Mục lục
Truyện Nữ vương thời thượng 2021
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 219: Giới thiệu bạn gái




79930.png

79930_2.png
“Anh Lâm Diễn, anh không khỏe à?” Thịnh Kiêu Dương ngồi bật dậy từ trên giường.



“Đầu hơi choáng váng, nhưng không sao anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút.”



Giọng nói của anh rõ ràng hơi yếu ớt, nghe có vẻ không đúng.



Thịnh Kiêu Dương nhíu mày, “Anh Lâm Diễn, có phải anh bị sốt rồi không? Anh sờ trán của anh đi, có phải rất nóng không?”



“Không cảm thấy... không sao, đừng lo lắng cho anh...”



“Sao có thể không lo lắng!” Thịnh Kiêu Dương xuống giường, “Anh Lâm Diễn, anh chờ một chút, em thay quần áo xong sẽ qua đó.”



“Không...”



Thịnh Kiêu Dương đã tắt máy, nhanh chóng thay quần áo rồi đi đến cửa phòng Lâm Diễn.



Cô nhấn chuông cửa.



Nghe3thấy bên trong phát ra một tiếng “Bịch”, tiếng động nặng nề như có người bị ngã xuống đất, trái tim Thịnh Kiêu Dương cũng siết chặt, cô lo lắng cuống cuồng, hận không thể phá cửa xông vào.



Qua một hồi lâu, cánh cửa mở ra.



“Anh Lâm Diễn!”



Người đang đứng tựa vào cửa sắc mặt tái nhợt lại lộ ra màu đỏ khác thường, dáng vẻ yếu ớt như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.



Thịnh Kiêu Dương vội bước lên trước đỡ lấy anh, giơ tay sờ trán, vừa chạm vào đã bị nhiệt độ kia dọa sợ, vội vàng đỡ anh nằm xuống giường.



“Anh Lâm Diễn, anh nằm trước đã, em đi gọi bác sĩ.”



Lâm Diễn kéo tay cô lại,2“Ben đã đi xuống dưới đón người rồi, em ở lại đây nói chuyện với anh được không?”



Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy anh tiều tụy như thế thì thấy khó chịu, rõ ràng lúc tối về khách sạn vẫn còn khỏe mạnh, mới qua mấy tiếng sao lại thành như vậy chứ!



Thịnh Kiêu Dương ngồi xuống mép giường, lại giơ tay sờ trán của anh, hơi nhíu mày, “Không phải hôm qua vẫn khỏe à?”



“Có lẽ do anh tắm hơi lâu.” Lâm Diễn suy yếu nói.



Thịnh Kiêu Dương bất đắc dĩ, “Anh Lâm Diễn, anh lớn như vậy rồi cũng không biết chăm sóc tốt cho bản thân.”



“Mấy ngày nay anh hơi mệt, không để ý liền ngủ thiếp đi.”



Thịnh Kiêu Dương nghe1thấy như thế cũng hơi áy náy, nếu không phải tại cô thì Lâm Diễn cũng không nhận vai diễn này.



Người chưa từng quay phim vĩnh viễn không biết sự vất cả của việc quay phim, miền núi rất lạnh nhưng lúc các diễn viên quay phim không thể mặc quá dày, mặc quá dày sẽ không quay được, hơn nữa có đôi khi còn phải quay vượt thời gian, hoàn cảnh là mùa Hè, như vậy cho dù là giữa mùa Đông thì bạn cũng phải mặc áo tay ngắn để quay phim.



Có lúc một cảnh quay phải quay đi quay lại rất nhiều lần vì muốn hoàn hảo, mang đến cho người xem những thước phim tốt nhất.



Lâm Diễn luôn sống1an nhàn sung sướng, nhưng lúc quay phim lại không nhắc đến một câu vất vả nào. Mọi người ăn gì thì anh ăn cái đó, cũng vì vậy nên cô mới quên rằng anh chưa bao giờ phải chịu khổ như thế.



“Thật xin lỗi.” Cô nói xin lỗi.



Lâm Diễn nắm chặt tay của cô, mỉm cười, đôi môi trắng bệch khiến anh có vẻ rất yếu ớt, “Em đừng xin lỗi anh, tất cả đều là anh tự nguyện, có thể cùng làm một việc với em, anh thấy rất vui vẻ, chỉ đáng tiếc cơ hội này quá ít.”



“Anh đừng nói nữa, em đi lấy khăn ướt để hạ nhiệt cho anh.” Thịnh Kiêu Dương rút tay về, bước nhanh vào1phòng tắm.



Thịnh Kiêu Dương gấp khăn lại đặt lên trán anh, trong lòng càng thấy lo lắng hơn, liên tục nhìn ra cửa.



