Nghĩ rõ ràng điểm ấy, Từ Bình cũng yên tâm. Thế nhưng, yên tâm thì yên tâm, chuẩn bị thì vẫn cần phải chuẩn bị đầy đủ.
Sau giữa trưa, các lời mời như hoa tuyết ào ào bay vào điện thoại của Từ Bình, thiếu chút nữa điện thoại của cô đã bị nổ tung.
Lâm Na cũng liên lạc với Thịnh Kiêu Dương, nói đơn đặt hàng của dòng nước hoa “Sự quyến rũ của thiên thần” tăng vọt, kéo theo đơn đặt hàng của các sản phẩm khác cũng tăng3lên rất nhiều, hiệu quả và lợi ích của quảng cáo này thật sự vượt quá dự liệu.
“Xem ra chúng ta nhất định phải mời Cố Châu ăn cơm!” Lâm Na tự nói xong rồi lại tự bác bỏ, “Chỉ đi ăn cơm có phải quá rẻ không, người ta giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, nếu không phải cậu đã có Thẩm ma vương nhà cậu, mình nhất định sẽ dâng cậu lên để lấy thân báo đáp.”
“Dâng mình? Lấy thân báo đáp? Mỹ Nữu, bàn tính này của cậu gõ vang thật đó, không bằng cậu bỏ George nhà cậu, tự mình lấy thân báo đáp đi?”
“Hay là thôi đi, George nhà mình vẫn tốt nhất, mình không nỡ rời khỏi anh ấy.”
Thịnh Kiêu Dương nghẹn lời, đột nhiên nghĩ đến việc ăn lẩu hôm trước, liền hỏi: “Greek là ai?”
“Đó là một tên khốn lừa2đảo!” Lâm Na tức giận.
“Sao thế? Hôm trước anh Lâm Diễn nói với mình, cậu và Greek ôn lại chuyện cũ, Greek kia bắt nạt cậu hả?” Thịnh Kiêu Dương nhíu mày.
“Anh ta...” Lâm Na có vẻ một lời khó nói hết.
“Sao thế? Ngay cả mình cũng không thể nói sao? Còn nữa, Greek đó là ai?”
“Cậu còn nhớ rõ người lần trước mình đã nói với cậu không?”
Thịnh Kiêu Dương bỗng nhiên nhớ tới đã từng nhìn thấy ảnh động Lâm Na hôn một người đàn ông, dò hỏi: “Là người đàn ông suýt ngủ với cậu à?”
“Ừ.”
“Sao anh ta lại là bạn của anh Lâm Diễn chứ? Trước đây cậu có biết anh ta không?”
“Sau khi đâm phải xe của anh ta ở sân bay mới quen biết, mình cũng không biết vì sao lại quen biết Lâm Diễn. Kiều Kiều, mình nghi ngờ bọn họ cùng một1giuộc, nhất định giữa họ đã có giao dịch gì đó, Greek đưa mình đi, Lâm Diễn có thể ở riêng với cậu. Đúng rồi, Lâm Diễn không làm gì cậu chứ?”
“Có thể làm gì mình chứ? Mình là người đã có bạn trai. Nhưng còn cậu đó, có sao không?”
“Không sao, tên khốn kia cũng chỉ muốn mình đi dạo phố ăn uống với anh ta thôi.”
Thịnh Kiêu Dương thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhiều chuyện: “Có phải Greek kia để mắt tới cậu không? Lúc trước hai người thiếu chút nữa đã ngủ với nhau, dù anh Lâm Diễn muốn đuổi cậu đi cũng có rất nhiều cách, không cần gọi một người không liên quan đến làm việc này, trừ khi là anh ta chủ động muốn.”
“Mình không quan tâm anh ta muốn thế nào, vất vả lắm mình với George mới quay lại với nhau,1mình sẽ không rời khỏi anh ấy nữa.”
“Được được được, vậy việc Greek tới tìm cậu, cậu có nói cho George biết không?”
“Tại sao phải nói với anh ấy? Nói cho anh ấy biết chẳng phải để anh ấy nghĩ lung tung à!”
Thịnh Kiêu Dương và Lâm Na trò chuyện thêm một lúc mới kết thúc cuộc gọi.
Sau đó cô gọi cho Cố Châu, đầu bên kia lại là một người phụ nữ trẻ tuổi nghe điện thoại.
“Cô là ai?” Giọng nữ vang lên ở đầu bên kia điện thoại mang theo sự cảnh giác.
