*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc dùng bữa tối, cô cũng không có tâm tư trêu đùa Thẩm Trí Ninh, không yên lòng tùy ý ăn một chút
Trong lòng Daisy toàn là suy nghĩ muốn đánh cược một lần cuối, đâu quan tâm cảm xúc của tình địch như thế nào
Ngược lại Freile có chú ý tới, trước khi trở về phòng nghỉ ngơi còn cố ý nhắc nhở Thẩm Trí Ninh, muốn anh phải quan tâm đến bạn gái hơn chút.
Lúc ấy Thẩm Trí Ninh gật đầu đồng ý, quay đầu liền quên mất, tự đi lên lầu
Thịnh Kiêu Dương lề mề kéo dài trong phòng khách một hồi lâu
Cho đến khi Felix đứng bên cạnh, nhắc nhở cô đã đến lúc phải lên lầu nghỉ ngơi, cô mới miễn cưỡng đi lên lầu ba.
Phòng ngủ của Thẩm Trí Ninh ngoại trừ đen trắng xám, gần như không thấy được màu sắc khác
Bức tường là màu trắng, thảm là màu xám, giường là màu đen
Thịnh Kiêu Dương vừa vào cửa đã thấy thị giác của mình đang bị thử thách, cô rất không thích kiểu phong cách ngột ngạt này
Những nơi này là địa bàn của Thấm ma vương, cô không thích cũng không thể thay đổi được gì cả.
Màu sắc khác lạ duy nhất trong phòng, chính là bàn trang điểm của cô đang được đặt trong góc
Không biết có phải bị cái này khuấy động không, Thịnh Kiêu Dương không kìm lòng được nhớ tới việc khi Thẩm tiểu ma vương còn bé đã chiếm lấy phòng của cô
Phòng ngủ của cô là do mẹ sắp xếp tỉ mỉ, trần nhà màu xanh da trời được điểm xuyết bởi những ngôi sao nhỏ có thể phát sáng vào ban đêm
Chiếc giường lớn màu hồng có thể lăn lộn thoải mái, còn có chiếc thảm màu trắng như tuyết, trên tường treo đầy ảnh lúc cô còn nhỏ..
Tóm lại, nhất định Thẩm tiêu ma vương ưa thích phòng ngủ có phong cách kiểu đó, nếu không sao nhà cô có nhiều phòng ngủ như vậy, anh lại đi chiếm lấy phòng cô làm gì?
Về sau, Tiểu ma vương thường hay mỉm cười, hay trêu chọc cô, lại bị ông nội Thẩm đón đi
“Cô đứng đó làm gì?” Một giọng nói kéo suy nghĩ của cô trở về
Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, nhìn Thẩm Trí Ninh đang mặc áo ngủ màu đen ngồi dựa vào đầu giường đọc sách, chần chừ hỏi: “Tối nay tôi ngủ ở đâu?”
“Ngoại trừ giường.” Thẩm Trí Ninh rất lãnh đạm đáp lời.
Thịnh Kiêu Dương nhìn xung quanh, phát hiện không có ghế sofa, cô nghiến răng nghiến lợi, quyết định..
nhịn
Sớm hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể sớm cút khỏi bóng ma của Thẩm ma vương
Thế nhưng, nhìn dáng vẻ bất lực của Thẩm Trí Ninh, cô cũng yên lòng, không cần lo lắng đến nửa đêm Thẩm Trí Ninh sẽ làm gì cô
Lúc Thịnh Kiêu Dương đang bước vào phòng tắm, nghe thấy giọng của Thẩm Trí Ninh vang lên ở sau lưng: “Đừng dùng bồn tắm của tôi, đừng động tới đồ của tôi.”
Ai muốn dùng, tôi còn ngại bẩn đấy! Thịnh Kiêu Dương bĩu môi, đóng cửa lại.