“Kiều Kiều, em đừng vội, bọn họ sẽ đến nhanh thôi.”



“Sao có thể không vội, anh chắc chắn vệ sĩ của anh đi xuống dưới đón người sao? Sao lâu như vậy rồi còn chưa quay về?” Thịnh Kiêu Dương đang muốn đi xuống dưới lầu xem một chút.



Lâm Diễn lại nắm chặt tay của cô, quay sang an ủi: “Có em ở bên cạnh, anh sẽ ổn thôi.”



Đúng lúc này, tiếng cửa mở vang lên, sau đó là vài tiếng bước chân.



Chẳng mấy chốc đã có ba người xuất hiện trong tầm mắt.



“Kiều Kiều?”



Thịnh Kiêu Dương gật đầu với Lâm Dục – người đang đi theo sau vệ sĩ, sau đó nhìn người đàn ông đang đeo một hộp dụng cụ y tế: “Bác sĩ mau đến xem đi, anh ấy sốt rất cao.” Cô muốn đứng dậy nhường chỗ nhưng lại bị Lâm Diễn nắm chặt lấy tay.



Vệ sĩ lùi sang bên cạnh, Lâm Dục cũng tránh sang, vị bác sĩ kia bước tới đặt hộp dụng cụ y tế lên tủ đầu giường, nhanh nhẹn mở hộp dụng cụ y tế, lấy nhiệt kế ra.



“Anh Lâm Diễn, em phải tránh ra để bác sĩ kiểm tra cho anh, anh buông tay đi.” Thịnh Kiêu Dương khẽ nói.



Lâm Diễn nhếch môi nhìn cô nhưng không buông tay.



“Em không đi, em sẽ chờ đến lúc anh khỏe lại.” Thịnh Kiêu Dương hứa.



Lúc này Lâm Diễn mới buông tay.



Thịnh Kiêu Dương nhanh chóng nhường chỗ cho bác sĩ, đứng bên cạnh nhìn bác sĩ khám bệnh.



Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể lại làm xét nghiệm dị ứng, sau đó liền tiêm một mũi hạ sốt.



“Kết luận sơ bộ là bị sốt do cảm lạnh, nhưng anh ấy sốt quá cao, tôi không chắc có còn lý do nào khác không, tốt nhất nên đưa đến bệnh viện chụp chiếu kiểm tra, khi ấy mới có thể chẩn đoán được.” Bác sĩ nói với Lâm Dục.



“Được, vậy nhanh đến bệnh viện đi.” Lâm Dục nói.



Anh ta đang muốn bảo vệ sĩ của Lâm Diễn đỡ Lâm Diễn xuống lầu, Thịnh Kiêu Dương đã dùng tiếng Ý nói chuyện với vệ sĩ trước, vệ sĩ nhanh chóng hiểu ý.



Tên vệ sĩ to con cõng Lâm Diễn lên lưng đi ra cửa.



Thịnh Kiêu Dương vội vàng lấy áo khoác từ móc áo xuống đi theo sau, Lâm Dục và bác sĩ đã thu dọn xong hộp dụng cụ y tế cũng tiếp bước.



Thịnh Kiêu Dương luôn đi bên cạnh vệ sĩ giữ chặt lấy một góc quần áo, đề phòng quần áo tuột xuống khỏi người Lâm Diễn, đến lúc lên xe cô cũng ngồi ở bên cạnh, cả đoạn đường đi đều để ý sự thay đổi nhiệt độ của anh.



Lâm Diễn bị sốt hơi nghiêm trọng, tiêm thuốc hạ sốt rồi mà nhiệt độ cơ thể vẫn không hạ xuống ngay, nhưng ngay cả khi bị sốt đến mức ý thức mơ hồ, anh vẫn nắm chặt tay của Thịnh Kiêu Dương không buông.



Đến bệnh viện, Lâm Diễn bị đẩy vào phòng cấp cứu điều trị, Thịnh Kiêu Dương ghé vào tai anh liên tục hứa hẹn sẽ chờ ở cửa, anh mới buông tay ra.



Lâm Dục chứng kiến toàn bộ quá trình, nhìn cô đang lo lắng nhìn cửa phòng cấp cứu, do dự nói: “Em và anh họ...”



Thịnh Kiêu Dương nghe thấy liền quay lại nhìn anh ta, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.



“Trước đó hai người không... thân thiết như vậy, chuyện này xảy ra từ khi nào? Thật xin lỗi, anh biết câu hỏi này rất lỗ mãng, nhưng anh thật sự không nhịn được.” Lâm Dục tỏ vẻ áy náy nói.



