*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Âu Dương, mấy ngày qua anh đã vất vả rồi.” Sầm Kim vừa đến đã nói.
Lâm Diễn dựa vào đầu giường, “Nếu không tham gia đóng phim thì vĩnh viễn tôi cũng không biết mọi người vất vả đến mức nào, tôi không sao, chỉ là sau này nhờ mọi người quan tâm Kiều Kiều nhiều hơn, tôi không muốn nhìn cô ấy quá sức.”
“Đạo diễn Sầm luôn quan tâm đến em.” Thịnh Kiêu Dương nói lời công bằng.
Những ngày gần đây, thức ăn và đồ dùng của cô đều được tăng lên, đương nhiên, vai trò mang tính quyết định ở đây là Cố Châu, dù sao anh ấy cũng là nhà sản xuất, việc tiền bạc đều do anh ấy quyết định.
Bây giờ bọn họ là bạn bè, cô cũng không cần nói ra những lời khách sáo, trong lòng biết là được rồi.
Thịnh Kiêu Dương nhìn Cố Châu, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, hai người mỉm cười ngầm hiểu ý nhau.
Sầm Kim không để ý đến hai người, nghe thấy Thịnh Kiêu Dương nói câu này liền cảm thấy thoải mái, cô nhóc này quá cao tay, chỉ một câu thôi, sau này anh ta muốn không quan tâm cũng không được.
“Vị này là em trai của Âu Dương à?” Sầm Kim nhìn Lâm Dục.
“Đúng.”
“Nhìn rất giống nhau, chỉ liếc một cái là có thể nhận ra hai người là anh em.”
Người nói vô tâm người nghe có ý, Sầm Kim vô ý nói một câu, Lâm Dục nghe thấy lại cảm giác vô cùng chói tai.
Thịnh Kiêu Dương cũng đứng ngồi không yên, sự đau khổ trong ánh mắt phía đối diện sắp dìm cô chết đuối rồi.
“Anh Lâm Diễn, không thể trì hoãn tiến độ quay phim được, em sẽ đi cùng với Đạo diễn Sầm luôn.” Thịnh Kiêu Dương nói với Lâm Diễn.
“Được, chờ khỏe lại anh sẽ đi thăm em.”
“Không cần, phần diễn của em sắp kết thúc rồi, mấy ngày nữa là em trở về.”
“Âu Dương, vậy chúng tôi đi trước, anh dưỡng bệnh đi.” Sầm Kim nói.
Thịnh Kiêu Dương đứng lên, cô chỉ nhìn Lâm Diễn chứ không nhìn Lâm Dục, theo Sầm Kim và Cố Châu rời đi.
Lâm Dục rời tầm mắt khỏi cánh cửa, rũ mắt xuống.
“Em biết bọn anh đã quen biết bao lâu không?” Lâm Diễn đột nhiên nói.
Ở trong phòng bệnh, ngoại trừ người bệnh là Lâm Diễn cũng chỉ còn Lâm Dục và vệ sĩ không cùng ngôn ngữ, hiển nhiên Lâm Diễn đang nói với Lâm Dục.
Lâm Dục quay sang nhìn Lâm Diễn, không nói gì.
Lâm Diễn không để ý, tự hỏi tự trả lời: “Đến năm nay đã là bảy năm rồi.”
Lời này của anh không khác gì trực tiếp thừa nhận, Từ Kiều Kiều bây giờ là Thịnh Kiêu Dương lúc trước.
“Cô ấy rất được người khác yêu thích nhưng không thích hợp với em, em nên tìm một người đơn giản, như vậy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.” Lâm Diễn tiếp tục nói.
Lâm Dục im lặng, chỉ có biểu cảm trong mắt đang thay đổi.
“Cho nên, em hãy coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra.”
Chưa có chuyện gì xảy ra? Có thể sao? Lâm Dục cười khổ, anh nhìn anh họ của mình, nhìn người có khuôn mặt rất giống mình: “Ngay buổi sáng nay, lúc anh vào phòng cấp cứu, em còn nói với cô ấy, hy vọng cô ấy có thể ở bên anh họ, không ngờ...” Bản thân lại đẩy người mình thích cho người khác.
Ánh mắt Lâm Diễn lóe lên sự ngạc nhiên.
“Anh thích cô ấy, cô ấy cũng thích anh, vì sao hai người quen biết lâu như vậy nhưng không ở bên nhau?” Lâm Dục nhìn thẳng vào Lâm Diễn.
Rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, vì sao lại tạo thành cục diện như ngày hôm nay.
Lâm Diễn hơi ngạc nhiên, “Lúc trước anh có quá nhiều chuyện phải lo lắng.”
“Chẳng lẽ bây giờ không lo lắng gì sao?”