“Đây không phải điện thoại của Cố Châu à?” Thịnh Kiêu Dương còn đặc biệt nhìn lại điện thoại, không sai, đây là số điện thoại của Cố Châu.
“Anh ấy đang tắm, cô là ai?”
Tắm... Thịnh Kiêu Dương đảo mắt, ôi, đầu bên kia có biến à, Cố Châu có bạn gái?
“Tôi là Từ Kiều Kiều.”
Trong1căn phòng nào đó, một người phụ nữ tóc tai bù xù ngồi dựa vào đầu giường vẻ mặt phức tạp cầm điện thoại, nhìn hai chữ “Kiều Kiều” ở trên màn hình, nghe thấy đầu bên kia tự giới thiệu, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu.
“Đợi anh ấy tắm xong, tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô.” Nói xong, cô ta lập tức tắt máy.
Vừa tắt máy xong, soạt một tiếng, cửa phòng tắm trượt ra.
Cố Châu mặc áo choàng tắm dùng khăn lau đầu bước ra, anh nhìn chiếc điện thoại mà người phụ nữ đang cầm trên tay.
“Vừa nãy điện thoại của anh kêu lên, đánh thức em dậy, em liền nghe điện thoại giúp anh, là một người tên Từ Kiều Kiều gọi tới.” Người phụ nữ vội vàng đưa điện thoại tới.
Sau khi cầm lấy điện thoại, Cố Châu cũng không vội xem, chỉ nhìn người phụ nữ, quan tâm nói: “Em có chóng mặt không?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của người phụ nữ xuất hiện vệt đỏ ửng, cô ta mỉm cười lắc đầu: “Khá tốt, cảm ơn anh đã chạy đến đây, nếu không em... Thật xin lỗi, em còn nôn lên người anh nữa, trong tủ quần áo của em còn một bộ quần áo mà anh để lại lúc trước, anh có thể lấy ra thay.”
“Ừ. Vậy em tiếp tục nghỉ ngơi đi, anh đi nấu cháo cho em.” Cố Châu xoay người.
Người phụ nữ giơ tay lên, như muốn giữ anh lại, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, nhìn anh rời khỏi phòng.
Cố Châu đi vào nhà bếp, tìm thấy gạo, nhưng bên trong đã bắt đầu có mọt o, anh cẩn thận vo sạch gạo, rửa nồi, cho gạo vào, đặt lên bếp đã bật lửa, một loạt hành động vô cùng quen thuộc. Làm xong những chuyện này, anh lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia nhanh chóng nghe máy.
“Kiều Kiều, chúc mừng năm mới.” Anh nói trước.
“Chúc mừng năm mới,“ Đầu bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng của vùng sông nước Giang Nam, “Mới đầu năm mới mà anh đã kim ốc tàng kiều rồi, cuộc sống đúng là thoải mái mà!” Thịnh Kiêu Dương trêu chọc.
Cố Châu mỉm cười: “Anh không dám kim ốc tàng ‘Kiều’.” Anh cũng trêu chọc lại, cố ý nhấn mạnh chữ “Kiều” này.
“Có phải em đã quấy rầy chuyện tốt của anh rồi không?”
“Chuyện tốt gì chứ, chỉ là một người bạn bị bệnh, người nhà của cô ấy không ở đây, anh đến chăm sóc thôi.”
“Chẳng lẽ không phải bạn gái à?”
“Hiện tại chỉ là bạn bè bình thường.”
“Hiện tại à!” Bên kia cố ý kéo dài âm cuối.
Cố Châu bật cười, chủ động hỏi: “Em tìm anh có chuyện gì không?”
“Có người muốn em nói cảm ơn anh.”
“Nói cảm ơn gì?” Cố Châu không nhớ ra việc giúp quay quảng cáo.
“Quảng cáo nước hoa đó.”
Cố Châu giật mình, vừa cười vừa nói: “Không phải em đã sớm cảm ơn rồi à?”
“Chủ yếu là có người cảm thấy chưa cảm ơn đủ, nhất định muốn em nói cảm ơn một lần nữa. Nhưng em cũng biết anh không cần, cho nên chỉ muốn gọi để chúc mừng năm mới thôi.”
Cười đùa nói chuyện một lúc, đến tận khi tắt máy, nụ cười trên mặt Cố Châu vẫn chưa biến mất.
“Từ Kiều Kiều này là bạn gái hiện tại của anh sao?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên ở cửa phòng bếp.
Cố Châu nhìn sang, thấy người phụ nữ đang yếu ớt tựa vào khung cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn anh.