“Không sao,“ Thịnh Kiêu Dương hơi do dự, “Tôi và anh Lâm Diễn đã quen biết từ lâu rồi.” Cô chỉ có thể giải thích đến mức này.



Từ lâu... Ánh mắt Lâm Dục hiện ra sự nghi ngờ, anh nhớ lúc nhìn thấy cô ở nhà cô út vào năm ngoái, khi ấy anh họ cũng không tỏ ra có tình cảm đặc biệt gì với cô.



“Anh cho rằng em và ngài Thẩm mới là một đôi.” Lâm Dục nói.



Mí mắt Thịnh Kiêu Dương hơi run rẩy, khi được Lâm Dục nhắc nhở cô và Thẩm Trí Ninh còn đang là quan hệ người yêu, cô mới nhớ lại hôm qua bản thân đã đợi cả một buổi chiều nhưng không đợi được Thẩm Trí Ninh, trong lòng chợt thấy hơi tức giận. Cho dù nguyên nhân khiến anh tức giận rất có lý nhưng chiến tranh lạnh như vậy lại khiến cô thấy khó chịu.



“Không sai, bây giờ Thẩm Trí Ninh là bạn trai của tôi.” Cô thừa nhận, chuyện này không có gì phải né tránh, sự thật là sự thật.



Lâm Dục ngạc nhiên nhìn cô, “Vậy em và anh họ...”



Thịnh Kiêu Dương ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thở dài nhìn cửa phòng cấp cứu, rầu rĩ nói: “Tôi cũng không biết, tôi phải bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, rốt cuộc tôi cần gì.”



Lâm Dục nhẹ nhàng vỗ vai cô, an ủi: “Mặc kệ em lựa chọn như thế nào, chỉ cần em hạnh phúc là được.”



Thịnh Kiêu Dương dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lâm Dục, lúc nào người này cũng đối xử với người khác tốt như vậy, làm bạn với anh hoàn toàn không cần lo lắng bị anh đâm sau lưng, cũng khó trách đám người Viên Năng và Nghiêm An Huyễn kia dù không phải người chung đường, nhưng cũng thật lòng coi anh là bạn bè.



Cô đã từng cảm thấy mình không hối hận khi lợi dụng anh để đối phó Thịnh Thi Vận, nhưng bây giờ lại thấy hơi tội lỗi, anh không làm sai điều gì nhưng lại bị cô lợi dụng triệt để.



“Sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn anh?” Lâm Dục nhạy cảm nhận được vẻ khác lạ trong ánh mắt của cô.



“Lâm Dục, tôi cũng hy vọng anh có thể có được hạnh phúc.” Cô chân thành nói.



Lâm Dục nở một nụ cười ấm áp, “Cảm ơn!”



“Về mặt tình cảm, có lẽ anh không làm được, nhưng anh sẽ cố gắng đạt được hạnh phúc ở những phương diện khác.” Anh ta nói.



Thịnh Kiêu Dương im lặng, trong lòng thấy rất xúc động nhưng lại không thể làm gì, cô tình nguyện để Lâm Dục nghĩ rằng cô chết rồi, như vậy một ngày nào đó, anh sẽ có được một tình yêu mỹ mãn thuần khiết.



“Nếu như có thể, anh hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ về anh họ, kể từ khi anh gặp anh họ đến nay, anh chưa bao giờ thấy anh ấy bộc lộ cảm xúc như vậy với ai, có thể nhận ra được anh ấy thật sự rất thích em, hoặc là nói anh ấy yêu em. Nhưng anh cảm thấy em và ngài Thẩm cũng rất tốt, anh ấy không phải loại người giản dị dễ gần nhưng ánh mắt nhìn em rất nóng bỏng.” Lâm Dục lại vòng lại, tiếp tục quan tâm đến đời sống tình cảm của cô.



Thịnh Kiêu Dương không nhịn được cười, “Nói tới nói lui, anh cũng không đưa ra được lời khuyên có tính quyết định nào cho tôi.”



Lâm Dục thấy cô cười cũng cười theo, “Đương nhiên, người ngoài không có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm, là một người bạn của em, anh chỉ có thể nói, hy vọng em làm theo trái tim mình, lựa chọn một người không khiến em phải hối hận.”



Thịnh Kiêu Dương yên lặng nhìn, đột nhiên tiến lên một bước ôm lấy anh ta.



“Cảm ơn anh, Lâm Dục.”



Lâm Dục vỗ nhẹ vào lưng cô, “Đừng khách sáo.”



Thịnh Kiêu Dương lùi lại, mỉm cười, như đang nói đùa: “Để bày tỏ lòng cảm ơn, hôm nào đó tôi sẽ giới thiệu một người bạn gái thích hợp với anh.”



Lâm Dục bất đắc dĩ mỉm cười.







Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK