*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tố Tố, đây chính là Từ Tình, tuy chúng ta không có quan hệ máu mủ, nhưng cha nhìn thấy con bé như được nhìn thấy con vậy.” Con nhìn thấy không
Đây là mẹ bây giờ của Kiều Kiều
Ông cụ Dương nói thêm một câu ở trong lòng
Cháu phải biết quý trọng con bé!” Anh rất may mắn, lúc đầu trong tình huống còn không biết Kiều Kiều là Kiều Dương đã lựa chọn đi theo cảm giác, nếu không bây giờ còn không biết người đứng bên cạnh cô là ai
Dì Dương nói một câu rất đúng, sau khi Kiều Kiều lớn lên rất được chào đón, bây giờ3không biết có bao nhiêu fan hâm mộ say mê cô
Còn có một người đầy tham vọng đứng bên cạnh dòm ngó, đúng là anh phải canh phòng nghiêm ngặt mới được
“Kiều Kiều, Trí Ninh, đến đây.” Ông cụ Dương đưa tay ra với hai người
Thịnh Kiêu Dương và Thịnh Kiêu Dương nắm chặt tay ông cụ
Nhìn những người khác rời đi, Thịnh Kiêu Dương ngồi xuống trước bia mộ, nhìn khuôn mặt của mẹ trên bức ảnh: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, bây giờ con sống rất tốt, sau này sẽ sống càng tốt hơn.” Ông cụ Dương nhìn Thịnh Kiêu Dương, lại nhìn Thẩm TríNinh: “Còn nhớ rõ năm ngoái ông đưa hai đứa đến kết bảo hiểm của ngân2hàng lấy lại di vật không?” Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn ông cụ Dương.
“Lúc đó, ông cảm thấy hai đứa không thể ở bên nhau, cho nên mới lấy đồ ra sớm, không ngờ bây giờ quanh đi quẩn lại hai đứa vẫn ở bên nhau.” Giọng nói của ông cụ Dương rất bùi ngùi
Thịnh Kiêu Dương mỉm cười, cô ngẩng đầu liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương, nói thật, khi đó cô còn đang cảm thấy may mắn vì bản thân thoát khỏi Thẩm ma vương đấy, ai có thể ngờ qua thời gian một năm, cô đã tự định chung thân với anh rồi
Thịnh Kiêu Dương nghĩ đến bức thư mà dì Dương để lại cho anh, anh còn nhớ rõ2trong đó có một đoạn: “Ninh Ninh, dì biết cháu là người trong tình cảm, tuy không chắc chắn sau này cháu và bảo bối nhỏ của dì có thể cùng sống hết quãng đời còn lại không, nhưng dì hy vọng cháu có thể chăm sóc Kiều Kiều thật tốt, cũng đừng bắt nạt con bẻ giống như lúc nhỏ
Khi đó, con bé có thể dính lấy cháu như kẹo da trầu không thể đuổi đi được, là vì con bé không có bạn bè, nhưng dì tin tưởng sau khi bảo bối nhỏ nhà dì lớn lên sẽ là một cô gái quyến rũ, chắc chắn con bé sẽ rất được chào đón
Từ Tình nhìn bức ảnh ở trên bia9mộ, trong lòng cảm khái hồng nhan bạc mệnh: “Chị Nhàn Tổ, tuy chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng trong lòng em đã coi chị là người nhà rồi
Chị yên tâm, sau này em và Kiều Kiều sẽ chăm sóc cha thật tốt.” “Kiều Kiều.” Từ Tình quay lại gọi Thịnh Kiêu Dương
Thịnh Kiêu Dương bước tới một bước, đi đến bên cạnh Từ Tình, nhìn bia mộ, chủ động nói: “Mẹ Tố Tố, con là Kiều Kiều.” Từ Tình cũng không cảm thấy kỳ lạ: “Chị Nhàn Tổ, đây là Kiều Kiều con gái của em, lúc đầu là cha và Kiều Kiều mới quen đã thân thiết, bọn em mới có duyên phận trở thành người nhà.” Người phụ nữ4ở trong bức ảnh mỉm cười dịu dàng rung động lòng người
Ông cụ Dương nói: “Mấy đứa quay lại xe trước đi, cha muốn ở lại thêm một lát
An Cảnh, cháu đi ra ngoài cùng mấy người Tiểu Tình đi, Kiều Kiều, cháu và Trí Ninh ở lại đây.” Trước bia mộ, chỉ còn lại ông cụ Dương đang ngồi trên xe lăn, còn có Thịnh Kiêu Dương và Thịnh Kiêu Dương