“Có, chỉ là anh không muốn bỏ lỡ nữa. Hơn nữa, lúc em đứng ở một độ cao khác sẽ phát hiện những trở ngại trước kia không phải là trở ngại, mặc dù có trở ngại mới, như vậy thì sao chứ, nỗ lực leo lên một ngọn núi khác cao hơn là được rồi, nhưng có một số người đã bỏ lỡ là hối tiếc suốt đời.”
Lâm Diễn thở dài, “Đáng tiếc anh hiểu ra hơi muộn.”
Lâm Dục nhìn anh họ, trước khoảng thời gian bảy năm dồn nén kia, anh không dấy lên được chút suy nghĩ đi tranh giành.
Chỉ là...
Anh ta vẫn nghĩ, nếu ban đầu là anh ta nhận ra cô trước, có phải bản thân sẽ có hy vọng trở thành người làm bạn ở bên cạnh cô hay không.
Nhưng trên thế giới này không tồn tại “Nếu như“.
“Thật ra nếu tính toán, em còn quen cô ấy sớm hơn anh, hơn mười năm trước em đã từng gặp cô ấy.” Lâm Dục nói.
Lâm Diễn nghi ngờ nhìn Lâm Dục.
“Khi đó cô ấy còn bé, dáng vẻ rất xinh đẹp, rất đáng yêu, lúc cười lên có hai lúm đồng tiền bé nhỏ...”
Lâm Dục nhớ lại.
Ngược dòng ký ức, thật ra anh còn quen biết Kiêu Dương sớm hơn Lâm Diễn.
Khi đó, Kiêu Dương mới chỉ có mấy tuổi, nhỏ bé, nhìn ngọt ngào lại đáng yêu, rất thích cười, người nhìn thấy cô cười sẽ muốn cho cô cả thế giới.
Nhưng cô cũng không biết anh, bởi vì bọn họ chưa bao giờ đứng trước mặt nói chuyện với nhau.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, cô đang đứng chắn trước mặt một chàng trai cao hơn mình rất nhiều, không hề sợ hãi giằng co với mấy người lớp lớn hơn, kết quả lại bị một người đẩy sang một bên.
Cô ngã rất đau, bởi vì người đẩy cô không phải người biết thương hương tiếc ngọc, dùng sức không nhẹ, nhưng cô lại nén lại những giọt nước mắt đau đớn, đứng lên tiếp tục dốc sức che trước mặt người mà cô muốn bảo vệ.
Cũng may người đón bọn họ chạy tới đúng lúc, nếu không cô đã bị đánh rồi.
Anh đã biết cô trong tình cảnh như vậy, nhưng lúc đó cô chỉ quay xung quanh chàng trai lạnh lùng kia, cho dù chàng trai kia không hề có phản ứng gì, cô vẫn như con thiêu thân lao vào ánh sáng, trong mắt không có ai khác ngoài anh ta, anh đi ngang qua trước mặt cô, cô cũng không liếc nhìn dù chỉ một cái.
Về sau, cuối cùng chàng trai kia cũng biến mất.
Nhưng lúc anh định đến làm bạn với cô, cô lại đã thay đổi, trở thành một người không quan tâm đến ai, trên mặt không còn nụ cười nữa. Sau đó nữa, ngay cả cô cũng biến mất.
Nghe nói cô đã ra nước ngoài.
Mười năm sau, lúc gặp lại, anh cảm nhận được niềm vui trong trái tim mình rất rõ ràng.
Sự xuất hiện của cô đi kèm với tiếng xấu.
Tất cả mọi người đều nói cô ác độc, cô hại mẹ của Thi Vận sinh non, còn hại chết một người phụ nữ đang mang thai được cha cô ấy nuôi ở bên ngoài, còn rất kiêu căng bướng bỉnh, khoe khoang sự giàu có của bản thân...
Có quá nhiều điều tiếng, khiến anh tưởng rằng họ đang nói về một người khác.
“Hi! Anh là bạn của Thịnh Thi Vận à, làm quen nhé.” Lần đầu tiên cô chủ động chào hỏi anh.
Khi đó anh đang làm gì?
Anh đang nhìn cô, dù đã qua thời gian mười năm, dù cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh vẫn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra cô.
Dáng vẻ của cô vẫn nhỏ nhắn xinh xắn như trước, lúc cô cười lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện rất hấp dẫn người khác.
Không giống như lúc trước, lúc đó cô còn bé, như một nụ hoa chớm nở, khiến người ta muốn nâng trong lòng bàn tay để che chở.
Bây giờ, cô giống với tên của mình, nắng gắt như lửa, giống như chỉ cần lại gần một chút sẽ lập tức bị thiêu đốt.