“Không phải.”
“Vậy anh thích cô ta à?” Người phụ nữ nhìn anh chằm chằm.
“Phải nói là thưởng thức.” Cố Châu nói thẳng, có lẽ có yêu thích nhưng không phải kiểu tình yêu nam nữ, dù sao khoảng cách tuổi tác của hai người khá lớn, ở trong lòng anh, cô nhóc kia vẫn còn là trẻ con. Phần yêu thích này của anh cũng chỉ là sự thưởng thức với một thế hệ trẻ ưu tú mà thôi.
Sau khi nhìn ra anh đang nói thật, cuối cùng người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm.
“Em nhanh đi nghỉ ngơi đi, khi nào nấu cháo xong, anh sẽ gọi em.” Cố Châu nói.
“A Châu, em...” Người phụ nữ hơi dừng lại, “Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu nhé?”
Vẻ mặt Cố Châu rất bình thản, anh nhìn người phụ nữ có vẻ mặt tiều tụy ở trước mắt, trong lòng vẫn thấy hơi đau nhói, dù sao hai người đã từng ở bên nhau. Nhưng có rất nhiều chuyện, bỏ qua chính là đã lỡ rồi.
“Nếu như chúng ta có thể đi tiếp, thì khi ấy đã không chia tay.” Cố Châu thở dài nói.
“Xin lỗi.” Người phụ nữ nghẹn ngào xin lỗi.
“Em đừng hành hạ mình nữa, không có cái gì quan trọng bằng sức khỏe của em.”
“Ừ.” Người phụ nữ rơi nước mắt.
Ở một bên khác, Thịnh Kiêu Dương vừa tắt điện thoại đã nhận được một cuộc gọi khác, là Lâm Diễn gọi tới.
“Em có muốn ra ngoài đi dạo không?” Anh dịu dàng hỏi cô.
Cô nghe thấy giọng nói của anh thì có xúc động muốn gặp mặt, nhưng bây giờ cô vẫn còn lý trí, nên khéo léo từ chối: “Anh Lâm Diễn, lúc này vẫn nên dành nhiều thời gian cho gia đình.”
Đầu bên kia im lặng một lát, nhẹ nhàng nói được.
“Ông ngoại gọi em, em tắt máy trước, chúc anh Lâm Diễn năm mới vui vẻ.”
Sau khi tắt điện thoại, Thịnh Kiêu Dương lẳng lặng nhìn điện thoại của mình, vì sao cô lại lựa chọn Thẩm Trí Ninh mà cự tuyệt người mình đã từng thích nhất? Là vì cô ghét nhất cảm giác lo được lo mất sao? Khi ở bên Thẩm Trí Ninh, cô chưa từng có cảm giác lo lắng không yên như thế.
Nghĩ đến Thẩm Trí Ninh, Thịnh Kiêu Dương liền nhớ ra bản thân còn chưa chúc Tết anh, cô lại nghĩ tới đối phương đã chờ đợi cuộc gọi của cô rất nhiều ngày, nên lấy lại tinh thần, vội gọi một cuộc gọi video qua đó.
Đều bên kia nhanh chóng nhận điện thoại.
Camera hơi rung, khuôn mặt vui vẻ của Thẩm Trí Ninh xuất hiện trong tầm mắt.
“Là Kiều Kiều sao?” Giọng nói của Freile lại vang lên trong điện thoại.
“Bà nội Andy cũng ở đó sao? Hả, anh đang ăn cơm à?” Thịnh Kiêu Dương để ý đến cảnh phía sau Thẩm Trí Ninh, rõ ràng là ở trong nhà ăn.
Thẩm Trí Ninh hơi xoay điện thoại đi, sau đó Freile và ông cụ Thẩm liền xuất hiện trên màn hình.
Đúng là đang ăn cơm, thức ăn trên bàn còn đang bốc khói nóng đó!
“Ông nội Thẩm, bà nội Andy, chúc mừng năm mới, cháu chúc ông bà khỏe mạnh, vạn sự như ý.” Thịnh Kiêu Dương vội nói.
“Được được, bà cũng chúc Kiều Kiều học thật giỏi, càng ngày càng xinh đẹp.” Freile đáp lời.
“Nếu năm nay có thể ôm một đứa chắt trai thì ông sẽ càng hài lòng hơn.” Ông cụ Thẩm sâu xa nói.
“...” Thì ra ông nội Thẩm là một người như vậy!
Thẩm Trí Ninh nhếch khóe môi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com