Rửa mặt xong, Thịnh Kiêu Dương thay một bộ đồ ngủ coi như kín đáo
Cô tìm thấy ga giường mà chăn mền được chuyển từ dưới lầu hai lên, trải chăn mền xuống sàn nhà gần cửa sổ sát đất cách xa giường lớn, rồi rúc vào trong chiếc chăn mỏng, quay lưng về phía giường lớn, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Ngược lại, bởi vì trong phòng có thêm một người nên Thẩm Trí Ninh không ngủ được
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều việc, có liên quan đến quá khứ và hiện tại, mỗi người luôn phải có một mục tiêu để sống tiếp
Sau khi cha mẹ qua đời, mục tiêu của anh là khiển bản thân đủ mạnh mẽ, đủ sức bảo vệ những người bên cạnh không phải gặp bất kì điều ngoài ý muốn nào
Nhưng người được anh đưa vào vòng tròn bảo vệ vẫn xảy ra chuyện, anh nhận ra mình vẫn có nơi không thể với tay tới được
Đó cũng là lí do vì sao anh đã ở đây một thời gian dài, anh không thể chịu đựng được cảm giác bất lực khi chỉ có thể nhìn người mình quan tâm xảy ra chuyện.
“Anh trai Trí Ninh, anh phải trở nên rất mạnh mẽ, như vậy sẽ không ai dám bắt nạt chúng ta nữa.” Anh vẫn nhớ kỹ có một cô bé xinh xắn xoa đầu gối bị ngã đau, cô nén nước mắt nói với anh một câu như vậy.
Một năm nọ, anh và mẹ bị bắt cóc, lúc cha đến cứu bọn họ đã chịu một vết thương trí mạng
Sau khi cứu bọn họ ra liền qua đời, mẹ không chịu được sự đả kích này cũng uống thuốc tự sát rời khỏi nhân thể
Anh tận mắt chứng kiến tất cả, tuy không điên, nhưng tinh thần phải chịu sự kích thích rất lớn bởi vậy khép kín bản thân
Cho đến khi cái đuôi nhỏ xuất hiện dù bị anh đẩy ngã liên tục nhưng vẫn dính lấy anh
Nếu như không có cái đuôi nhỏ, hiện tại anh chỉ là một người tự kỷ trầm mê trong thế giới của bản thân.
Không có ai lại không sợ làm phiền đến người khác mà cứ dính lấy như cô nhóc đó
Dù bị anh đẩy ngã đến bầm tím, thì rất nhanh cô nhóc đó lại mang theo nụ cười ngọt ngào chạy đến vây quanh anh
Thứ khiến anh cảm nhận sâu sắc nhất, cũng làm anh bắt đầu chủ động muốn bước ra khỏi bóng ma, đó là một lần bị mấy người bạn học nhìn anh không vừa mắt bao vây.
Lúc anh ngây ra chuẩn bị chịu đánh, cái đuôi nhỏ chạy tới, còn che trước mặt anh
Kết quả bị người ta dễ dàng đẩy ngã sấp xuống, nhưng sau khi cô nhóc này ngã xuống lại không để ý đến đau đớn, vẫn chạy đến che trước mặt anh nói không cho người khác bắt nạt anh
Nếu không phải tài xế của Thịnh gia tìm tới, anh khó thoát được số phận bị đánh.
Cô nhóc ngân ngẩn nước mắt tội nghiệp nói với anh, anh trai Trí Ninh, nếu anh trở nên mạnh mẽ thì tốt rồi, anh phải trở nên rất mạnh mẽ, như vậy sẽ không ai dám bắt nạt chúng ta nữa
Từ đó về sau, tất cả đều thay đổi..
Thẩm Trí Ninh mở to mắt, nhìn vào hư không, thật lâu không thể ngủ được
Thế nhưng một người khác cũng ở trong phòng lại ngủ rất say, một giấc đến tận bình minh
Thịnh Kiêu Dương thức dậy vì bị nắng chiều, lúc mở mắt cô hơi khó chịu chớp mắt, nhất thời không nhớ ra bản thân đang ở đâu
Sau khi cầm lấy mắt kính ở cạnh gối đeo vào, cô giật mình, nhớ ra bản thân đang ngủ trong phòng Thẩm Trí Ninh
Cô vội vàng nhìn về phía giường lớn, sau khi không nhìn thấy ai ở đó mới nhẹ nhàng thở ra, đứng lên vào phòng tắm rửa mặt.
Thẩm Trí Ninh bước vào lúc cô đang đánh răng.
Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt, trong tầm mắt là một người đàn ông trẻ tuổi chỉ mặc đồ thể thao ngắn mái tóc ướt đẫm, cả người tản ra hormone nam tính khó có thể diễn tả bằng lời
Cô quên cả điều chỉnh vị trí của bàn chải điện, lúc này trong lòng chỉ nghĩ, dáng người của Thẩm ma vương cũng không tệ lắm.
Trong mắt Thẩm Trí Ninh, cô gái đang đeo bờm tai thỏ, phồng miệng mở to mắt nhìn anh không phải ngốc bình thường.
“Cô nhanh lên.” Thẩm Trí Ninh nói một câu, đang định đi ra ngoài
“Anh cứ tắm của anh, tôi cũng không nhìn trộm.” Thịnh Kiêu Dương nhổ bọt trong miệng ra
Thẩm Trí Ninh liếc cô, không nói gì thêm, đi ra ngoài
Lúc cùng nhau ăn sáng, Daisy thấy vẻ mặt Thẩm Trí Ninh tiều tụy, lại nhìn dáng vẻ tinh thần phấn chấn của Thịnh Kiêu Dương, cô ta mở miệng hỏi: “Hai người ngủ rồi?”
“Khụ!” Thịnh Kiêu Dương đang uống sữa đậu nành, nghe thể liền bị sặc
Nhìn thấy phản ứng của cô, hai người già đang chăm chú nhìn cũng thấy yên tâm, kinh ngạc như vậy nhất định là chưa, chưa thì tốt chưa thì tốt!
Sắc mặt Thẩm Trí Ninh còn khó coi hơn, không để ý đến Daisy.
“Rốt cuộc có ngủ không?” Daisy truy hỏi đến cùng.
“Đương nhiên có ngủ.” Chẳng qua một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất, tất nhiên Thịnh Kiêu Dương sẽ không nói tiếp câu sau
Thứ nhất, cô muốn đáp trả việc Daisy làm cô sặc
Thứ hai, cô vẫn còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình.
Thẩm Trí Ninh liếc nhìn cô, cũng không phủ nhận.
Quả nhiên Daisy cũng tin, ánh mắt cô ta nhìn Thịnh Kiêu Dương như muốn ăn thịt người vậy.
Ăn xong bữa sáng, Daisy chặn lại Thịnh Kiêu Dương đang dắt chó đi dạo trong vườn, nói thẳng: “Cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi Ninh.” Vẻ mặt Thịnh Kiêu Dương vô cùng bình thản, nếu nói lời này từ trước đó, cô nhất định sẽ đồng ý
Nhưng vấn đề bây giờ không phải là tiền, nhược điểm của cô đã rơi vào tay Thẩm Trí Ninh, nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng
“Cô có thể cho tôi bao nhiêu, anh ấy cũng có thể cho bấy nhiêu
Nhưng thứ anh ấy có thể cho, cố lại không cho được
Vậy tại sao tôi phải rời khỏi anh ấy, tôi ngu chắc!” Thịnh Kiêu Dương cười nhạo
Lời này là sự thật, Daisy không cãi lại được, cô ta chỉ có thể tức giận nhìn bóng lưng Thịnh Kiêu Dương càng đi càng xa
Không được, cô ta không thể uổng phí chuyến đi này!