Dì Dương nói một câu rất đúng, sau khi Kiều Kiều lớn lên rất được chào đón, bây giờ không biết có bao nhiêu fan hâm mộ say mê cô
Còn có một người đầy tham vọng đứng bên cạnh dòm ngó, đúng là anh phải canh phòng nghiêm ngặt mới được
“Kiều Kiều, Trí Ninh, đến đây.” Ông cụ Dương đưa tay ra với hai người
Thịnh Kiêu Dương và Thịnh Kiêu Dương nắm chặt tay ông cụ
Ông cụ Dương đặt tay của Thịnh Kiêu Dương vào trong lòng bàn tay Thịnh Kiêu Dương, vỗ bàn tay của hai người họ: “Trí Ninh, hôm nay ông ở trước mặt dì Dương của cháu, giao Kiều Kiều cho cháu chăm sóc, hy vọng cháu không phụ lòng chúng ta.” Thịnh Kiêu Dương nói rất kiên định: “Cháu sẽ chăm sóc Kiều Kiều thật tốt, không ai có thể chia cắt chúng cháu, bao gồm cả chính chúng cháu.” “Vậy thì tốt rồi.” Ông cụ Dương vui vẻ gật đầu
Thịnh Kiêu Dương nắm chặt tay Thịnh Kiêu Dương, anh nhìn cô, “Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời này.” “Vậy phải xem biểu hiện của anh rồi.” Thịnh Kiêu Dương khẽ cười
Ông cụ quay sang nhìn bia mộ: “Tố Tố, con thấy chưa, bây giờ con có thể an nghỉ rồi.” Lúc bọn họ định rời đi, lại nhìn thấy hai người đi tới đây, một người trong số đó còn ngồi trên xe lăn
Đợi hai người đến gần, mới nhìn rõ là ai
Thịnh Kiêu Dương ngạc nhiên, nhìn Thịnh Huân ngồi trên xe lăn, “Ông sao thế?” Nhìn dáng vẻ này của Thịnh Huân, cô suýt thì không nhận ra, ông ta già nua tiều tụy, dáng vẻ như liệt nửa người
Ông cụ Dương cũng ngạc nhiên, không ngờ mấy tháng không gặp, người này đã biến thành dáng vẻ này
Lúc Thịnh Huân nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương, ông ta vui vẻ, sau đó nói với người đàn ông trẻ đang đẩy xe lăn cho ông ta: “Thịnh Dật, cháu đi ra ngoài chờ chú.” “Chú?” “Đi thôi, đợi đến lúc chú gọi điện thoại lại đi vào đây.” Thịnh Huân nói
Thịnh Kiêu Dương lạnh lùng nhìn, cô cũng biết người đàn ông trẻ này, anh ta là con anh Cả của Thịnh Huân, trước kia là anh họ của cô, nhưng bây giờ đã không còn quan hệ gì
Thịnh Dật nhìn ba người ở đây, đành phải đi ra ngoài, nhưng anh ta không đi ngay, chỉ đứng xa quan sát
“Sao cậu lại biến thành dáng vẻ quỷ quái này.” Giọng nói của ông cụ Dương hơi lạnh lùng
Thịnh Huân mỉm cười, “Mọi người cũng đến thăm Tố Tổ à.”
“Tố Tố là con gái của tôi, tôi không thể đến à?” Ông cụ Dương quan sát Thịnh Huân, bây giờ trên người Thịnh Huân hoàn toàn không tìm thấy được dáng vẻ người đàn ông trẻ hăng hái nói muốn làm Tổ Tổ hạnh phúc của lúc trước
“Con không có ý này.” Thịnh Huân vội nói
Thịnh Kiêu Dương thấy ông ta như vậy, tâm trạng rất phức tạp, trong bức ảnh gia đình một nhà ba người của bọn họ, người đàn ông này anh tuấn đẹp trai, trên mặt còn có sự mong chờ với tương lai
Còn bây giờ, tóc của ông ta đã bạc trắng, trên mặt cũng là vẻ tang thương, nhìn còn có vẻ già hơn một số người đã trải qua năm tháng
“Ông...” Thịnh Kiêu Dương không biết phải nói gì nữa
Thịnh Huân nhìn Thịnh Kiêu Dương, ánh mắt ôn hòa: “Kiều Kiều, cha đã xem chương trình mà hai đứa tham gia, xem ra tình cảm của hai đứa rất tốt, cha rất vui
Lúc hai đứa còn nhỏ, mọi người đã rất yêu thương hai đứa.” Thịnh Kiêu Dương mấp máy môi, trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu
“Cha cũng không biết còn có thể nhìn thấy hai đứa kết hôn không...” “Rốt cuộc ông bị sao thế?” Thịnh Kiêu Dương ngắt lời ông ta