Nhưng anh chấp nhận, dù biết rõ mục đích cô tiếp cận mình không hề đơn thuần, biết rõ thật ra cô không thích mình, nhưng thỉnh thoảng thấy dáng vẻ cô nhìn mình đến ngẩn ngơ, anh lại muốn cất giữ thật kỹ vẻ mặt của cô khi ấy, như cả thế giới của cô chỉ có một mình anh.
Đám bạn bè đều cảm thấy kỳ lạ, vì sao tất cả mọi người đều nói cô không tốt, còn anh thì không hề do dự tỏ tình với cô, không hề do dự thích cô.
Nhưng thích còn cần lý do sao?
Trong lòng của anh, cô vẫn là tiểu thiên sứ không hề sợ hãi đứng chắn trước mặt chàng trai còn cao hơn cả cô, chống lại sự bắt nạt của những người lớp lớn hơn.
Anh ta nói: “Anh thích em, chúng ta có thể qua lại với nhau không?”
Nét mặt của cô hơi kỳ lạ, như ngạc nhiên lại như cân nhắc, cô đáp lời: “Chúng ta mới quen bao lâu chứ, sao anh lại thích tôi?”
Anh mỉm cười, trong lòng lại nghĩ anh thích em từ rất lâu rồi, nhưng không muốn nói cho em biết.
Bởi vì như vậy sẽ chứng minh, anh đã từng vô dụng đến mức nào, dù anh ta xoay xung quanh cô hai năm nhưng vẫn không thể khiến cô nhớ kỹ.
Cũng bởi vì, anh không muốn để cô nhớ lại một người không nên nhớ.
Chỉ cần cô nhớ, hiện tại anh dũng cảm bày tỏ lòng mình là được.
Lúc cô vui vẻ đồng ý, tâm trạng của anh giống như trăm hoa đua nở, vô cùng tốt đẹp.
Anh cảm thấy là trời cao quan tâm đến anh, quanh đi quẩn lại, cô đã trở về, cuối cùng anh cũng có thể tiếp cận cô, thậm chí có cơ hội bước vào thế giới của cô.
“Trong nửa năm ở bên cạnh Kiêu Dương, đó là khoảng thời gian em cảm thấy vui vẻ nhất, bởi vì em có thể thản nhiên đứng bên cạnh cô ấy, có thể hỏi cô ấy thích ăn cái gì, có thể nhìn mỗi một cái nhíu mày mỗi một nụ cười, có thể...”
Lâm Dục nói đến đây thì dừng lại.
“Anh có thể tưởng tượng dáng vẻ lúc Kiêu Dương còn bé đáng yêu đến mức nào.” Lâm Diễn nói.
Lâm Dục khẽ cười, “Ngay cả khi Kiêu Dương trưởng thành thì cô ấy cũng rất đáng yêu.”
Lâm Diễn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, “Đúng vậy, cô ấy là cô gái mà anh thấy dễ thương nhất. Sự dễ thương của cô ấy không phải đến từ vẻ ngoài, mà là con người. Em thích cô ấy cũng không phải là việc kỳ lạ.”
“Lúc này mới nhớ lại có phải quá muộn không?” Một giọng nói chế nhạo vang lên ở cửa.
Hai anh em họ cùng nhìn sang.
Một người đàn ông cười lạnh dựa vào tường, lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Đối với tôi mà nói, không hề muộn.”
Lâm Diễn mỉm cười đáp lại, “Từ lúc nào ngài Thẩm học được thủ đoạn nghe lén vậy?”
“Nghe lén? Ha! Tôi nghe một cách quang minh chính đại đó chứ.”
Lâm Dục nhìn bạn trai hiện tại của Kiêu Dương bằng ánh mắt phức tạp, chủ động hỏi: “Sao ngài Thẩm lại đến đây?”
Thẩm Trí Ninh nhếch môi, thờ ơ nói: “Gần đây tiểu hồ ly nhà chúng tôi hơi nghịch ngợm, luôn bị mấy tên đa tình lừa chạy ra ngoài, đương nhiên là tôi đến tìm cô ấy.”
Lâm Diễn híp mắt, trong mắt lướt qua một tia tối tăm.
Lâm Dục cũng hơi ngạc nhiên, bởi vì lời nói thân thiết của đối phương. Tiểu hồ ly...
“Sau khi Kiều Kiều thấy tôi có chuyển biến tốt hơn thì trở về quay phim rồi. Cô ấy nói cô ấy sẽ nhanh chóng quay phim xong rồi quay lại thăm tôi.” Lâm Diễn nhấn mạnh vào hai chữ cuối cùng.
“Thăm anh?” Thẩm Trí Ninh cười lạnh, “Cũng đúng, một người đàn ông to lớn lại yếu ớt như vậy, đúng là nên quan tâm một chút, nếu xảy ra chuyện gì lại không dễ giải thích với bạn thân.”
Tình huống trong phòng bệnh lập tức trở thành tình thế giương cung bạt kiếm.