?” Chân Hân chất vấn anh.
Liêu Gia Dật chấn động, yên lặng không nói
“Tiên Thiên Thu cùng anh chơi vui vẻ trong game, cho nên anh thích cô ta, đúng, cái này rất bình thường
Nếu có người có thể ở bên cạnh em làm tất cả những việc em thích, em cũng sẽ thích
Nhưng em vĩnh viễn không tìm người đàn ông khác làm những chuyện này vào lúc em đang có bạn trai
Đừng nói là vì em không thể cùng anh chơi đùa trong game, cho tới bây giờ em cũng không cấm anh chơi game
Nhưng anh không thể vì game mà không để tâm đến6cuộc sống của anh, quên đi lý tưởng của anh.”
“Anh không quên lý tưởng của anh.” Chấn Hân cắt ngang lời Liêu Gia Dật: “Anh còn không làm được lời hứa sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em, còn muốn nói đến lý tưởng của anh.”
“Lần trước em nói chia tay với anh, anh còn bảo em đừng tùy tiện, lời nói đùa kiểu này quá tổn thương tình cảm
Vậy anh có nghĩ tới lúc anh nói với em trong lòng anh có người khác, em có bị tổn thương không? Bây giờ em rất nghiêm túc nói với anh, em không thể chấp nhận một người chân trong chân ngoài
Nếu anh vẫn còn chìm đắm trong thế giới ảo của trò chơi mang cho anh niềm vui, vậy chúng4ta tự quý trọng bản thân đi!”
Nói xong, Chân Hân đứng dậy rời khỏi quán cà phê
Lúc rời khỏi quán cà phê cũng là lúc nước mắt trong hốc mắt cô rơi xuống
Liêu Gia Dật nhìn bóng lưng của Chân Hân, sự hoảng loạn trong lòng càng nhiều hơn
Lần này không giống như lần trước, anh có một trực giác, Chân Hân rời đi thế này sẽ không quay đầu lại nữa
Anh nắm chặt bàn tay trên bàn, đứng bật dậy đuổi theo.
“Ầm!” Một tiếng sấm bỗng nhiên vang lên, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, chẳng mấy chốc đã làm hai người một chạy một đuổi ướt sũng
“Chân Hân!” Liêu Gia Dật vừa đuổi theo vừa gọi
Chân Hân dừng lại.
Liêu Gia Dật đuổi theo ôm chặt lấy cô: “Hân Hân,3em cho anh thêm một chút thời gian được không?” “Em phải cho anh bao nhiêu thời gian?” Chân Hân để mặc anh ôm mình, nếu không phải giọng nói run rẩy đã bán đứng cô, mọi người sẽ tưởng rằng cô thật sự không thèm để ý đến Liêu Gia Dật
“Liêu Gia Dật, anh có từng nghĩ, em là người đã có bạn trai, mỗi ngày một mình đến thư viện, một mình dạo phố, một mình đi xem phim sẽ có cảm giác gì không? Có phải có anh hay không có anh cũng giống nhau không?” Cô điên cuồng hét lên trong cơn mưa
“Thật xin lỗi, Hân Hân, thật xin lỗi...” Liêu Gia Dật áy náy và đau khổ.
Chân Hân đẩy Liễu Gia Dật ra: “Em không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, chúng ta chia tay đi!”
“Ầm!” Một tiếng sấm lại vang lên.
Chân Hân sâu sắc liếc nhìn Liêu Gia Dật đang ngày người, dáng vẻ yếu ớt rời đi.
Trên đường phố mờ tối chỉ còn lại một người đang hồn bay phách lạc
“Cut! Cảnh này qua rồi!” “Cơn mưa” đang rơi xuống lập tức ngừng lại
Trợ lý vội vàng cầm khăn lông lớn chạy tới trùm lên hai người bị mưa xối ướt.
Hiện tại đã là giữa tháng Mười, nhiệt độ lúc gần tối lạnh hơn không ít
Cảnh trong mưa này lặp đi lặp lại mấy lần, cho dù tố chất thân thể tốt hơn cũng không chịu nổi sự giày vò này, cũng may hai diễn viên đều vô cùng chuyên nghiệp diễn hết phân cảnh này.
“Hôm nay hai người cực khổ rồi, cho hai người nghỉ ba ngày, quay về chuẩn bị cho cảnh hôn sắp tới đi.” Đạo diễn nói với nam nữ diễn viên chính
“Hôn?” Động tác lau tóc của Thịnh Kiêu Dương hơi dừng lại
Trương Việt đặc biệt liếc nhìn môi cô một cái, quay đầu sang chỗ khác, biểu cảm cũng có chút mất tự nhiên.
“Trước đó sợ lần đầu hai người hợp tác sẽ không được tự nhiên, cho nên đã hủy bỏ cảnh hôn
Qua nhiều ngày cọ xát như vậy, nhất định hai người sẽ không có vấn đề gì!” Đạo diễn cười híp mắt
Về khách sạn tắm nước nóng, Thịnh Kiêu Dương liền ném mình xuống giường, bật điều hòa liền ngủ thiếp đi, cho đến khi tiếng gõ cửa đánh thức cô.
Cô đứng dậy, hỏi trước khi mở cửa: “Ai?”
“Là anh.” Nghe giọng nói là Trương Việt.
Mở cửa, cô tựa vào khung cửa, tức giận hỏi: “Chuyện gì?” Trương Việt không kìm lòng được mà đánh giá cô, thấy mái tóc cô rối bời, cổ áo không ngay ngắn, ánh mắt anh lấp lóe: “Em vừa mới tỉnh ngủ?” “Đâu phải em vừa tỉnh ngủ, em bị anh đánh thức có được không?” Thịnh Kiều Dương đưa tay gãi đầu, hơi phát cáu
Cô không chú ý tới, theo động tác giơ tay của cô, cổ áo ngủ hơi mở ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế
Lẽ ra, lộ xương quai xanh cũng không có gì, những chiếc váy cúp ngực kia đều để lộ xương quai xanh, nhưng dáng vẻ nửa che nửa hở này lại khiến người ta có suy nghĩ kỳ quái.
Trương Việt nhìn sang chỗ khác, cảm giác hơi khô nóng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Em cũng chưa ăn bữa tối, chúng ta cùng đi ăn tối đi?” “Không cần, anh tự đi ăn đi
Được rồi, ngủ ngon!” Nói xong, cô đóng sầm cửa lại, quay lại giường ngủ tiếp
Trương Việt sở mũi, quả nhiên là chưa tỉnh ngủ, bình thường cũng không nóng nảy như vậy
“Cậu đứng ở cửa phòng Kiều Kiều làm gì?” Bên cạnh vang lên giọng nói
Trương Việt quay lại nhìn, người trợ lý nam luôn đi theo bên cạnh Từ Kiều Kiều mang theo đồ ăn đi tới
“Tôi thấy Kiều Kiều chưa ăn tối, muốn gọi cô ấy cùng đi ăn gì đó.” “Cảm ơn ý tốt của cậu, thế nhưng Kiều Kiều muốn ăn cái gì sẽ có tôi đi mua.” Ninh Tiểu Nguyễn hất cằm lên, đắc ý gõ cửa, kết quả gõ một hồi lâu cũng không có ai đáp lại
Hả, chẳng lẽ đi ra ngoài rồi? “Chắc là cô ấy quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi rồi, anh đừng quấy rầy, để cô ấy nghỉ ngơi đi.” Trương Việt nói
“Tôi đương nhiên biết, còn cần cậu nói.” Ninh Tiểu Nguyễn cứng cổ trả lời
Trương Việt mỉm cười, xoay người đi ra ngoài
“Này, Kiều Kiều có bạn trai rồi, cậu đừng có ý đồ xấu gì!” Ninh Tiểu Nguyễn cảnh cáo.
“Có bạn trai? Là anh?” Trương Việt xoay người, ánh mắt soi mói đánh giá Ninh Tiểu Nguyễn.
Ninh Tiểu Nguyễn nghẹn họng: “Không phải tôi.” “Không phải là tùy tiện kiểm cớ chứ, mấy ngày qua cũng không thấy ai đến thăm
Anh chỉ là trợ lý của người ta, tự lo việc của bản thân trước đi, đừng xen vào việc của người khác!” Nói xong, Trương Việt nghênh ngang rời đi.
Ninh Tiểu Nguyễn tức giận đến mức hừ hừ, thế nhưng cũng cảm thấy kỳ quái, anh họ và Từ Kiều Kiều thật sự là người yêu sao? Từ Kiều Kiều đã quay phim hơn nửa tháng rồi, rõ ràng anh họ không ở quá xa, nhưng chưa bao giờ đến thăm cô ấy
Dù có bận rộn hơn nữa cũng không thể bỏ ra một ngày sao?
Không được, anh phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
“Anh họ, hai ngày nữa bạn gái anh sẽ quay cảnh hôn với người ta đó, anh có biết không?” Vừa có người nghe máy, Ninh Tiểu Nguyễn đã nói thẳng vào vấn đề.
Đầu bên kia điện thoại im lặng mấy giây, “Ô.” “Bạn, gái, của, anh, muốn, quay, cảnh, hôn, với người, khác!” Ninh Tiểu Nguyễn cho rằng anh ta nói quá nhanh, đối phương không nghe rõ nên nói lại từng chữ một.
“Đêm hôm khuya khoắt em gọi điện thoại đến chỉ để nói cái này?”
“Cái này thì làm sao, bạn gái của anh sắp quay cảnh hôn với người khác, anh không kinh ngạc, không nóng nảy sao?” “Em cũng đã nói, chỉ là quay phim.” Giọng Thẩm Trí Ninh vô cùng bình tĩnh
“Cảnh hôn đó cảnh hôn! Môi chạm môi đó!” Ninh Tiểu Nguyễn rất gấp.
“Vậy thì sao?”
Nghe câu trả lời này, Ninh Tiểu Nguyễn mở to hai mắt, anh ta đột nhiên nhỏ giọng cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Anh họ, sao anh không quan tâm, chẳng lẽ anh đã chia tay với Từ Kiều Kiều sao?”
“Hay là nói...” Trong giọng nói của Ninh Tiểu Nguyễn mang theo sự hưng phấn vì phát hiện bí mật: “Anh họ, anh thật sự bị, lãnh, cảm?!”
“..
Cút!”