Thịnh Huân mỉm cười: “Đợt trước cha bị trúng gió.” Nghe ông ta nói hai chữ “trúng gió” nhẹ nhàng như thế, Thịnh Kiêu Dương nhíu chặt lông mày, mặc dù nói trong lòng cô còn oán giận, nhưng có thật sự chưa từng muốn ông ta biến thành như vậy
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, cậu còn chưa đến 50 tuổi đã trúng gió, nói ra thật buồn cười!” Ông cụ Dương lạnh lùng nói
Thịnh Huân cũng không thèm để ý, trái lại còn nói: “Cha, cha đang quan tâm con sao?” Ông cụ Dương cười nhạo: “Cho dù cậu có chết cũng không liên quan đến tôi, đừng có tưởng bở.” Thịnh Huân mỉm cười, lúc ánh mắt của ông ta nhìn tới bia mộ, vẻ mặt phai nhạt đi
Ông ta nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Kiều Kiều, cha đã lập di chúc, toàn bộ tài sản trong tay cha đều để lại cho con.” “Chút tài sản này của cậu, cậu cho rằng Kiều Kiều nhà chúng tôi còn hiếm lạ sao?” Ông cụ Dương hừ lạnh
Thịnh Kiêu Dương nghiêm túc, nhìn dáng vẻ như đã coi nhẹ sống chết của Thịnh Huân, chân mày càng nhíu chặt, “Rốt cuộc cơ thể của ông sao thế?” “Không sao, con không cần lo lắng, Thịnh Huân nói xong đột nhiên lại thay đổi, “Nếu như cha thật sự chết đi, Kiều Kiều, con sẽ thấy đau lòng sao?” Thịnh Kiêu Dương không trả lời, cô lựa chọn im lặng
Trên mặt Thịnh Huân là nụ cười khổ
“Nói chết hay không cái gì, không phải chỉ trúng gió à, đây cũng không phải bệnh ung thư gì, cậu còn chưa tới 50 tuổi đừng có treo những điều này ở bên môi
Kiều Kiều đi thôi, đừng để mọi người chờ lâu.” Ông cụ Dương nói xong, lườm Thịnh Huân, gọi Thịnh Kiêu Dương và Thịnh Kiêu Dương rời đi
Thịnh Kiêu Dương quay lại nhìn dáng vẻ lẻ loi của Thịnh Huân
“Đi thôi.” Thịnh Kiêu Dương ôm vai cô.
Quay lại trên xe, cảm xúc của Thịnh Kiêu Dương có phần chán nản
“Kiều Kiều sao thế?” Từ Tình hỏi
Thịnh Kiêu Dương lắc đầu, cũng không nói gì.
Từ Tình nhìn ông cụ Dương, thấy ông cụ cũng không muốn nhiều lời, đành phải nhìn Thịnh Kiêu Dương đang ngồi cạnh Thịnh Kiêu Dương, người này cũng chỉ khẽ lắc đầu
Về đến nhà, ông cụ Dương gọi Thịnh Kiêu Dương vào phòng sách
“Kiều Kiều, bây giờ cháu còn hạn Thịnh Huân không?” Ông cụ Dương hỏi thẳng vào vấn đề
Vẻ mặt của Thịnh Kiêu Dương hơi đờ đẫn, cô im lặng một lúc: “Cháu chưa bao giờ hận ông ta, nhiều lắm cũng là oán trách ông ta thôi.” “Nhìn trạng thái của Thịnh Huân thật sự không tốt, cháu nghĩ thế nào, có muốn tha thứ cho cậu ta không?” Thấy Thịnh Kiêu Dương im lặng, ông cụ Dương lại nói tiếp: “Người chưa đến 50 tuổi mà lại âm u chết chóc như vậy, xem ra chính cậu ta cũng không muốn sống nữa, ngay cả di chúc cũng đã lập sẵn.” Nghe thấy hai từ “di chúc”, Thịnh Kiêu Dương lại hốt hoảng, cô nhớ Thịnh Huân có nói đã lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho cô
Thật ra, Thịnh Huân nói những lời tương tự như vậy không dưới một lần, trước đó cũng đã nói muốn chuyển tài sản cho cô, nhưng khi đó cô chỉ coi như một trò đùa nói xong rồi thôi
“Ôi, tạo hóa trêu người, trước kia ông chưa từng nghĩ Thịnh Huân sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ
Kiều Kiều, dù có oán trách gì nữa thì cứ để cho nó qua đi, đừng chờ đến lúc người không còn ở đây, mới hối hận vì không buông bỏ sớm hơn.” Ông cụ Dương khuyên nhủ
Thịnh Kiêu Dương không nói gì, đầu óc cô rất hỗn loạn, nghĩ đến dáng vẻ của Thịnh Huân mà cô thấy hôm nay, lại cảm thấy hơi bối rối
“Cháu suy nghĩ kĩ đi.” Ông cụ Dương cũng không nói nhiều, chỉ nhìn cô rồi rời khỏi phòng sách.